Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 214: Phong vân biến sắc

Chương 214: Phong vân biến sắc
Từ xưa tới nay, vô số người tu chân bước vào đan đạo, nhưng tu luyện ra Kim Đan dị tượng lại là vạn người không có một!
Bởi vì mỗi người sở học khác biệt, trải qua những chuyện cũng khác biệt, cảm ngộ đan đạo khác biệt, tình huống đả thông linh mạch cũng khác biệt...
Rất nhiều nhân tố khác nhau, sẽ hình thành nên đủ loại Kim Đan dị tượng.
Uy lực của Kim Đan dị tượng cũng không giống nhau, có một số dị tượng uy lực to lớn, một khi bộc phát có thể kinh thiên động địa, núi kêu biển gầm.
Mà có một số dị tượng lại có uy lực tương đối yếu hơn.
Người xưa nói rằng đả thông tám mạch, tất có dị tượng!
Nhưng muốn đả thông được kỳ kinh bát mạch lại thực sự khó như lên trời, vài ngàn năm trước, bao gồm cả tổ sư của Phiêu Miểu phong, cũng chỉ có một người đả thông qua được tám linh mạch.
Người này chính là chủ nhân của Huyền Kim Ti Giáp, cường giả khủng bố lưu lại Thái Hư Lôi Quyết kia.
"Đi, đi lên chào hỏi, ba vị sư huynh này cũng không dễ dàng nhìn thấ đâu."
Nhóc mập mạp lôi kéo Tô Tử Mặc đi tới, ôm quyền cười nói: "Tham kiến ba vị sư huynh."
Ba người Tần Vũ khẽ liếc mắt, nhanh chóng lướt qua tiểu mập mạp, thoáng dừng lại trên người Tô Tử Mặc, sau đó chẳng thèm nhìn nữa, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Nhóc mập mạp ngượng ngùng nở nụ cười.
Tô Tử Mặc nhìn thấy dáng vẻ của ba người như thế, cũng từ bỏ suy nghĩ muốn tiến lên chào hỏi.
Một số Trúc Cơ viên mãn khác, Trúc Cơ nhất mạch, Trúc Cơ tu sĩ nhị mạch, ánh mắt mấy người nhìn Tô Tử Mặc cũng không hề thân thiên.
"Ha ha, thật ra cũng không trách bọn họ."
Nhóc mập mạp giải thích nói: "Linh lực trong Linh trì kia có hạn, thêm một người hấp thu, đồng nghĩa với chuyện tốc độ tu luyện của người khác sẽ hạ xuống một chút. Chuyến đi Đông Lăng cốc lần này, vốn không có chuyện của chúng ta, chúng ta đi thế này chẳng khác gì là cướp tài nguyên tu luyện của người ta."
Tô Tử Mặc giật mình.
Lãnh Nhu lắc đầu nói: "Linh trì là của tông môn, cũng không phải tài nguyên của bọn họ. Lại nói, chúng ta cũng là đệ tử của tông môn."
"Nói thì nói như thế, nhưng người khác không nghĩ như vậy." Nhóc mập mạp cười khổ nói.
Cũng không lâu sau, một vị nam tử mặc áo bào tím, thần sắc cao ngạo ngự kiếm mà đến, chung quanh hắn, còn có không ít đệ tử tông môn bao vây.
Phong Hạo Vũ!
Không thể không nói, tốc độ tu luyện của Phong Hạo Vũ, xác thực rất nhanh, bây giờ đã đạt tới Trúc Cơ viên mãn.
Phong Hạo Vũ khẽ liếc mắt, sau khi nhìn thấy Tô Tử Mặc, lại chuyển hướng đi tới bên này.
"Tô sư đệ, đã lâu không gặp."
Phong Hạo Vũ đi tới trước mặt Tô Tử Mặc, cười như không cười nói một câu.
Từ lần trước thi đấu ở Linh đấu trường của Trận phong, Phong Hạo Vũ thảm bại dưới tay cho Tô Tử Mặc, đây là lần thứ nhất hai người gặp mặt.
Tô Tử Mặc nhìn Phong Hạo Vũ, thần sắc bình tĩnh, im lặng không nói.
Bầu không khí có chút cổ quái.
Phong Hạo Vũ từng tự mình ngăn hắn lại hai lần, linh giác báo cho Tô Tử Mặc biết, hai lần đó Phong Hạo Vũ đều động sát cơ đối với hắn!
Mà bây giờ, Phong Hạo Vũ lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, chạy tới chào hỏi hắn
Với tính tình có thù tất báo của Phong Hạo Vũ, hắn sẽ tự hạ thân phận làm ra động tác này
Chuyện có khác thường nhất định có trá!
Phong Hạo Vũ cười cười, hỏi: "Thế nào, ngay cả nói chuyện với ta mà Tô sư đệ cũng không có hứng thú sao? "
Phong Hạo Vũ là thật sự đang cười, giống như có chuyện gì đó khiến hắn cực kỳ hài lòng.
Tiến vào Linh trì ở Đông Lăng cốc tu luyện
Chỉ sợ chưa hẳn.
Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa có ba bóng người cùng nhau đến, người đi ở giữa chính là Văn Hiên-thủ tọa của Linh phong, hắn mặc áo bào trắng, ngự không mà đi, thần thái phiêu dật.
Hai người khác cũng đều là Kim Đan chân nhân, là trưởng lão trong tông môn.
Văn Hiên đảo mắt nhìn một đám đệ tử phía dưới, nhẹ gật đầu, tay áo huy động.
