Chương 204: Thôn phệ huyết mạch
Bên trong động phủ này đã không còn đồ vật gì khác có thể mang đi nữa.
Tô Tử Mặc ánh mắt, cuối cùng rơi vào cái quả trứng yêu thú kia.
Kỳ thật, Tô Tử Mặc cũng không ôm ấp hy vọng gì đối với quả trứng yêu thú này.
Nếu quả trứng yêu thú này được mang ra từ một di tích, hơn nữa còn là chuyện từ năm ngàn năm trước.
Như vậy chứng minh quả trứng yêu thú này đã vượt xa năm ngàn năm!
Đừng nói là một quả trứng yêu thú, cho dù là một đầu yêu thú, cũng chưa chắc có thể sống lâu như thế.
Nhưng Tô Tử Mặc nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đồ vật trong di tích kia, đều không phải vật thường.
Giống như hắc thạch có khả năng đã dung nhập vào trong cơ thể mình, bên trong ghi lại Chúc Chiếu kiếm trận, còn có kịch độc khiến Đạo Quân phải chết...
Nghĩ tới đây, Tô Tử Mặc đi tới trước quả trứng yêu thú kia, nâng lên xem tường tận.
Đột nhiên!
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Quả trứng yêu thú này, nếu do Cực Hỏa Đạo Quân mang từ di tích kia ra ngoài, tiếp xúc qua thân thể đã trúng độc với Cực Hỏa Đạo Quân, vì sao phía trên lại không nhiễm độc tố
Ngay cả Nguyên Thần của Cực Hỏa Đạo Quân cũng không thể may mắn thoát khỏi, quả trứng yêu thú này lại không việc gì?
Bách độc bất xâm?
Tô Tử Mặc nghĩ nghĩ, đưa tay cầm lấy quả trứng yêu thú, thử để vào trong túi trữ vật.
Thả không vào!
Trong mắt Tô Tử Mặc sáng lên, trong lòng mừng rỡ.
Phải biết rằng nếu là vât chết không có sinh khí, giống như binh khí, đan dược đều có thể để vào trong túi trữ vật.
Nhưng sinh linh có sinh mệnh lại không thể để vào trong túi trữ vật.
Mà bây giờ, quả trứng yêu thú này lại không thể để vào trong túi trữ vật, như vậy đã chứng minh được rằng trong quả trứng yêu thú này có sóng sinh mệnh!
Còn sống!
Suy nghĩ trong lòng Tô Tử Mặc lại dần dần bay nhanh.
Nếu quả thật có thể dựng dục ra một Linh thú, chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Hơn nữa đầu Linh thú này đến từ một di tích không biết tên, rất có thể còn bách độc bất xâm!
Phải biết rằng trứng yêu thú như thế này vốn cực kỳ hi hữu, chỉ có một số thế lực hàng đầu ở Thiên Hoang đại lục mới có thể cất giấu, đều là chuẩn bị cho thiên kiêu đứng đầu trong tông môn.
Huyết mạch càng cường đại, chim quý thú lạ càng thuần chủng thì trứng yêu thú càng là trân quý, rất khó có được.
Bởi vì loại trứng yêu thú này, tất nhiên sẽ có hung thú thuần huyết cường đại ngày đêm thủ hộ, đồng thời còn ẩn trong chỗ sâu nhất của sơn mạch.
Muốn đoạt được một trứng yêu thú như thế, đều phải là cường giả đỉnh cao trong tông môn ra mặt, đại chiến một trận cùng thuần huyết hung thú, hơn nữa chưa hẳn có thể thành công, còn có thể rơi vào hiểm cảnh.
Tu sĩ thu được trứng yêu thú sau đó sinh ra Linh thú, độ trung thành của Linh thú sẽ cực cao, sẽ không tồn tại tình huống phản bội.
Phiêu Miểu phong thân là một trong năm đại tông môn của Đại Chu vương triều, mặc dù không có trứng yêu thú, nhưng lại có thế giảng giải rõ về cách nuôi dưỡng trứng yêu thú.
Đầu tiên, chính là nhỏ máu.
Cũng không phải là nhỏ máu nhận chủ, cũng không thần kỳ như vậy.
Nguyên lý rất đơn giản, nhỏ huyết dịch của mình xuống, mục đích đúng là xóa đi khí tức của mẫu thể trên trứng yêu thú, để huyết dịch của mình thay thế.
Như vậy khi yêu thú ra đời, mùi vị quen thuộc nhất chính là khí tức của người đã nhỏ máu, song phương tự nhiên là người thân nhất.
Tô Tử Mặc nghĩ nghĩ, lấy ra thanh cực phẩm phi kiếm mà Cực Hỏa Đạo Quân đã luyện chế kia, rót linh khí vào.
Bốn đạo Linh Văn đồng thời lóe sáng, bắn ra một luồng hàn khí sâm nhiên, sắc bén bức người.
Lấy cường độ nhục thân bây giờ của Tô Tử Mặc, nếu không kích phát ra Linh Văn, thì hoàn toàn không thể đâm rách làn da!
Mũi kiếm hung hăng vạch một đường tròng lòng bàn tay trái, máu tươi lập tức chảy ra.
Tô Tử Mặc tranh thủ đặt tay trái lên trên trứng yêu thú, bắt đầu lau lên.
Vừa mới lau một lần lên trứng yêu thú, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay xiết chặt, giống như là bị thứ gì cắn một nhát vậy!
"Ừ"
Tô Tử Mặc biến sắc.
Ngay sau đó, một lực hút rất lớn từ trong trứng yêu thú bộc phát.
Huyết mạch của Tô Tử Mặc không thể khống chế từ vết thương ở lòng bàn tay trái nhỏ xuống, toàn bộ tràn vào trong trứng yêu thú!
Loại cảm giác này giống như trứng yêu thú đang vô cùng đói khát, đang từng ngụm từng ngụm cắn nuốt máu của hắn!
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, dùng sức quăng ra mấy lần, muốn bỏ quả trứng yêu thú kia ra một bên.
Nhưng trứng yêu thú dường như dính chặt vào trong lòng bàn tay của hắn, làmì cách cũng không vung xuống được.
Đột nhiên!
Hoa văn huyền ảo phức tạp trên vỏ trứng yêu thú, đột nhiên bắn ra một ánh sáng chói mắt, thấp thoáng dưới huyết sắc, nhìn vô cùng quỷ dị!
Tốc độ hút huyết mạch của trứng yêu thú tăng lên nhiều, nhanh hơn so với hắn tưởng tượng!
Hí!
Tô Tử Mặc hít một hơi khí lạnh, có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Cứ theo tốc độ này, không bao lâu nữa, hắn sẽ bị trứng yêu thú này hút thành thây khô!
Tô Tử Mặc thu hồi phi kiếm, tay phải nắm lấy trứng yêu thú, liều mạng kéo nó ra phía ngoài.
Nhưng mặc cho bằng hắn dùng sức kéo mạnh thế nào, trứng yêu thú đều vững vàng dính chặt trong lòng bàn tay của hắn, không nhúc nhích tí nào, hơn nữa còn không ngừng thôn phệ huyết mạch, không có một chút dấu hiệu dừng lại nào.
"Móa nó, đồ vật trong di tích quả nhiên không thể động linh tinh!"
Sắc mặt Tô Tử Mặc tái nhợt, trong lòng thầm mắng một tiếng.
Lúc này hắn có hai lựa chọn, hoặc là chém đứt tay trái của mình, hoặc là đợi bị hút thành thây khô.
Bỗng dưng, trong đầu Tô Tử Mặc lóe lên linh quang, quay người chạy ra khỏi động phủ.
Thừa dịp huyết mạch trong cơ thể còn chưa bị hút khô, còn có lực, Tô Tử Mặc liều mạng bơi lên phía trên hàn đàm.
Trong nháy mắt, nhảy lên hàn đàm, Tô Tử Mặc đã lảo đảo, khí huyết phù phiếm, suýt nữa đã ngã sấp xuống.
"Ờ "
Linh Hầu nhìn lấy Tô Tử Mặc vôi vàng xông ra thì sửng sốt một chút.
Chỉ mới một lúc không gặp, huyết nhục trên người Tô Tử Mặc đã héo úa, cả người gầy hốc hác đi, lòng bàn tay trái còn nắm chặt một quả trứng lóe ra huyết quang.
Linh Hầu nghi ngờ, đang muốn tiến lên, Tô Tử Mặc đột nhiên khẽ quát một tiếng: "Đừng tới đây!"
Linh Hầu vội vàng ngừng bước, trợn to mắt nhìn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc chạy vội tới chiến trường phía trước, nhìn thi thể Thương Lang ngổn ngang trên mặt đất, hít sâu một hơi, trong miệng niệm vài câu kinh văn tối nghĩa âm trầm, huyết quang trong hai mắt lóe lên.
"Phệ Huyết Thuật!"
Đây là một thiên bí thuật bên trong Luyện Huyết Ma Kinh.
Tô Tử Mặc thoáng há miệng, huyết nhục trên người vài đầu Thương Lang trước mặt hắn chậm rãi tiêu tán, hóa thành một vũng máu, nhanh chóng chảy vào trong miệng của hắn.
Ở lòng bàn tay trái, trứng yêu thú không ngừng thôn phệ huyết dịch của Tô Tử Mặc.
Một bên khác, Tô Tử Mặc không ngừng thôn phệ huyết dịch trong thi thể Thương Lang, cuối cùng đã kéo lại được tính mệnh.
Theo thời gian trôi qua, thi thể Thương Lang càng ngày càng ít, trên mặt đất chỉ còn vô số xương cốt Thương Lang trắng tinh.
Cũng không biết trải qua bao lâu, ngay khi Tô Tử Mặc sắp không nhịn được nữa thì, bộp một tiếng, trứng yêu thú từ trong lòng bàn tay của hắn rơi xuống, lăn trên mặt đất vài vòng, không nhúc nhích.
Huyết quang trên quả trứng yêu thú dần dần biến mất, lại trở về hình dáng như lúc ban đầu, chợt nhìn chỉ giống như là một hòn đá nhỏ to bằng đầu nắm tay.
Tô Tử Mặc ngã ngồi trên mặt đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn quả trứng yêu thú kia, thở ra một hơi thật dài.
Nếu không phải tự mình trảiqua, Tô Tử Mặc căn bản không có cách nào tưởng tượng, trong cơ thể hắn nhiều huyết dịch như vậy, mà lại bị một quả trứng yêu thú nho nhỏ cắn nuốt gần hết.
"Ác ác "
Linh Hầu đụng đến, hỏi mấy tiếng.
Tô Tử Mặc miễn cưỡng nở một nụ cười, nói: "Không có việc gì, suýt chút nữa bị một quả trứng gài bẫy."