Chương 185: Khoảng chừng bốn năm
Bị Cơ yêu tinh nói như vậy, ấn tượng của Tô Tử Mặc về nàng, và về Ma môn đều thay đổi.
Cũng giống như Tiên môn, Phật môn, Ma cũng có đạo.
Trầm ngâm một chút, Tô Tử Mặc đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, hỏi: "Mấy tháng trước, ta gặp được một vị tu sĩ ở một linh quáng, thủ đoạn của người này hung ác tàn nhẫn, từng tàn sát gặp được một vị tu sĩ cả một tòa thành sinh linh, đến chó gà cũng không tha! Người này luyện công pháp tà ác, có thể đem hút máu một người sống thành thây khô, hắn không phải ngươi người trong Ma môn "
"Theo ta được biết, trong ma môn không có loại công pháp mà ngươi nói này." Cơ yêu tinh lắc đầu.
Dừng một chút, Cơ yêu tinh lại nói: "Ma môn ở tu chân giới có thanh danh bất hảo, cũng là bởi vì những danh môn chính phái các ngươi động một chút lại giội nước bẩn. Nhưng phàm là chuyện diệt tuyệt nhân tính, các ngươi đều muốn đẩy lên trên đầu ma môn chúng ta, thật sự khiến người ta khinh thường!"
"Nếu không phải Ma môn gây nên, các ngươi có thể đi ra giải thích." Tô Tử Mặc cau mày nói.
"Ha ha."
Cơ yêu tinh cười lạnh nói: "Người trong Ma môn sẽ không giải thích, Ma cũng có kiêu ngạo."
Cơ yêu tinh nghĩ nghĩ, lại nói: "Có vị tiền bối trong Ma môn từng lấy một ví dụ, để hình dung sự khác nhau giữa Tiên cùng Ma, ta cảm giác vẫn rất hợp lý."
"Cùng là một món bảo vật, người trong Ma môn thấy được, quang minh chính đại đi đoạt. Người trong tiên môn thấy được, lén đoạt trong bóng tối, đồng thời còn hãm hại là người trong Ma môn gây nên."
"Lời này có vẻ hơi cực đoan."
Tô Tử Mặc lắc đầu nói: "Ta không tranh biện với ngươi."
Nói xong, Tô Tử Mặc quay người rời đi.
Cơ yêu tinh lại đi theo phía sau, nhưng lần này, Tô Tử Mặc không xua đuổi nàng nũa.
"Ngươi muốn đi đâu" Cơ yêu tinh hỏi.
Tô Tử Mặc thoáng trầm mặc, sau đó mới trả lời: "Về thăm nhà một chút."
...
Khi Tô Tử Mặc đang nhanh chóng đi về phía Vương thành Yến quốc, có hơn mười vị tu sĩ khác cũng đã đi tới một cái trấn nhỏ ở biên giới Yến quốc.
Dẫn đầu đoàn người là một nam một nữ.
Nam mặc trường bào màu trắng, dáng vẻ không nhiễm trần thế, trên mặt đầy ý cười, anh tuấn tiêu sái, phiêu dật xuất trần.
Nữ mặc một bộ váy dài màu xanh, mái tóc dài đen nhánh bay bay theo gió, nhìn qua dịu dàng điềm đạm lại nho nhã, dung mạo tuyệt lệ.
Hai người ngự kiếm mà đi, tay áo bay bay, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, rực rỡ chói mắt, không thể nhìn gần.
Quan trọng hơn chính là đôi nam nữ dẫn dầu này lại đều có tu vi Trúc Cơ viên mãn!
Hơn mười người tu chân đi phía sau hai người cũng đều là Trúc Cơ tu sĩ, tu vi cao thấp không đều, có người là Trúc Cơ sơ kỳ, có kẻ là Trúc Cơ hậu kỳ.
Bên hông hơn mười tu sĩ này đều treo một tấm lệnh bài, bên trên có hai chữ 'Bích Hà'.
Lúc này đang là ban ngày, có không ít bách tính đang đi trên đường phố, đột nhiên trông thấy hơn mười vị Trúc Cơ tu sĩ đạp không mà đứng này, thần sắc lập tức đại biến.
Đám bách tính vội vàng quỳ trên mặt đất, cao giọng hô: "Bái kiến tiên nhân."
Trong đám người có người tinh mắt, nhận ra thân phận của nữ tử dịu dàng kia, nhỏ giọng nói ra: "Hình như là nha đầu Trầm gia kia!"
"Đúng là nha đầu kia, ngươi không nói, ta cũng không dám nhận a! Bốn năm trôi qua, biến hóa quá lớn, giờ nàng giống như tiên nữ vậy."
"Xuỵt! Im lặng, đừng nhìn chằm chằm như thế, hiện tại người ta là tiên nhân, người ta mà tức giận sẽ móc hai tròng mắt của ngươi ra!"
Nữ tử mặc váy dài màu xanh này chính là Trầm Mộng Kỳ- Bốn năm trước bị Thương Lãng chân nhân mang đi, bái nhập vào Bích Hà cung.
Tu sĩ áo bào trắng bên cạnh là sư huynh của nàng, tên là Từ Hữu.
"Sư muội, hóa ra nơi này chính là nhà của muội." Từ Hữu nhìn sang Trầm Mộng Kỳ, ánh mắt nhu hòa, thấp giọng hỏi.
"Ừm."
Trầm Mộng Kỳ giống như có chút không yên lòng, lạnh nhạt đáp lại, nhìn xuống tiểu trấn dưới chân, thầvẻ mặt đầyn sắc cảm khái, ánh mắt hoảng hốt, giống như đang nhớ lại chuyện gì đó.
Mới chỉ chớp mắt một cái đã trôi qua bốn năm rồi.
Bốn năm trước, nàng và Thương Lãng chân nhân đứng ở giữa không trung, Bình Dương trấn chính là một cảnh tượng như vậy, giống như đã từng quen biết.
Chỉ là vào buổi trưa kia, trên đường dài quen thuộc này lại có một thiếu niên quật cường kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, chưa từng quỳ gối, chưa từng e ngại.
Nghĩ đến thiếu niên kia, khóe miệng Trầm Mộng Kỳ hơi vểnh lên, cười cười.
Một lúc sau, Trầm Mộng Kỳ nhẹ nhàng thở dài, lại lắc đầu.
Mặc kệ như thế nào, tiên phàm cách xa nhau, nàng và thiếu niên kia vốn không cùng một cấp bậc.
Mấy chục năm sau, nàng vẫn còn thanh xuân, phong nhã hào hoa, thiếu niên kia lại đã già đi.
Mặc dù hai người từng có hồi ức khó quên, nhưng những chuyện đó cũng chỉ có biến mất theo thời gian dần trôi thôi.
"Sư muội, sư muội "
Từ Hữu lên tiếng kéo Trầm Mộng Kỳ từ trong hồi ức về.
"A, xin lỗi." Trầm Mộng Kỳ lộ ra vẻ áy náy, không mặn không nhạt trả lời một câu.
Từ Hữu trong đám đệ tử nội môn của Bích Hà cung cũng xem như trong cao thủ xếp hạngmười vị trí đầu, người này đã theo đuổi nàng rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối nàng đều không có đáp ứng.
Lần này nàng đột nhiên muốn về thăm nhà một chút, Từ Hữu lại xung phong nhận việc mang theo hơn mười vị sư đệ sư muội đi theo.
Rất nhanh, đám người Trầm Mộng Kỳ đã hạ xuống Trầm phủ.
Trầm Mộng Kỳ chỉ còn một thân nhân, chính là ca ca Trầm Nam của nàng.
Trầm gia thay đổi không nhỏ, mặc dù Triệu gia, Lý gia bị hủy diệt, xóa tên khỏi trấn Bình Dương, nhưng lúc trước Trầm Nam đi theo hai nhà kiếm được không ít chỗ tốt, sớm đã xây dựng thêm một tòa phủ đệ tráng lệ.
Lúc trước, bởi vì Tô Tiểu Ngưng bị bắt cóc, Tô Tử Mặc đã đại khai sát giới, giết rất nhiều người, nhưng lại không động tới Trầm Nam.
Dù vậy, Trầm Nam cũng không dám tiếp tục làm càn.
Dù sao, lúc trước chuyện Tô Hồng phong vương diễn ra ở Bình Dương trấn, mặc dù đám người không biết nội tình trong đó, nhưng cảnh tượng lúc đó, đám người có thể đều thấy rõ.
"Tiểu Kỳ "
Trầm Nam nhìn thấy Trầm Mộng Kỳ, ngây người tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ khó tin.
"Ca, là ta." Trầm Mộng Kỳ cười gật gật đầu.
"Trở về liền tốt, trở về liền tốt."
Đối mặt với hơn mười Trúc Cơ tu sĩ của Bích Hà cung, trong lòng Trầm Nam cũng có chút run sợ, vẻ mặt có chút co quắp, vừa cười vừa nói.
Ở trên người Trầm Mộng Kỳ, Trầm Nam cảm thấy khí tức xa lạ.
Giống như từ sau khi Trầm Mộng Kỳ bái nhập tiên môn, cảm giác huyết mạch tương liên giữa hai người đã trở nên phai nhạt.
"Trong nhà thay đổi không nhỏ nhỉ."
Trầm Mộng Kỳ tùy ý đi xem xét trong Trầm phủ một chút, trên mặt đầy ý cười, Trầm Nam theo sau lưng cũng không dám tiến lên.
Sau khi đi một vòng, Trầm Mộng Kỳ nhìn như tùy ý hỏi: "Ca, tứ đại gia tộc ở trấn Bình Dương đều còn chứ, Tô gia thì sao? "
"A "
Trầm Nam sửng sốt một chút, thần sắc cổ quái, lắc đầu nói: "Không, không có ở đây."
"Tô gia không có ở đây "
Trầm Mộng Kỳ dừng bước, đột nhiên quay người, nhíu mày hỏi.
" Ừ, cũng không ở đây."
Trầm Nam nhẹ gật đầu, kể lại chuyển xảy ra từ bốn năm trước cho Trầm Mộc Kỳ nghe.
Trầm Mộng Kỳ cẩn thận lắng nghe.
" Tô Tử Mặc kia chắc là đã bái một cao thủ giang hồ nào đó làm sư phụ, thực lực đột nhiên tăng mạnh, Triệu gia, Lý gia gần như bị một mình hắn tiêu diệt!"
Trầm Nam lại nhìn Trầm Mộng Kỳ một chút, nói ra: "Nhưng hắn không giết ta, ta đoán có lẽ hắn niệm tình mặt mũi của muội."
Trầm Mộng Kỳ không nói chuyện.
Trong nội tâm nàng hiểu rất rõ, nguyên nhân Tô Tử Mặc không giết Trầm Nam, mặc dù có quan cùng nàng hệ, nhưng tuyệt đối không phải là vì nể mặt của nàng!
"Sư muội, Tô Tử Mặc kia là ai, hiện tại ở đâu "
Bên cạnh, Từ Hữu mơ hồ nghe được, dường như tên Tô Tử Mặc này đã từng có quan hệ không tệ với Trầm Mộng Kỳ, trong lòng sớm đã không kiên nhẫn, nhíu mày hỏi.