Một chiếc linh chu xuất hiện, trong nháy mắt đã lớn lên theo gió, không gian trên linh chu đầy đủ, có thể chở được mấy trăm người!
"Tất cả cùng lên đi."
Văn Hiên và hai vị trưởng lão tông môn tiến lên linh chu trước, đứng ở đầu thuyền.
Đông đảo đệ tử tông môn cùng ngự kiếm lên không, đi vào bên trên linh chu, vẻ mặđầyt phấn khởi.
Tu sĩ có thể đứng trên chiếc linh chu này, đều là đệ tử được tông môn công nhận, đủ để tiện sát người bên ngoài.
Linh chu hóa thành một đạo hồng quang, phá không mà đi, tốc độ cực nhanh.
Tô Tử Mặc, tiểu mập mạp, Lãnh Nhu đứng chung một chỗ, có thể cảm nhận được tiếng gió gào thét bên tai, cảnh vật nhanh chóng rút lui.
Tô Tử Mặc đảo mắt nhìn lướt qua hai vị trưởng lão tông môn, thấp giọng hỏi: "Không biết vị nào là Trần trưởng lão "
Nhóc mập mạp chỉ người đứng ngoài cùng bên phải: "Người mặc đạo bào màu đen chính là Trần trưởng lão, bên trái là Vu trưởng lão, đại ca, huynh muốn làm gì "
"Không có việc gì."
Tô Tử Mặc nói ra: "Nghe nói lần này chúng ta có thể đi vào bên trong Linh trì tu luyện, may mắn mà có Trần trưởng lão đề nghị."
" Ừ, ta cũng nghe nói."
Nhóc mập mạp cười nói ra: " Trần trưởng lão này là người tốt đấy."
Tô Tử Mặc cười cười, không có đáp lại.
Sau nửa ngày, trong lòng Tô Tử Mặc càng thấy bất an, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không biết là chỗ nào.
Tô Tử Mặc xuyên qua đám người, đi tới phía trước linh chu, ôm quyền khom người nói: "Đệ tử Tô Tử Mặc, tham kiến Văn Hiên thủ tọa, hai vị trưởng lão."
Văn Hiên nghiêng đầu liếc mắt nhing, nhẹ gật đầu.
Hai vị trưởng lão tông môn cũng quay đầu nhìn Tô Tử Mặc một chút, lộ ra vẻ hỏi thăm.
"Ba vị tiền bối, đệ tử có một chút lo lắng."
"Cái gì "
Văn Hiên lạnh lùng, hờ hững lạnh lẽo.
Bởi vì quan hệ với Phong Hạo Vũ, Văn Hiên vẫn luôn có thành kiến đối với Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nói ra: "Lần này chuyến đi tới Đông Lăng cốc, hạch tâm đệ tử Trúc Cơ cảnh trong tông môn gần như đã tề tựu hết ở đây, một khi gặp nạn, sẽ là đả kich cực lớn đối với tông môn! Ba năm sau sẽ là đại hội thi đấu giữa các tông môn. Nếu hiện tại xảy ra chuyện, tông môn khẳng định không thể tranh đoạt danh ngạch bốn bảng."
Trong lúc nói chuyện, Tô Tử Mặc vẫn luôn quan sát thần sắc ý ba người Văn Hiên.
Nghe xong câu này, Vu trưởng lão nhịn không được cười lên.
"Ngươi trở về đi, việc này không cần phải lo lắng."
Văn Hiên lạnh lùng nói ra: "Vây giết hạch tâm đệ tử Trúc Cơ cảnh của tông môn ta, ngươi cũng biết hành động này đại biểu cho chuyện gì? Ở trong Đại Chu vương triều này, có tông môn nào có can đảm này "
Vu trưởng lão cũng cười nói: " Linh trì ở Đông Lăng cốc mặc dù mỗi mười năm mới mở ra một lần, nhưng cụ thể mở ra vào ngày nào thì người ngoài làm sao có thể biết được?"
Trần trưởng lão mặc dù không nói lời nào, nhưng cảm xúc cũng không hề thay đổi gì, vẻ mặt không chút biểu tình.
Tô Tử Mặc không nhìn thấy gì, nhíu nhíu mày, lại quay người trở lại chỗ cũ.
Sau ba canh giờ, một sơn cốc phía trước đã mơ hồ có thể thấy được.
"Đến rồi."
Đi vào trên không của sơn cốc, linh chu chậm rãi hạ xuống, đông đảo tu sĩ nhảy xuống.
Ở bên trong Đông Lăng cốc này, còn có hai vị Kim Đan chân nhân trấn thủ, tính cả ba người Văn Hiên, Phiêu Miểu phong đã có năm vị Kim Đan chân nhân trấn thủ chỗ này.
Ở trung tâm Đông Lăng cốc, có một Linh trì, sóng nước lấp loáng, tản ra linh khí nồng nặc.
Cho dù cách xa vài trăm thước, mấy người Tô Tử Mặc cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.
"Đây thật là một nơi phúc địa."
Nhóc mập mạp lộ ra vẻ mê say, hít sâu một hơi, tán thưởng một tiếng.
"Ha ha."
Phong Hạo Vũ cười cười, ý vị thâm trường nói ra: "Chư vị, cẩn thận hưởng thụ."
Đúng lúc này, bên ngoài Đông Lăng cốc, có mây đen đen kịt một màu không ngừng biến ảo, cuồn cuộn mà đến, tốc độ cực nhanh!
Trong mây đen này, còn lóe ra từng điểm sáng đỏ tươi, quỷ dị âm trầm.
Phong vân biến sắc!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất