Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 335: Chín đại cấm địa

Chương 335: Chín đại cấm địa
Nghe Nhóc mập mạp nói, ba năm trước đây đánh xong một trận ở Đông Lăng Cốc, Hầu Tử nghe được tin tức của Tô Tử Mặc, trong nháy mắt đã rơi vào điên cuồng, gần như là đã mất lý trí, suýt nữa gây ra đại họa, cũng may có Tiên Hạc tiền bối che chở.
Nhưng mà, Hầu Tử nản lòng thoái chí, lựa chọn rời khỏi Phiêu Miểu Phong, Linh Hổ cũng đi theo.
Đoạn thời gian kia, quan hệ của Tiểu Hạc với Hầu Tử, Linh Hổ vô cùng tốt, nếu không phải là Tiên Hạc tiền bối ngăn cản, kém chút nữa Tiểu Hạc đã rời đi theo đám bọn họ.
Theo Tô Tử Mặc, Hầu Tử rời khỏi Phiêu Miểu Phong, chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt.
Tính tình của Hầu Tử kiệt ngạo, không thích bị trói buộc, hắn không có ở đó, nhất định sẽ xảy ra ra tai họa, còn không bằng trở về trong rừng sâu núi thẳm.
Lấy bản lĩnh của Hầu Tử, lại thêm Linh Hổ, bọn chúng kết bạn mà đi, sẽ không có nguy hiểm gì.
Một nhóm năm người gồm Tô Tử Mặc, Tiểu Ngưng, Nhóc mập mạp, Lãnh Nhu, Kỷ Thành Thiên, lúc sắp rời khỏi Vương cung, xa xa trông thấy ở cửa Vương cung có một thiếu nữ mặc váy hồng đang đứng, che mặt, nhìn có vẻ rất yên tĩnh, dường như là đang chờ đợi người nào đó.
Đối với vị thiếu nữ mặc váy hồng này, bọn Nhóc mập mạp cũng có một chút ấn tượng, đi theo Đại tổng quản Cố Tích đến quan sát cuộc thi đấu giữa các tông môn, có vẻ như là địa vị cũng không đơn giản.
"Đại ca, hẳn là tìm ngươi a?" Nhóc mập mạp nhỏ giọng hỏi.
Trước đó lúc cuộc thi đấu giữa các tông môn kết thúc, Huyết Nha Vương đi ra, dưới tình huống ngay cả Chu Thiên Tử cũng im lặng không lên tiếng, Cố Tích lại ra tay, bảo vệ Tô Tử Mặc, mọi người có thể đều thấy rõ một màn đó.
Đương nhiên là Tô Tử Mặc biết, cái này thiếu nữ mặc váy hồng này chính là Cơ Yêu Tinh, nhưng lại không giải thích.
Đi tới trước mặt Cơ Yêu Tinh, Tô Tử Mặc đứng lại, ôm quyền nói: "Thay ta đa tạ ân cứu mạng của Cố tiền bối."
"Hừ."
Cơ Yêu Tinh hừ nhẹ một tiếng, trợn nhìn Tô Tử Mặc một cái, giả vờ tức giận nói: "Muốn cám ơn thì cũng phải cám ơn ta! Nếu không phải là bản cô nương cầu tình, ngươi cho rằng Cố di sẽ để ý đến ngươi sao?"
Bọn Nhóc mập mạp lộ ra vẻ mặt cổ quái, ánh mắt dạo qua một vòng ở trên người Tô Tử Mặc và Cơ Yêu Tinh.
Cái giọng điệu này của Cơ Yêu Tinh, nào giống như là trách cứ gì, ngược lại còn giống như là đang oán trách.
Hơn nữa nghe ý tứ này, quan hệ giữa hai người hình như cũng không đơn giản!
Lãnh Nhu khẽ nhíu mày, không nói gì.
"Đa tạ Cơ yêu... Khục, cô nương." Tô Tử Mặc kém chút đã nói hai chữ yêu tinh, vội vàng đổi giọng.
Cơ Yêu Tinh hì hì cười một tiếng, im lặng một chút, lại nói: "Ta tới tìm ngươi, là muốn nói với ngươi một việc. Người bên trong Huyết Nha Cung kia, Phiêu Miểu Phong các ngươi không thể trêu vào, sau khi tiến vào Chiến Trường Thượng Cổ, tốt nhất là ngươi đừng trở về Đại Chu nữa, nếu như có thể rời khỏi Thiên Hoang Bắc Vực thì không còn gì có thể tốt hơn được nữa."
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
Cơ Yêu Tinh nhắc nhở: "Suy nghĩ một chút tới thái độ hôm nay của Thiên Tử của Đại Chu, có một số việc chắc là ngươi cũng đã hiểu."
Cơ Yêu Tinh nói bóng gió, chính là ngay cả Thiên Tử của Đại Chu cũng không muốn trêu chọc Huyết Nha Cung, cho nên thuyết phục Tô Tử Mặc thừa dịp tiến vào Chiến Trường Thượng Cổ, rời khỏi Thiên Hoang Bắc Vực!
"Đến tột cùng thì Huyết Nha Cung có lai lịch gì?" Tô Tử Mặc không nhịn được hỏi.
Cơ Yêu Tinh nói: "Ở bên trên Thiên Hoang Đại Lục có tất cả chín nơi cấm địa, mặc kệ là Nhân tộc hay là Yêu tộc, tiến vào trong phạm vi cấm địa thì hẳn sẽ phải chết không cần nghi ngờ! Chỉ là Thiên Hoang Bắc Vực, đã có hai nơi trong chín đại cấm địa. Người sáng lập Huyết Nha Cung, hẳn là đến từ một chỗ cấm địa trong đó."
Chín Đại Cấm Địa!
Trong lòng bọn Tô Tử Mặc cảm thấy chấn động, mặc dù lần đầu tiên nghe thấy danh hiệu này, nhưng mấy người đều có cảm giác lưng phát lạnh.
Chín Đại Cấm Địa gì đó kia, tùy tiện chạy ra một người, ngay cả Vương Triều Đại Chu cũng không muốn trêu chọc, như thế có thể biết cấm địa khủng bố cỡ nào?
"Nói đến thế thôi."
Cơ Yêu Tinh đi lướt qua Tô Tử Mặc, thân hình hơi dừng lại, truyền âm nói: "Nếu như ngươi thừa cơ hội này bái nhập Ma môn, vừa vặn có thể thoát khỏi kiếp nạn này."
Nói xong, Cơ Yêu Tinh rời đi.
Sắc mặt của bọn Kỷ Thành Thiên có chút khó coi, nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Bọn họ đều không phải là người ngu, coi như Cơ Yêu Tinh không nói, bọn họ cũng đều có thể nhìn ra được, lai lịch của Huyết Nha Cung cũng không đơn giản!
Thời gian bọn Tô Tử Mặc, Nhóc mập mạp bái nhập tông môn không dài, tình cảm đối với Phiêu Miểu Phong cũng không sâu, nếu biết rõ tông môn có thể sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu, hoàn toàn không cần thiết phải hao tổn ở trong tông môn.
"Đại ca, ngươi nói xem phải làm thế nào?"
Trên con đường trở về, Nhóc mập mạp nhịn không được hỏi.
Tô Tử Mặc không nói chuyện.
Nếu như nói muốn rời khỏi cương vực của Vương Triều Đại Chu, hoặc nói là rời khỏi Thiên Hoang Bắc Vực, sau khi tiến vào Chiến Trường Thượng Cổ, đúng là một cơ hội tốt nhất.
Qua một đoạn thời gian nữa, từng thế lực, tông môn của Thiên Hoang Đại Lục, đều sẽ có cường giả dùng pháp lực vô thượng, đánh ra một con đường kết nối với Chiến Trường Thượng Cổ.
Chỉ cần ở bên trong kỳ hạn một năm, bọn Tô Tử Mặc tìm được một con đường khác, nếu như có thể đạp vào một lối đi khác, sẽ có thể rời khỏi Vương Triều Đại Chu, thậm chí có khả năng sẽ được truyền tống đến Thiên Hoang Nam Vực, Thiên Hoang Tây Vực thậm chí là một chỗ nào đó ở Thiên Hoang Trung Châu.
Chỉ là, trong lòng Tô Tử Mặc có chút do dự.
Hắn khác biệt so với người khác.
Cũng không phải là tình cảm đối với Phiêu Miểu Phong sâu cỡ nào, chỉ là lo lắng nếu như mình rời đi, sẽ liên luỵ đến đại ca Tô Hồng ở Yến quốc.
Nếu như nói, ngay cả Vương Triều Đại Chu cũng không muốn trêu chọc Huyết Nha Cung, chiếu thư kia của Thiên Tử tự nhiên là cũng không giữ được Tô Hồng.
Hắn là người mà Huyết Nha Cung tất phải giết!
Người bên trong Huyết Nha Cung làm việc tà ác, động một tí đã làm ra việc diệt sát toàn bộ sinh linh trong một tòa thành trì, chó gà không tha!
Nếu như không có tìm được tung tích của hắn, dưới cơn nóng giận, rất có thể là Huyết Nha Cung sẽ theo dấu vết để lại, tìm tới Tô Hồng, đây là việc mà Tô Tử Mặc không muốn nhìn thấy!
Cũng không lâu lắm, bọn Tô Tử Mặc đã trở lại Mặc Linh Luyện Khí Phường.
Vừa tới cổng, Tô Tử Mặc thấy được một người ngoài ý muốn.
Thẩm Mộng Kỳ.
Tô Tử Mặc nhíu mày, không biết dụng ý nàng tới là gì.
"Ca, đừng để ý tới nàng."
Tô Tiểu Ngưng biết chuyện xảy ra ở Bình Dương Trấn năm đó, đối với Thẩm Mộng Kỳ tự nhiên là không có sắc mặt gì tốt cả.
"Tử Mặc."
Nhìn thấy bọn Tô Tử Mặc đi tới, Thẩm Mộng Kỳ vượt lên phía trước nghênh đón, vẻ mặt có chút co quắp, lộ ra vẻ tươi cười, kêu một tiếng.
"Có việc gì?"
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc bình tĩnh, hỏi ngược lại.
"Tử Mặc, là như thế này, uhm..."
Thẩm Mộng Kỳ hơi do dự, chần chờ một chút, mới nói: "Ta thấy ngươi đều có danh ngạch ở bên trên Khí bảng và Linh bảng, nếu như vậy, sẽ còn trống một chỗ..."
Thẩm Mộng Kỳ không tiếp tục nói hết, chỉ là chờ đợi, có chút hơi khẩn trương nhìn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói: "Ta đã có lựa chọn rồi."
"A."
Mắt của Thẩm Mộng Kỳ ảm đạm, vẻ mặt mất mát, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Có thể hỏi một chút, là ai không?"
"Linh thú của ta."
Tô Tử Mặc cũng không giấu diếm.
Danh ngạch này, hắn vốn chính là chuẩn bị mang theo Dạ Linh.
Không lựa chọn dẫn Niệm Kỳ theo, chủ yếu là bởi vì nếu như hai chọn một trong số Dạ Linh và Niệm Kỳ, nhất định là sẽ lựa chọn Dạ Linh.
Mặc dù Niệm Kỳ đã đi theo Tô Tử Mặc ba năm, nhưng tương đối mà nói, tình cảm của Tô Tử Mặc đối với Dạ Linh càng sâu hơn một chút, mặc kệ cho Dạ Linh chỉ là một Linh thú.
Còn nữa, tu vi bây giờ của Niệm Kỳ không cao, chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, tiến vào Chiến Trường Thượng Cổ cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Nghe được câu này, vẻ mặt của Thẩm Mộng Kỳ kích động, tức giận nói: "Tô Tử Mặc, coi như ngươi không muốn cho ta, ngươi cũng không cần thiết phải vũ nhục ta như thế chứ!"
"Ta vũ nhục ngươi?" Tô Tử Mặc không rõ, vì sao Thẩm Mộng Kỳ lại đột nhiên kích động như thế.
Thẩm Mộng Kỳ chất vấn: "Ngươi thà rằng đem danh ngạch này cho một con Linh thú, cũng không chịu cho ta, đây còn không phải là vũ nhục ta hay sao?"
"A..."
Tô Tử Mặc lắc đầu, cười lạnh nói: "Dạ Linh từng cứu mạng ta, vì cái gì ta lại không thể cho nó? Vì sao ta lại phải cho ngươi?"
Thẩm Mộng Kỳ há hốc miệng, giống như là muốn nói cái gì, nhưng sau nửa ngày, lại một câu cũng không thể nói ra, chỉ giống như là mất hết hồn vía đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
Tô Tử Mặc đã phẩy tay áo bỏ đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất