Chương 324: Kiếm Trận Sư
" Tô Tử Mặc này đã vượt hơn phân nửa khu vực Thủy rồi, hắn muốn làm gì "
"Nhìn phương hướng này, hình như là muốn chạy rới biên giới khu vực đi."
Kế bên khu vực Thủy là khu vực Mộc, mà vượt qua Khu vực Mộc, chính là Khu vực Kim mà Phong Hạo Vũ ở!
"Chẳng lẽ..."
Trong mắt không ít tu sĩ hiện lên nỗi nghi ngờ, nghĩ đến một khả năng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, lại thấy suy nghĩ này của bọn họ có chút hoang đường.
Huyền Dịch và Liễu Tuệ liếc nhì nhau, có thể nhìn ra vẻ ngưng trọng trong mắt đối phương.
Bọn hắn cũng khá hiểu về tính tình của Tô Tử Mặc.
Đây là một người trong lòng có mãnh hổ, sát phạt quyết định.
Nếu như Tô Tử Mặc đã nói 'Phong Hạo Vũ không chết thì lòng ta khó yên ', như vậy, hắn thật sự có khả năng vượt ngang khu vực, truy sát Phong Hạo Vũ... Cho đến chết mới thôi!
Nhưng có thể làm như thế sao?
Không nói việc thực lực của hai người chênh lệch thế nào, chỉ tính đến sát trận cấp bốn ở giữa hai khu vực cũng đủ để ngăn cản bất cứ kẻ nào!
Sát trận cấp bốn đã vượt qua phạm trù linh lực, bên trong là pháp lực vô biên, coi như Kim Đan chân nhân xông vào cũng sẽ hình thần câu diệt!
...
Ngũ Hành Tán, khu vực Thủy.
Tô Tử Mặc một đường phi nhanh, không che giấu hành tung, càng ngày càng hấp dẫn nhiều tu sĩ, đã hơn 100 người!
Hơn một trăm vị tu sĩ Trúc Cơ này gần như đều là Trúc Cơ tứ mạch, tu vi cảnh giới của người nào cũng cao hơn Tô Tử Mặc.
Ở chỗ xa hơn, còn có những tu sĩ khác đang chạy đến nơi này.
Đúng như đám người sở liệu, khi Tô Tử Mặc vừa bước vào Ngũ Hành Tán, hắn đã trở thành mục tiêu công kích!
Ở phía trước cách đó không xa, chính là biên giới giữa hai khu vực thủy mộc.
Giữa thiên địa có một màn ánh sáng lớn dựng thẳng, dần lan tràn đến phương xa, vô biên vô hạn.
Trên màn sáng có ba quang lưu chuyển, thần bí lộng lẫy, biến ảo khó lường, tản ra khí tức làm người ta sợ hãi, giống như đang cảnh cáo tu sĩ bên trong Ngũ Hành Tán chớ tới gần.
Tốc độ của Tô Tử Mặc chậm lại, dần dần dừng bước.
Bá bá bá!
Gần như chỉ trong nháy mắt, hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ từ bốn phương tám hướng vây quanh đến, sắc mặt kẻ nào cũn bất thiện, mặt lộ rõ sát ý, bao vây lại tất cả đường lui của Tô Tử Mặc!
Ở ngoài đoàn người, còn có rất nhiều tu sĩ đang thờ ơ lạnh nhạt, tùy thời xuất thủ.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh đảo mắt qua, ánh mắt rơi vào một bóng người quen thuộc trong đám người lại có chút dừng lại.
Trầm Mộng Kỳ cũng có mặt trong đám hơn một trăm tu sĩ đang vây quanh này!
Ánh mắt Trầm Mộng Kỳ phức tạp nhìn Tô Tử Mặc, than nhẹ một tiếng, nói: "Tô Tử Mặc, bị hơn một trăm Trúc Cơ tứ mạch vây khốn, cho dù là Trúc Cơ ngũ mạch cũng là dữ nhiều lành ít, ngươi... Không đi được."
Tô Tử Mặc vẫn thản nhiên, không thèm liếc nhìn nàng một chút nào, chỉ cười lạnh: "Có một số người, ta khuyên ngươi một câu, đừng tự tìm xấu hổ, cút được bao xa thì nhanh cút cho ta!"
Coong! Coong! Coong!
Tô Tử Mặc vung tay áo ng, trong túi trữ vật bay ra một mảnh kiếm quang, lơ lửng trước người.
Đám người ngưng thần nhìn lại, toàn thân không khỏi chấn động.
Mười tám thanh phi kiếm!
Tổng cộng mười tám thanh phi kiếm sắp chỉnh tề, trên thân kiếm sáng chói linh quang, phong mang bức người, toàn bộ đều là phi kiếm cực phẩm!
"Giết hắn, những phi kiếm cực phẩm này chính là của chúng ta!" Một tu sĩ Trúc Cơ đỏ mắt, đã bắt đầu mất lý trí.
"Mọi người cùng nhau ra tay, đừng để hắn bóp nát ngọc phù!"
Nhưng đúng lúc này, một Trúc Cơ tứ mạch của Chân Hỏa môn hét lớn một tiếng, tế ra phi kiếm, trên thân kiếm lóe ra linh quang, kiếm khí như sương.
Hơn một trăm tu sĩ Trúc Cơ bao vây bốn phía vốn đang nhìn chằm chằm chờ đợi thời cơ, bây giờ nghe được tiếng rống này, bọn hắn không chút do dự, lập tức xuất thủ.
Sưu! Sưu! Sưu!
Chỉ chớp mắt, vô số đạo linh quang lấp lóe, phi kiếm ở giữa không trung đan vào nhau tạo thành một mảnh lưới bằng kiếm thật lớn, bao phủ tới Tô Tử Mặc.
Bên ngoài Ngũ Hành Tán, nhìn thấy Tô Tử Mặc lại tế ra mười tám chuôi phi kiếm cực phẩm, đông đảo Kim Đan chân nhân cũng trợn mắt hốc mồm.
Chu thiên tử nhắm hai mắt lại, khẽ ồ một tiếng.
Hắn chú ý tới mười tám thanh phi kiếm này, dù là chiều dài của kiếm, độ rộng, hoặc là đường vân trên thân kiếm, tất cả đều giống nhau như đúc!
Chẳng lẽ...
Chu thiên tử hơi chuyển mắt, rơi vào trên người Huyền Dịch.
Huyền Dịch của Phiêu Miểu phong, là Kiếm Trận Sư hiếm có, Lục Hợp kiếm trận của Phiêu Miểu phong cũng có thanh danh hiển hách trong Đại Chu vương triều.
Chu thiên tử chưa suy nghĩ xong, chỉ nghe thấy đám người cùng nhau thốt lên.
"Trời ạ, đây là cái gì? "
"Hình như là trận pháp "
"Kiếm Trận Sư! Tô Tử Mặc này là Kiếm Trận Sư!"
Chỉ thấy trong khu vực Thủy, Tô Tử Mặc điều khiển mười tám thành phi kiếm cực phẩm, chia thành ba tổ, mỗi tổ sáu thanh phi kiếm, đan vào nhau ở giữa không trung, lưu lại từng đạo kiếm khí.
Trong chớp mắt, sáu thanh phi kiếm hợp thành một Kiếm trận hình ngôi sao sáu cánh, ánh sáng trận văn mạnh mẽ chói mắt.
Lục Hợp kiếm trận!
Ba Kiếm trận hình ngôi sao sáu cánh xoay tròn bên người Tô Tử Mặc, giống như ba chiếc la bàn to lớn, không ngừng bay múa, tạo ra hàng phòng ngụ kín không kẽ hở, khiến tất cả phi kiếm đâm tới đều bị bắn trở về!
"Mọi người không nên nhụt chí, Tô Tử Mặc điều khiển mười tám thanh phi kiếm, tất nhiên tiêu hao linh lực sẽ đạt tới cực hạn, khẳng định không có dư lực phản kích, kiên trì, hắn nhất định phải chết!"
Tu sĩ Trúc Cơ này của Chân Hỏa môn vừa dứt lời, Tô Tử Mặc đã lên tiếng, lạnh lùng bình tĩnh quát lớn.
"Kinh lôi!"
Tô Tử Mặc vừa điều khiển phi kiếm, vừa bóp Linh quyết, ngón tay chỉ lên trời.
Răng rắc!
Một tia lôi điện rơi xuống, đánh vào trong đám người, bộc phát ra một đoàn lôi quang hừng hực chói mắt.
"A!"
Có hơn mười Tu sĩ Trúc Cơ không có chút phòng bị nào, đột nhiên bị sét đánh, trong nháy mắt đã ngã xuống đất không dậy nổi, tiếng kêu rên liên hồi vang lên.
Tu sĩ của Chân Hỏa môn kia mặc dù đã sớm bóp nát phù lục hộ thân, ngăn cản tia sét kia, nhưng cả người cũng đã chật vật không chịu nổi, thần sắc đầy hoảng sợ.
Hắn nói không sai, Tô Tử Mặc đúng là không thừa linh lực để đánh ra linh thuật.
Nhưng lực Lôi Điện của Tô Tử Mặc lại có nguồn gốc từ tại huyết mạch, lực lượng tích chứa bên trong còn cường đại khủng bố hơn linh lực trong tam mạch của hắn!
"Đi!"
Tô Tử Mặc vung tay lên, một Kiếm trận hình ngôi sao sáu cánh mau chóng đuổi theo, bắn bay một đám phi kiếm đâm tới, xâm nhập vào trong đám người!
Phốc! Phốc! Phốc!
Huyết vụ dâng trào, mùi tanh tràn ngập.
Một số tu sĩ miễn cưỡng chống được uy lực của kinh lôi, nhưng cũng đã bị thương, bây giờ nào còn sức để chống lại lực lượng từ Lục Hợp kiếm trận do phi kiếm cực phẩm tạo thành.
Dễ như trở bàn tay, một đường chém ngang nghiền ép lên!
Mấy tên tu sĩ lanh trí một chút đã vội bóp nát ngọc phù, rời đi Ngũ Hành Tán, mặc dù không cam lòng nhưng bọn hắn vẫn chọn bảo vệ tính mệnh.
Mà một số tu sĩ có lòng tham không đáy, vẫn còn đang muốn chiếm lấy Linh khí cực phẩm của Tô Tử Mặc, phần lớn đều chết dưới Lục Hợp kiếm trận.
Còn có một bộ phận tu sĩ có thực lực cường đại mặc dù có thể cản lại lực lượng của Lục Hợp kiếm trận, nhưng cũng bị thương nặng, triệt để mất đi tư cách tranh đoạt Linh bảng.
Trong nháy mắt, hơn một trăm Trúc Cơ tứ mạch đã bị Tô Tử Mặc giết đến thất linh bát lạc, trận cước đại loạn!
Trên quảng trường, hơn mười vạn tên tu sĩ Trúc Cơ đều há hốc miệng, người nào cũng hít khí lạnh.
Cảnh tượng mà bọn hắn đang chứng kiến này đã hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người.
Không có ai ngờ tới được một tu sĩ Trúc Cơ tam mạc tiến vào Ngũ Hành Tán, vậy mà lại có thể tung hoành vô địch ở bên trong, tạo ra một đợt gió tanh mưa máu như thế!
Một vị tu sĩ cảm khái: "Từng nghe người khác nói, thực lực của Kiếm Trận Sư gần như vô địch trong những tu sĩ cùng cấp, hóa ra lời nói này không hề khoa trương chút nào."
Mười tám chuôi phi kiếm cực phẩm, lại thêm kiếm trận nhị giai, chiến lực mà Tô Tử Mặc bộc phát ra đã không kém gì Trúc Cơ ngũ mạch!