Chương 218: Trốn
Trên mặt đất, mấy trăm tên Trúc Cơ tu sĩ của Huyết Nha cung đã chen chúc xông tới.
Văn Hiên và Vu trưởng lão bị kéo chân giữa không trung, không thể nào bứt ra.
Thế cục hôm nay rất rõ ràng, đệ tử của Phiêu Miểu phong chỉ có một con đường, chính là trốn!
Hơn nữa thời gian cho bọn hắn không nhiều.
Một khi Văn Hiên và Vu trưởng lão không chịu được, bọn hắn không chỉ phải đối mặt với mấy trăm Trúc Cơ tu sĩ, mà còn có Kim Đan chân nhân truy sát.
"Đi mau!"
Tần Vũ- đệ tử truyền thừa đứng đầu hét lớn một tiếng, không dám lưu lại lâu hơn, vội vàng xoay người bỏ chạy.
Một đệ tử truyền thừa khác là Kỷ Thành Thiên cũng theo sát phía sau.
Đám đệ tử Phiêu Miểu phong ngự kiếm bay đi, chạy trốn tứ tán, gấp rút chạy ra bên ngoài Đông Lăng cốc.
"Đại ca, Lãnh sư tỷ, mau chạy đi!"
Vẻ mặt nhóc mập mạp khẩn trương, trên đầu đầy mồ hôi, nói một tiếng.
Lãnh Nhu gật gật đầu.
Hai người theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Lúc này, Tô Tử Mặc híp hai mắt, toàn thân tản ra sát ý lạnh như băng, cực phẩm phi kiếm cầm trong lòng bàn tay, run rẩy không thôi.
Đương nhiên Tô Tử Mặc cũng biết, hiện nay cách làm sáng suốt nhất đúng là dùng hết sức chạy ra nơi đây.
Nhưng hắn không cam lòng!
"Các ngươi đi trước, ta đi làm thịt người này!"
Tô Tử Mặc vung tay áo, trong lòng bàn tay cầm chắc cực phẩm phi kiếm lóe ra bốn đạo linh quang, sáng ngời chói mắt, vèo một tiếng, phá không bay đến, đâm thẳng đến chỗ Phong Hạo Vũ.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, chân trái Tô Tử Mặc đạp ra một bước, đạp thật mạnh trên mặt đất, hai chân phát lực, cả người giống như một thớt ngựa, chân phi nước đại, sau lưng liên tục lưu lại tàn ảnh.
"Ừ"
Phong Hạo Vũ cảm nhận được một luồng phong mang lăng lệ, không khí bị xé nứt, phát ra tiếng vang xì xì quái dị.
Phong Hạo Vũ cau chặt lông mày, không kịp suy nghĩ nhiều, thay đổi phi kiếm, vận chuyển Phiêu Miểu kiếm bí thuật.
Hưu!
Thân kiếm run rẩy, chui vào trong hư không.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, chuôi thượng phẩm phi kiếm này gần như đã hòa vào trong hư không, trở nên hư vô trong suốt, khó mà phát giác.
Về thuật ngự kiếm, Phong Hạo Vũ thực sự hơn xa Tô Tử Mặc.
"Đang!"
Phi kiếm của Phong Hạo Vũ phát sau mà đến trước, ngăn chặn lại phi kiếm của Tô Tử Mặc, tia lửa bắn văng tứ tung.
"Cực phẩm phi kiếm!"
Phong Hạo Vũ chú ý thấy trên phi kiếm của Tô Tử Mặc có bốn đạo Linh Văn, ánh mắt trở nên nóng rực lên, lóe qua một tia tham lam.
"Phong Hạo Vũ, ngươi nạp mạng cho ta đi!"
Tô Tử Mặc lên tiếng, như sấm trên đất bằng, khí thế ngập trời, sát ý lạnh thấu xương, ầm vang bắn tới!
Thần sắc Phong Hạo Vũ đại biến.
"Tô Tử Mặc, ngươi dám..."
Phong Hạo Vũ căn bản không nghĩ tới Tô Tử Mặc không lựa chọn đào tẩu mà còn dám mặc kệ mấy trăm Trúc Cơ tu sĩ để vọt lên!
Tô Tử Mặc tự nhiên cũng biết, về thuật ngự kiếm thì hắn không sánh bằng Phong Hạo Vũ.
Cho dù hắn có cực phẩm phi kiếm, khi phi kiếm đối đầu với nhau, tối đa cũng chỉ có thể đánh ngang tay cùng Phong Hạo Vũ.
Cho nên, Tô Tử Mặc tế ra phi kiếm, chỉ để hấp dẫn sự chú ý của Phong Hạo Vũ.
Sát chiêu chân chính còn ở đằng sau!
Bây giờ, khoảng cách giữa Tô Tử Mặc và Phong Hạo Vũ đã không đủ năm bước.
Trong năm bước nà, cho dù Phong Hạo Vũ là Trúc Cơ viên mãn, cũng phải nuốt hận ở đây!
Ầm!
Tô Tử Mặc trở tay đánh ra một quyền, cánh tay phải ở giữa không trung xẹt qua một đạo vòng tròn lớn, lấy quyền làm ấn, dường như có thể đè nát cả không khí, truyền ra một tiếng vang thật lớn.
Phong Hạo Vũ không kịp trốn tránh, trước tiên bóp nát hộ thân phù lục trong tay.
Một lồng ánh sáng dâng lên.
Ầm!
Đại ấn mang theo hung uy vô thượng nặng nề đập trên lồng sáng.
Răng rắc!
Phù lục hộ thân nhị giai lại bị Tô Tử Mặc đánh một quyền vỡ nát!
Hí!
Phong Hạo Vũ hít một hơi khí lạnh, con ngươi kịch liệt co vào.
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lạnh lùng, hai mắt lóe ra sát cơ lạnh lẻo, cất bước tiến lên, lại đánh ra một quyền.
Một quyền này trực tiếp phong kín tất cả các tuyến đường có thể chạy trốn của Phong Hạo Vũ!
Phong Hạo Vũ đột nhiên quay người, sau lưng đằng một tiếng, một đôi cánh chim to lớn quỷ dị mở rộng ra.
Đôi cánh chim này khác cánh chim chân chính, cánh chim này lấy bí pháp để vận chuyển linh lực, ngưng tụ mà thành.
Bí thuật này chính là một đại bí thuật khác của Phiêu Miểu phong—— Phiêu Miểu Chi Dực!
Phiêu Miểu Chi Dực xem như một thủ đoạn phụ trợ.
Học được bí thuật này, Trúc Cơ tu sĩ có thể giống Kim Đan chân nhân, không cần bất luận ngoại vật gì đều có thể cách mặt đất bay lên không!
Phiêu Miểu Chi Dực linh hoạt hơn so với tu sĩ ngự kiếm phi hành nhiều, nếu dùng hợp lý thì sẽ giúp thực lực tổng hợp của tu sĩ tăng lên cực kỳ rõ ràng.
Bây giờ trong cục diện này, Phong Hạo Vũ lựa chọn quay người đào tẩu, chạy vội trên mặt đất cũng tuyệt đối không thoát khỏi truy sát của Tô Tử Mặc.
Nếu là ngự kiếm phi hành, cũng phải tế ra phi kiếm, hơi chậm một bước.
Chỉ có ngưng tụ ra Phiêu Miểu Chi Dực, mới có thể chạy thoát!
Hô hô!
Cánh chim đập mạnh, Phong Hạo Vũ đằng không mà lên, mau chóng bay cao lên phía trên bầu trời.
Biến hóa này hoàn toàn vượt quá dự đoán của Tô Tử Mặc.
Một quyền trước mắt này sắp thất bại, hai chân Tô Tử Mặc đạp đất, mượn phản lực để nhảy lên.
Lốp bốp!
Cùng lúc đó, trong cơ thể Tô Tử Mặc cùng vang lên tiếng huyết mạch sôi trào, cánh tay phải đột nhiên dài thêm một thước, hóa quyền là chưởng, bắt tới sau lưng Phong Hạo Vũ.
Xoẹt xẹt!
Máu tươi tràn ngập.
"A!"
Giữa không trung truyền đến hét thảm một tiếng.
Trên chân trái Phong Hạo Vũ mạnh mẽ bị Tô Tử Mặc giật xuống một tảng lớn huyết nhục, lộ ra gân cốt bên trong, nhìn thấy mà giật mình!
Lần này, nếu Phong Hạo Vũ phản ứng hơi chậm, thì trái tim của hắn cũng sẽ bị móc ra!
Cả người Tô Tử Mặc hạ xuống tới.
Phong Hạo Vũ vỗ Phiêu Miểu Chi Dực, sắc mặt tái nhợt, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
Phong Hạo Vũ chạy trốn tới bên cạnh thanh niên áo bào đỏ ngàu, từng ngụm từng ngụm thở hào hển, trong lòng vẫn tràn đầy sợ hãi quay đầu nhìn thoáng qua.
Lúc này, mấy trăm tên Trúc Cơ tu sĩ của Huyết Nha cung đã chạy tới, rất nhiều phi kiếm, linh thuật bắn loạn.
Bên cạnh Phong Hạo Vũ chẳng những có thanh niên áo bào đỏ ngàu, còn có một Linh Yêu Kim Đan cảnh.
Lại muốn xông tới chém giết Phong Hạo Vũ đã không còn thực tế.
Tô Tử Mặc cắn răng, quyết định lui lại.
Hưu!
Cực phẩm phi kiếm xuyên phá hư không, trở lại bên người Tô Tử Mặc, đồng thời chém giết một tên Trúc Cơ tu sĩ.
Ầm!
Một Trúc Cơ tu sĩ vừa mới xông lên đã bị Tô Tử Mặc tiện tay đánh ra một quyền, thân thể người này nổ tung, bỏ mình tại chỗ.
Rầm rầm!
Tô Tử Mặc vận chuyển huyết mạch, trong cơ thể truyền đến tiếng sóng triều kinh người âm, sôi trào mãnh liệt, khí thế doạ người.
Trong đám người mênh mông, Tô Tử Mặc giống như một Đại Yêu thượng cổ, khí thế hung ác bức người.
Phốc phốc phốc!
Tô Tử Mặc mở ra Lê Thiên Bộ, khẽ dựa tới phía trước.
Đông đảo tu sĩ chắn trước người hắn bị chen bể tại chỗ, huyết nhục văng tung tóe, trên mặt đất đều là máu thịt be bét, máu chảy thành sông.
Tô Tử Mặc giẫm lên thi cốt, đạp trên dòng sông máu, cả người giống như một Sát Thần, đánh tới bên ngoài Đông Lăng cốc.
"Ừ"
Cách đó không xa, thanh niên áo bào đỏ ngàu nhìn tới Tô Tử Mặc, khẽ ồ lên một tiếng, ánh mắt lộ ra vẻ tò mò.
" Huyết mạch thật mạnh, thú vị thật, người này là ai "
Thanh niên áo bào đỏ ngàu hỏi.
Phong Hạo Vũ nuốt nước miếng, trầm giọng nói: "Người này chính là Tô Tử Mặc, ban đầu ở bên ngoài thành Lâm Phong, chính hắn đã giết chết Huyết Nô của thiếu chủ."
"Rốt cuộc tìm được hắn."
Thanh niên áo bào đỏ ngàu mỉm cười, thản nhiên nói: " Huyết mạch bậc này, nếu trực tiếp giết thì thực sự đáng tiếc. Ta muốn để hắn trở thành Huyết Nô của ta, cả đời phụng ta làm chủ, làm việc cho ta!"