Chương 22: Dao Tuyết
Khi Tô Tử Mặc đang trầm tư, áo vàng nữ tử chậm rãi đi tới, nói khẽ: "Tại hạ là Dao Tuyết của Thanh Sương môn, đa tạ đạo hữu trượng nghĩa cứu giúp."
Tất cả tâm tư của Tô Tử Mặc đều đặt vào chuyện làm sao để phá giải thiết hoàn trên tay linh hầu, hắn chỉ ngẩng đầu liếc nhìn Dao Tuyết một chút, nhưng cũng không đáp lời.
Dao Tuyết trầm ngâm một chút mới nói ra: "Đạo hữu, ngươi muốn chặt đứt thiết hoàn thú này hả, không bằng để ta tới thử xem ?"
Tô Tử Mặc có chút chần chờ nhìn Dao Tuyết một chút, một lúc sau mới nhẹ gật đầu.
Đầu ngón tay Dao Tuyết điểm nhẹ phi kiếm trong tay, hai đạo linh quang thoáng hiện, trên thân kiếm lập tức giăng kín một tầng Hàn Sương, kiếm khí bức người!
Tô Tử Mặc cẩn thận nhìn.
Trước đó trong bảy tên tu sĩ của Hoan Hỉ Tông kia có hai tên Luyện Khí sĩ có phi kiếm lấp lóe một đạo linh quang, nhưng phi kiếm trong tay Dao Tuyết lại lóe ra hai đạo linh quang.
Rất rõ ràng, kiếm trong tay nàng có, phẩm giai cao hơn, cũng sắc bén hơn!
Tô Tử Mặc âm thầm ghi tạc biến hóa này dưới đáy lòng, chú ý mỗi một động tác của Dao Tuyết.
Chỉ thấy Dao Tuyết cách không khống chế phi kiếm, ngón tay ngọc hướng về phía trước khẽ điểm, phi kiếm ở giữa không trung xẹt qua một đường vòng cung, nặng nề chém nêt thiết hoàn.
Đùng! Đùng!
Thiết hoàn kia lập tức đứt gãy.
Linh hầu chịu uất ức nửa ngày, đột nhiên tránh thoát khỏi trói buộc, lập tức trở nên phấn khởi, nó gào réo không ngừng, trên vết thương còn chảy xuống máu tươi mà nó cũng không hề thèm để ý.
"Cám ơn."
Tô Tử Mặc gật gật đầu với Dao Tuyết.
"Không có gì." Dao Tuyết cười cười, trong lòng đột nhiên dâng lên một nghi hoặc, nhịn không được hỏi: "Linh hầu này, là Linh thú mà ngươi thuần dưỡng?"
Dao Tuyết có thể nhìn ra được, dã nhân khoác da thú này rõ ràng quen biết với linh hầu, lần này người này chịu ra tay giúp đỡ, chỉ sợ là vì người này muốn cứu linh hầu kia, cứu nàng chỉ tiện tay mà làm thôi.
Ở tu chân giới, đúng là có không ít tu chân giả biết nuôi dưỡng Linh thú để giúp tăng chiến lực, sau khi Linh thú phát ra huyết thệ sẽ không phản bội lại tu chân giả, nếu không sẽ bị trời phạt, huyết mạch chảy ngược mà chết.
Nghe được vấn đề này, Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: "Nó là bằng hữu ta."
"A?"
Dao Tuyết nháy mắt mấy cái, trên gương mặt tràn đầy mê hoặc, nàng thật sự không thể tưởng tượng được tại sao một nhân tộc lại có thể trở thành bạn cùng Linh thú.
Từ xưa đến nay, người và yêu vốn khác đường, không ngừng chém giết, quan hệ càng ác liệt, có thể chung sống một chỗ thì chỉ có một khả năng, chính là có một phe phát ra huyết thệ ký kết quan hệ chủ tớ.
Hai từ bằng hữu này, ở hai chủng tộc khác biệt thực sự có vẻ hơi khác biệt, dù sao cổ ngữ có câu không phải tộc ta thì trong lòng ắt có suy nghĩ khác.
Tô Tử Mặc không để ý đến Dao Tuyết nữa, chỉ đi đến bên cạnh mấy thi thể kia, lại nhặt lên năm chuôi phi kiếm.
Nhìn thoáng qua Bôn Lôi đao đã gần vỡ vụn kia, Tô Tử Mặc có chút do dự, cuối cùng vẫn cầm lên buộ ở sau lưng.
Đột nhiên!
Trong lòng Tô Tử Mặc có cảm giác, đột nhiên quay đầu.
Trong rừng sâu phía sau lưng, dưới bóng tối hiện ra hai điểm u quang, khí tức khủng bố, tản ra sát ý lạnh như băng!
"Hí!"
Tô Tử Mặc hít một ngụm khí lạnh, trong lòng kinh hãi, thấp giọng hô nói: "Linh yêu, mau trốn đi!"
Không đợi Tô Tử Mặc nói chuyện, linh hầu đứng một bên đã sớm chạy đi, mặc dù hai tay hai chân bị thương khiến nó phải khập khiễng, nhưng di chuyển trong rừng vẫn nhẹ nhàng mau lẹ, tốc độ chạy vội cực nhanh.
Dao Tuyết rõ ràng có chút bối rối không biết phải làm sao.
Tô Tử Mặc vốn không có ý định để ý đến nàng, nhưng dù sao vừa rồi nàng ta cũng đã xuất thủ chặt đứt thiết hoàn thú, nếu cứ mặc kệ nàng ta ở đây, với trạng thái bây giờ của nàng, nhất định khó thoát khỏi cái chết.
Tô Tử Mặc nhìn nàng một cái, thấp giọng nói: "Đi theo ta!"
Vừa dứt lời, Tô Tử Mặc đã chạy đi, gương mặt Dao Tuyết dần phiếm hồng, cắn răng rồi vội vàng chạy theo sau.
Dao Tuyết đã trúng Hợp Hoan Tán, nếu lập tức bức độc chữa thương cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng vừa rồi nàng phải chiến một trận với Hoan Hỉ Thất Tử ác, linh lực gần như đã hao hết, ngay cả chuyện muốn ngự kiếm phi hành cũng không làm được, bây giờ dần dần không khống chế được dược lực của Hợp Hoan Tán, nàng ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, tay chân vô lực.
Hợp Hoan Tán có tác dụng gì, Dao Tuyết cực kỳ rõ ràng, dù có là trinh tiết liệt nữ, cũng không chống cự nổi uy lực của thuốc này.
"Nếu không chịu được, không bằng mặc kệ linh yêu ở Thương Lang sơn mạch này ăn hết, cũng không thể chịu nhục được." Dao Tuyết cắn môi đỏ, thầm hạ quyết tâm.
Linh hầu sớm đã trốn không thấy tung tích, thân ảnh dã nhân phía trước như ẩn như hiện, Dao Tuyết cố sức đuổi theo.
Linh yêu sau lưng kia vẫn không ngừng đưởi theo đằng sau, ánh mắt u lãnh của nó chưa từng rời đi.
Tiếp tục chạy thêm một lúc, hai chân của Dao Tuyết như nhũn ra, lảo đảo một cái, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Mặc dù sớm đã chuẩn bị sẵn sàng táng thân trong miệng thú, nhưng nghĩ đến cảnh tượng mình bị linh yêu lôi xé nhấm nuốt, Dao Tuyết bắt đầu thấy hoảng loạn và sợ hãi.
Tiếng Linh yêu sau lưng di chuyển trong bụi cỏ càng ngày càng gần, sát ý lạnh thấu xương, thậm chí Dao Tuyết còn có thể ngửi được mùi tanh hôi từ trong miệng linh yêu tản ra.
Nhưng lúc này, Dao Tuyết đã không còn sức lực để trốn nữa.
"Thôi vậy, không ngờ Cơ Dao Tuyết ta lại phải chôn thây ở đây, nếu Phụ hoàng biết được... Ai."
Dao Tuyết đã hao hết thể lực, đứng tại chỗ thở hào hển, chỉ cảm thấy trong lòng ủy khuất, rất buồn, hai mắt nhắm lại, hai hàng thanh lệ lặng lẽ chảy xuống.
Nhưng đúng lúc này, Dao Tuyết đột nhiên cảm giác được bên hông có thêm một cánh tay cứng rắn có lực, sau đó, thân thể của nàng nhẹ hơn một chút, lại bị người ôm lên.
"Cô nương, luc này việc rất gấp nên đành mạo phạm." Tiếng nói của nam tử vang lên bên tai.
Dao Tuyết bỗng nhiên mở mắt, nhìn thẳng gặp vào gò mà của Tô Tử Mặc.
"Hóa ra hắn không bỏ ta lại."
Trong nháy mắt, Dao Tuyết có cảm giác vui sướng không nói ra được, giống như tất cả ủy khuất đều có một chỗ phát tiết, lệ tuôn như suối trào.
Hô! Hô!
Gió lướt qua bên tai, bóng cây rút lui.
Nam tử dùng tay trái nắm chặt sáu thanh phi kiếm, cánh tay phải ôm một người, tốc độ không giảm trái lại còn tăng!
Đến lúc này, Dao Tuyết mới ý thức tới, một đoạn lộ trình phía trước, nam tử này căn bản không dùng toàn lực, nếu không nàng đã sớm không đuổi kịp.
"Người này cũng không tệ."
Toàn thân Dao Tuyết không còn chút sức lực, rúc vào trong ngực nam tử, ngửi ngửi khí tức dương cương từ trên người nam tử tán ra, tăng thêm dược lực của Hợp Hoan Tán, khiến nàng có chút ý loạn tình mê.
Dao Tuyết giật mình, vội vàng khẽ cắn đầu lưỡi, cố gắng bảo trì thanh tỉnh.
Nam tử này có vẻ rất quen thuộc Thương Lang sơn mạch, thỉnh thoảng rẽ sang phía đông, thỉnh thảng lại ngoặt sang phía tây, dọc theo con đường này, mặc dù Dao Tuyết vẫn có thể nghe được tiếng linh thú rống, nhưng không bị Linh thú tập kích.
Cũng không biết bao lâu sau, Dao Tuyết cảm thấy đầu choáng vánh, cánh tay theo bản năng ôm cổ của nam tử kia, hai chân thon dài cũng quấn lên.
Nàng biết rõ làm thế là không đúng, nhưng thân thể lại không thể khống chế.
Ý thức của Dao Tuyết dần dần mơ hồ.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của nam tử lại vang lên: "Cô nương, tỉn đi!"
"Ô ô."
Dao Tuyết chỉ thấy toàn thân nóng hổi, mặt đỏ bừng, trong miệng lẩm bẩm mê man, cảm giác giống như bị người ta đẩy ra, nhưng mình lại nhào tới...
Soạt!
Tiếng nước vang lên.
Khí tức rét lạnh bao vây lấy thân thể nóng hổi của Dao Tuyết, Dao Tuyết giật mình tỉnh táo lại, hai mắt dần dần khôi phục tỉnh táo.
"Chuyện này, sao lại thế này?"
Dao Tuyết khẽ rùng mình, run giọng tư hỏi rồi đưa mắt nhìn bốn phía.
Đây là một sơn động khs hẹp, nàng đã rơi vào một hàn đàm, chung quanh cũng không bố trí gì khác.
Mặc dù dược tính của Hợp Hoan Tán vẫn còn, nhưng đầm nước truyền tới cảm giác lạnh thấu xương lại không ngừng kích thích thần kinh của Dao Tuyết, để nàng có thể giữ vững tỉnh táo.
"Ngươi là Trúc Cơ tu sĩ, lại thêm uy lực từ hàn đàm này, chắc hẳn có thể hóa giải dược tính của Hợp Hoan Tán."
Nam tử nói xong câu đó, lập tức quay người rời đi.
Trước khi rời đi, nam tử không biết tìm mấy tấm Thương Lang da từ nơi nào, che đậy cửa hang sơn động nhỏ hẹp này.
Chân của nam tử bước đi xa dần.
Nhìn tất cả những chuyện này, trong lòng Dao Tuyết dâng lên một tia khác thường.
Nàng rơi bên trong vào thủy đàm, quần áo sớm đã ướt nhẹp, gần như không có tác dụng che kín thân thể, thân mình uyển chuyển như thế mà nam tử kia lại không thèm nhìn, hơn nữa hắn cũng rất cẩn thận, sợ nàng xấu hổ, mới có hành động che khuất cửa động.
Dược tínhcủa Hợp Hoan Tán mặc dù mạnh, nhưng đối với Trúc Cơ tu sĩ thì cũng không thể uy hiếp.
Dao Tuyết chỉ vì không có cơ hội bức ra dược lực Hợp Hoan Tán, bây giờ khôi phục tỉnh táo, vội vàng lấy ra một hạt đan dược từ trong túi trữ vật, bỏ vào trong miệng, bắt đầu vận chuyển Linh quyết tâm pháp.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nam tử, thỉnh thoảng còn xen lẫn tiếng kêu của linh hầu, một người một khỉ hình như đang giao lưu với nhau.
Giọng nói của nam tử không nhẹ không nặng, lại vừa vặn có thể để Dao Tuyết nghe được.
Dao Tuyết trong lòng ấm áp.
Nam tử kia đang dùng cách này đến nói với chính mình, hắn vẫn ở bên ngoài cửa động, không hề đi xa, cũng không có tới gần, để mình có thể yên tâm chữa thương.
"Người này... Thật thú vị." Dao Tuyết mỉm cười, gương mặt xinh đẹp không tì vết.