Chương 330: Đấu bí thuật
Chúc Chiếu kiếm trận hóa thành một mặt trời nhỏ, tách ra vô tận kiếm khí, không ngừng bắn về phía đỉnh luyện khí của Hạ Giang.
Keng! Keng! Keng!
Kiếm khí điên cuồng bắn vào nắp đỉnh, tiếng va chạm chói tai vang lên, Chúc Chiếu kiếm trận tóe ra quang mang hừng hực chói mắt, gần như đã bao phủ lấy cả Hạ Giang và đỉnh luyện khí của hắn!
Ầm!
Lại một tiếng nổ thật lớn.
Kiếm quang thu lại, dần ảm đạm đi, Chúc Chiếu kiếm trận rốt cục đã tán loạn, mười tám thanh phi kiếm từ giữa không trung tản ra, rơi xuống mặt đất.
Trong ngoài Ngũ Hành Tán, tất cả tu sĩ đều tập trung nhìn lại.
Chỉ thấy đỉnh luyện khí to lớn kia vẫn ngăn trên người Hạ Giang, tản ra hào quang nhỏ yếu, mặc dù phía trên phủ đầy vết kiếm màu trắng, nhưng cũng không hủy hoại.
Dù sao cũng là Linh khí thượng phẩm, chỉ kém Linh khí cực phẩm một phẩm giai.
Hạ Giang trốn dưới đỉnh luyện khí nên bình yên vô sự, chỉ là sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn vô thần.
Đám người Chân Hỏa môn thờ phào một hơi.
"Còn may, còn may."
"Đúng là vạn hạnh."
Đám người Tư Mã Trí, Trương trưởng lão liếc nhau, đều đã yên lòng, chỉ cần người còn sống là được, nhận một chút đả kích cũng không sao.
" Hạ Giang này dù sao cũng là đệ tử chân truyền của Chân Hỏa môn, vẫn còn có chút bản lãnh."
Một số Kim Đan chân nhân âm thầm gật đầu.
Mọi người ở đây chỉ có mấy vị Nguyên Anh Chân Quân như Minh Trạch Chân Quân, Cố Tích là không nói chuyện.
Chu thiên tử không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, trên gương mặt tái nhợt của Hạ Giang đột nhiên hiện ra từng vết máu, dần dần lan ra!
Xoẹt xẹt!
Quần áo trên người Hạ Giang cũng đột nhiên biến thành từng mảnh vụn, trên thân hắn giống như bị vài đạo kiếm khí lăng trì, toàn thân trên dưới trải rộng vết thương, nhìn mà giật mình!
Đám người vốn đang ồn ào náo động đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của vô số người, trên mặt của Hạ Giang, trên cổ, cánh tay, hai chân, mỗi một chỗ trên thân thể đều phun ra máu tươi, tạo thành một màn sương máu!
Ở bên trong sương máu này, Hạ Giang đã ngã ngược trên mặt đất, ánh mắt ảm đạm, dĩ nhiên đã khí tuyệt bỏ mình.
Mặc dù có đỉnh luyện khí chặn lại phong mang từ Chúc Chiếu kiếm trận, nhưng Hạ Giang vẫn bị kiếm khí chém lên người khiến thân thể hắn đầy thương tích.
Chết rồi!
Chân truyền đệ tử của Chân Hỏa môn-Hạ Giang-Lúc đầu vốn có thể vững vàng chiếm một vị trí trên Linh bảng, cứ như vậy chết trong Ngũ Hành Tán, ngay cả muốn bóp nát ngọc phù để chạy trốn cũng không kịp.
Đám người Tư Mã Trí run lên, vô lực ngồi xuống ghế, trong đầu một trận mê muội.
Vốn dĩ trên Đan bảng, Khí bảng, Linh bảng, Chân Hỏa môn đều có thể chiếm được một vị trí, nhưng trước khi thi đấu giữa các tông môn diễn ra Hạ Hưng đã bị Tô Tử Mặc chém giết trong vương thành, Đào Phong thử nghiệm thuật tụ linh của Mặc thị, bản thân bị trọng thương, bây giờ ngay cả Hạ Giang cũng đã chết.
Lần này thi đấu giữa các tông môn, Chân Hỏa môn xem như đã thất bại thảm hại.
"Mau nhìn!"
Có người chỉ vào màn ánh sáng Ngũ Hành Tán, kinh hô một tiếng.
Chỉ thấy trong khu vực Kim, Tô Tử Mặc phóng tới Phong Hạo Vũ, tốc độ cực nhanh, trong không khí liên tiếp hiện ra tàn ảnh, khiến người nhìn đều chóng váng.
Phong Hạo Vũ cười lạnh một tiếng.
Nếu như ở trên mặt đất, hắn thật sự sẽ phải kiêng kị Tô Tử Mặc.
Nhưng bây giờ, hắn có Phiêu Miểu Chi Dực, không cần mượn nhờ ngoại vật gì mà vẫn có thể đạp không như là Kim Đan chân nhân, ở trong không cũng có thể nhẹ nhàng bay nhanh, Tô Tử Mặc căn bản thể cận thân.
Phiêu Miểu Chi Dực dù sao cũng là bí thuật, cho dù Tô Tử Mặc ngự kiếm lên không, tốc độ cùng tính linh hoạt cũng kém Phong Hạo Vũ không chỉ một cấp bậc!
Ông!
Phong Hạo Vũ vung tay áo, bắn ra ba thanh phi kiếm, toàn bộ đều là thượng phẩm phi kiếm!
Mới ở Trúc Cơ cảnh đã có thể có ba thanh thượng phẩm phi kiếm, có thể thấy được Huyết Nha cung đánh giá Phong Hạo Vũ rất cao.
Từ khi ở Phiêu Miểu phong bại dưới tay Tô Tử Mặc, hắn cũng dốc lòng tu luyện, thử nghiệm khống chế nhiều thanh phi kiếm, mặc dù không có khả năng ngưng tụ ra kiếm trận, nhưng phối hợp với Phiêu Miểu Kiếm Thuật, uy lực cũng không thể khinh thường.
Quang mang trên thân kiếm rực rỡ chói mắt, nhưng lại đột nhiên biến mất ất không thấy gì nữa.
Cảnh giới thứ hai của Phiêu Miểu Kiếm Thuật, Hư Vô!
Tô Tử Mặc không ngừng rút ngắn khoảng cách với Phong Hạo Vũ, trong ánh mắt lóe ra tia sáng, ngón giữa cùng ngón cái tay trái giằng co, bóp ra một thủ ấn cổ quái.
Thủ ấn vừa mới ngưng thành, linh lực trong đan điền của Tô Tử Mặc đã điên cuồng vận chuyển, ba linh mạch như ẩn như hiện, linh lực tuôn ra, tràn vào bên trong thủ ấn!
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên vỡ ra một khe hở khổng lồ, một bàn tay màu vàng óng nhô ra, từ trên trời giáng xuống, tản ra khí tức thần thánh thật lớn, giống như muốn trấn áp tất cả tội ác!
Phục Ma Ấn!
Trên đài quan chiến đều là Kim Đan chân nhân, ánh mắt tự nhiên rất tinh, đều có thể cảm nhận ra uy lực trong dấu tay này.
Giữa không trung, Phong Hạo Vũ không hề hay biết, hét lớn một tiếng: "Đến hay lắm, cũng để ngươi kiến thức thủ đoạn của ta một chút!"
Phong Hạo Vũ vừa khống chế ba thanh phi kiếm giữa không trung đâm về Tô Tử Mặc, đồng thời chạm tay vào trong túi trữ vật lấy ra một cốt trượng trắng tinh.
Phong Hạo Vũ khẽ cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết lên trên cốt trượng.
Ngụm máu này rơi trên cốt trượng, đã lập tức biến mất không thấy gì nữa, giống như đã bị cốt trượng thôn phệ!
Ngay sau đó, trên thân trượng hiện lên ra từng vết máu, giống như những mạch máu trên thân thể người vậy, óng ánh trong suốt, lộ ra khí tức vô cùng tà ác.
Phong Hạo Vũ múa cốt trượng trong tay, trong miệng nói lẩm bẩm, đều là cấu câu chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, trong hai con ngươi lóe ra ánh sáng màu xanh nhạt, quỷ dị doạ người.
"Ngưng!"
Phong Hạo Vũ nắm chặt cốt trượng, đâm lên bàn tay lớn màu vàng óng từ trên bầu trời rơi xuống kia, trong miệng khẽ quát một tiếng.
"Rống!"
Một đầu lâu huyết sắc lớn ngưng tụ giữa không trung, ở vị trí hai mắt lại tản ra huyết quang màu đỏ sậm, miệng rộng mở ra, gào lên một tiếng chấn động thiên địa về phía bàn tay lớn màu vàng óng giữa không trung!
Trong tiếng gầm gừ này, đầu lâu huyết sắc hung hăng đánh tới bàn tay lớn màu vàng óng, giống như muốn cắn nuốt toàn bộ bàn tay lớn màu vàng óng.
Thấy cảnh này, Chu thiên tử bất động thanh sắc, trong mắt lại hiện lên một tia sáng.
Vẻ mặt Minh Trạch Chân Quân nghiêm túc, dùng thần thức truyền âm nói: "Quả nhiên là truyền nhân ở cấm địa."
Đôi mắt đẹp của Cố Tích hơi nheo lại, khóe miệng vốn luôn nở nụ cười thản nhiên, lúc này cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
Trên chiến trường, mặc dù ba thanh phi kiếm đã biến mất không thấy gì nữa, nhưng ở giữa không trung, lại hiện ra ba gợn sóng nhạt như không có dấu vết, giống như cỏ lau xẹt qua mặt nước tạo nên gợn sóng.
Tô Tử Mặc nhún người xuống, cả người nằm sấp nằm trên mặt đất, giống như một con cự mãng, uốn lượn bò sát về phía trước, tốc độ vẫn không giảm.
Phong Hạo Vũ giống như sớm đã đoán trước, một thanh phi kiếm trong đó đột nhiên thay đổi quỹ tích, cũng kề sát đất bắn tới, chém về phía sau lưng Tô Tử Mặc!
Phốc!
Một đạo huyết quang thoáng hiện.
Chẳng lẽ thắng bại đã phân
Đám người ngưng thần xem xét, chỉ thấy Tô Tử Mặc chỉ là thoáng dừng lại, sau đó lại tiếp tục lao nhanh về phía trước, trên lưng có một vết thương nhưng không thương tổn đến chỗ yếu.
"Không có mười tám chuôi phi kiếm cực phẩm tương trợ, không thể ngưng tụ ra kiếm trận, Tô Tử Mặc sẽ bị đánh về nguyên hình."
"Chỉ cần kéo dài như thế, vết thương trên người Tô Tử Mặc sẽ càng ngày càng nhiều, đổ máu quá nhiều thì hẳn phải thua."
Đông đảo tu sĩ khe khẽ bàn luận lấy.
"Ừ"
Chu thiên tử nhắm hai mắt lại.
Có một số chi tiết ngay cả Kim Đan chân nhân cũng chưa hẳn có thể nhìn thấy rõ.
Mà Ngũ Hành Tán là Pháp khí của ông ta, ông ta có thể cảm giác được mỗi một tia biến hóa rất nhỏ bên trong.
Chu thiên tử kinh ngạc phát hiện, vết thương sau lưng Tô Tử Mặc không chảy quá nhiều máu.
Cơ bắp xung quanh vết thương hơi động, vậy mà đã lập tức dính hợp lại cùng nhau, đã có xu thế khép lại!
"Nhục thân thật khủng khiếp!"
Trong lòng Chu thiên tử chấn động.