Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 238: Gây ra đại họa

Chương 238: Gây ra đại họa
"Dạ Linh, ngươi..."
Tô Tử Mặc nói không ra lời.
Mặc dù Dạ Linh mới ra đời không lâu, nhưng lại cực kỳ thông minh, linh tính mười phần.
Dù là biểu hiện kinh diễm khi tập sát Linh Yêu Kim Đan cảnh ở trong Đông Lăng cốc, hay các hành động khi bắt đầu đặt chân di tích Thái Cổ, đều đủ để chứng minh Dạ Linh bất phàm.
Nhưng lần này Tô Tử Mặc ý thức được Dạ Linh đã gây họa rồi.
Hơn nữa còn là đại họa chết người!
Quả trứng lớn trước mắt trứng rõ ràng mới vừa sinh ra không lâu.
Nói cách khác, sinh mệnh Thái Cổ không biết tên kia sinh ra quả trứng này, rất có thể đang ở ngay gần đây!
Mặc dù không tận mắt được chứng kiến sự khủng bố của sinh mệnh Thái Cổ này, nhưng từ khu rừng Thải Cổ và biển xương trắng kia, đều có thể lời mờ nhìn thấy.
Một nhân vật khủng bố như thế chỉ cần dùng một ngón tay đè xuống là cũng đã đủ để ép hắn thành thịt nát.
"Ê a."
Dạ Linh nhẹ giọng gọi một chút, giống như muốn Tô Tử Mặc ôm nó.
Tinh thần Tô Tử Mặc hốt hoảng, theo bản năng ôm lấy Dạ Linh.
Dạ Linh vươn cổ tiến đến trước mặt quả trứng to này, sau đó mới buông móng vuốt ra.
Bên ngoài vỏ trứng hiện ra một cái lỗ thật nhỏ, bên trong chảy ra nước trứng màu vàng kim, tỏa ra hào quang trong suốt sáng chói.
Dạ Linh vội vàng hé miệng, hút lấy chất lỏng trên vỏ trứng kia.
Ừng ực! Ừng ực!
Dạ Linh từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
"Ăn? Ăn ?"
Tô Tử Mặc trợn tròn mắt, khó tin nhìn cảnh tượng này.
Tô Tử Mặc theo bản năng muốn kéo Dạ Linh ra.
Nhưng hắn lại nghĩ dù hiện tại có kéo Dạ Linh đi, thì đại họa cũng đã gây ra rồi.
Quả trứng này rõ ràng không thể sống nổi.
Hơn nữa, từ khi Dạ Linh sinh ra đến bây giờ, mặc dù Tô Tử Mặc, hầu tử, Linh Hổ, Tiểu Hạc đã phí hết tâm tư, chuẩn bị các loại đồ ă cho nó, nhưng dường như Dạ Linh cũng không cảm thấy hứng thú lắm.
Huyết nhục của dã thú, Linh thú bình thường, Linh Yêu, Dạ Linh đều không thèm động vào.
Chỉ có huyết nhục của thượng cổ di chủng, Dạ Linh mới thử ăn một chút.
Từ khi sinh ra đến nay, thân thể Dạ Linh gần như không lớn thêm bao nhiêu, chỉ lớn hơn lức vừa ra đời một vòng nhỏ, bên ngoài cơ thể hơi thô ráp, ẩn ẩn hiện ra từng cơn sóng gợn.
Bây giờ Dạ Linh lại tỏ vẻ yêu thích nước trứng này như thế, vẻ mặt đầy mê say, thậm chí có chút tham lam nuốt xuống.
Trong lòng Tô Tử Mặc mềm nhũn, thầm thở dài nói: "Thôi, để nó ăn no đi."
Nước trứng liên tục không ngừng tiến vào trong bụng Dạ Linh, vỏ trứng phía trên đã trở nên dần trong suốt, có thể thấy rõ ràng được tốc độ hút nước trứng của Dạ Linh.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Tử Mặc, Dạ Linh nuốt xuống một nửa nước trứng mới dừng lại!
Quả trứng yêu thú này cao hơn một người.
Mà Dạ Linh mới lớn bao nhiêu?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tô Tử Mặc căn bản không thể tưởng tượng được thân thể nhỏ bé này của Dạ Linh lại có thể chứa được nhiều chất lỏng như vậy.
Bụng của Dạ Linh đã căng tròn lên, gần như sắp trở thành một túi khí, chỉ nhẹ nhàng lay động cũng phát ra tiếng nước chảy.
Dạ Linh vẫn chưa thỏa mãn nhìn qủa trứng trước mắt, hai mắt sáng lên, lè lưỡi, liếm môi một cái.
"Cũng không sợ ăn đến bể bụng."
Tô Tử Mặc lắc đầu, cười mắng một tiếng.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng.
Cơ hội như vậy chỉ sợ sau này sẽ không xuất hiện nữa, ngược lại cũng không trách Dạ Linh tham ăn như thế.
"Nếu ngươi đã ăn xong, chúng ta nhanh rút lui, nhìn xem có thể chạy đi hay không."
Tô Tử Mặc có một loại dự cảm, khi quả trứng này nứt vỡ, có lẽ đã trải kinh động đến tồn tại kinh khủng trong di tích Thái Cổ này!
"Ê a!"
Dạ Linh kêu một tiếng.
Dạ Linh vừa mới há miệng, trong miệng đã phun ra từng đoàn hào quang, sáng ngời chói mắt.
Bên trong hào qua này ẩn chứa sinh mệnh tinh hoa cực kỳ nồng đậm thuần túy, toàn thân Tô Tử Mặc chấn động, nhục thân được một đoàn hào quang này tẩm bổ, rõ ràng có thể cảm giác ra thân thể đang phát sinh đủ loại biến hóa kỳ dị.
Dạ Linh vội vàng ngậm miệng, vung tay thủ thế, cuối cùng chỉ chỉ vào quả trứng yêu thú trước mặt.
"Ngươi để ta ăn chỗ còn dư lại "
Tô Tử Mặc hiểu ý của Dạ Linh, giật mình hỏi.
Dạ Linh vội vàng gật đầu, biểu thị chất lỏng trong trứng chính là vật ngon nhất, thúc giục Tô Tử Mặc nhanh ăn hết đi.
Tô Tử Mặc có chút do dự.
Dạ Linh lại vung tay, ý nói nó đã không ăn được nữa, nếu để trứng nước còn lại ném ở chỗ này thì thật là đáng tiếc.
Tô Tử Mặc cắn răng, trong lòng quyết tâm.
Nếu đã thật sự gây ra họa lớn rồi thì còn cố kỵ cái gì!
Tô Tử Mặc bỏ Dạ Linh vào trong ngực, đi tới phía trước, hai tay ôm lấy quả trứng yêu thú, hướng về phía vết nứt nhỏ kia, cũng bắt đầu nuốt xuống từng ngụm.
"Hơi tanh, cũng không tính là mỹ vị."
Trong đầu Tô Tử Mặc hiện lên một suy nghĩ.
Một chất lỏng mát lạnh chảy qua yết hầu, cuối cùng tiến vào trong bụng.
Ầm!
Trong chớp mắt, Tô Tử Mặc cảm giác thân thể của mình giống nh muốn nổ tung!
Trong những chất lỏng tích chứa năng lượng, so với Tô Tử Mặc tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều!
Cỗ năng lượng này mới vừa tiến vào trong bụng, trong nháy mắt đã nổ tung, hóa thành thần quang chảy tràn khắp nơi trong cơ thể Tô Tử Mặc, chảy về tứ chi bách hài.
Cỗ năng lượng này đang tẩm bổ da thịt gân cốt tủy, còn dưỡng cả ngũ tạng cho Tô Tử Mặc.
Trong thời khắc này, Tô Tử Mặc ý thức được, chất lỏng trong quả trứng này, tuyệt đối là vật đại bổ đối với hắn!
Thậm chí hiệu quả so với nội đan yêu thú nào đó còn tốt hơn nhiều lần!
Nếu như có thể luyện hóa hết toàn bộ năng lượng trong chất lỏng này, thậm chí hắn có thể đột phá đến cảnh giới Luyện Tạng đại thành!
Cơ duyên!
Đây là một cơ duyên lớn khó có thể tưởng tượng!
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những chuyện này được xây dựng trên cơ sở có thể chạy ra khỏi nơi này.
Tô Tử Mặc nuốt từng ngụm vào bụng.
Hắn rốt cục đã cảm nhận được, cảm giác chưa thỏa mãn lưu luyến không rời sau khi Dạ Linh ngừng nuốt kia.
Chỉ sợ ở trên thế gian này, không có bất kỳ vật gì có thể chứa năng lượng thuần túy hơn chất lỏng này, không có một chút tạp chất nào!
Lực lượng này quá cường đại!
Nó chảy khăp nơi trong thân thể Tô Tử Mặc, xuyên thấu qua lỗ chân lông bắt đầu phun hào quang ra phía ngoài.
Chung quanh Tô Tử Mặc tỏa ra thần huy vạn trượng, mờ mịt lượn lờ, tựa như một tôn vị thần!
Tô Tử Mặc biết, đây đều là năng lượng tích chứa bên trong chất lỏng, cực kỳ hi hữu.
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, vội vàng đóng chặt lỗ chân lông toàn thân, khóa lại tinh khí trong cơ thể.
Nhưng cỗ năng lượng này quá mức khổng lồ nồng đậm, với nhục thân thể phách của Tô Tử Mặc như thế mà trong thời gian ngắn vẫn rất khó có thể chứa được.
Hai mắt, hai lỗ tai, lỗ mũi, miệng của Tô Tử Mặc, cũng bắt đầu phun hào quang ra phía ngoài, nhìn qua cực kỳ doạ người.
Bị lực lượng này đè ép, trong hai con ngươi của Tô Tử Mặc hiện ra một tia màu xanh nhạt!
Cũng không lâu sau, lực lượng tà ác giấu trong đôi mắt Tô Tử Mặc, bị lực lượng thuần túy bên trong trứng nước bức ra.
Lực lượng tà ác này chính là thuật Huyết Nô mà huyết bào thanh niên thi triển, lưu trong cơ thể Tô Tử Mặc.
Ở khóe mắt Tô Tử Mặc, chảy xuống hai giọt chất lỏng màu xanh nhạt, rơi trên mặt đất, ngưng tụ không tan, lóe ra ánh sáng thăm thẳm!
Trong lòng Tô Tử Mặc mừng rỡ.
Không ngờ sau khi nuốt vào chất lỏng trong trứng yêu thú này, còn có thể giải quyết hết tai hoạ ngầm trong cơ thể hắn!
Ý nghĩa trong chuyện này chính là chỉ cần Tô Tử Mặc chạy thoát khỏi nơi đây, người đuổi giết hắn sẽ không thể thông qua bí thuật để xác định vị trí của hắn nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất