Chương 361: Ra tay giết người
Vẻ mặt Cừu Vạn Lý đầy hung dữ, tay trái cầm vò rượu, tay phải lại nắm chặt một thanh đao, thân đao trắng loáng tản ra một luồng hàn khí.
Cừu Vạn Lý mang theo hơn mười tu sĩ, khí thế hung hăng đi tới.
"Tại hạ là Kỷ Thành Thiên, không biết vị đạo hữu này có gì chỉ giáo "
Kỷ Thành Thiên tiến lên trước một bước chắp tay ôm quyền, làm đủ cấp bậc lễ nghĩa, mỉm cười gật đầu.
Nếu ở trên Thiên Hoang đại lục, cấp bậc lễ nghĩa chu đáo giống Kỷ Thành Thiên như vậy, hai phe lại không có thâm cừu đại hận hay tranh đoạt lợi ích gì thì, rất khó sinh ra xung đột.
Nhưng đó là ở Thiên Hoang đại lục, mà đây là thượng cổ chiến trường.
Bọn hắn đối mặt cũng không phải người lương thiện gì, người không muốn hại hổ nhưng hổ có ý hại người!
"Kỷ Thành Thiên "
Cừu Vạn Lý nhíu lông mày lại, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: "Ngươi có tu vi gì ? "
" Trúc Cơ sáu mạch."
Kỷ Thành Thiên hơi do dự một chút, sau đó cũng không giấu diếm.
"Các ngươi thì sao "
Cừu Vạn Lý vừa nhìn về phía đám người Tô Tử Mặc, thờ ơ nói: "Đây là quy củ thành Huyền Thiên, muốn vào thành thì phải khai rõ tu vi cảnh giới, không được giấu diếm!"
Nghe được câu này, tu sĩ trong thành Huyền Thiên đều có thần sắc cổ quái.
Trong thành căn bản không có quy củ này, sở dĩ Cừu Vạn Lý nói như vậy, khả năng lớn nhất chính là muốn tìm hiểu về đám người Tô Tử Mặc một chút.
Dù sao tu sĩ Trúc Cơ đã đả thông mấy linh mạch, dùng Khuy Linh thuật thì không nhìn ra.
Cừu Vạn Lý nhìn như lỗ mãng, nhưng cũng là lão giang hồ, biết rằng tu sĩ có thể tới thành Huyền Thiên cũng không đơn giản, sợ đụng vào tấm sắt.
Đối với quy củ trong miệng Cừu Vạn Lý, Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày.
ặc dù trong lòng đám người nhóc mập mạp có chút thắc mắc, nhưng vẫn thành thành thật thật nói ra.
Trúc Cơ năm mạch, Trúc Cơ bốn mạch... Thậm chí còn có Trúc Cơ hậu kỳ.
Đơi đám người Tô Tử Mặc nói xong, mấy tu sĩ vây xem đều âm thầm lắc đầu.
"Thực lực như vậy, còn dám xâm nhập vào thượng cổ chiến trường, đúng là không biết sống chết."
"Đúng vậy, ở trong thành Huyền Thiên này, nào có mấy tu sĩ là Trúc Cơ năm mạch giống bọn hắn chứ, tùy tiện đi ra tới một người cũng đủ để tận diệt bọn hắn."
Cừu Vạn Lý cũng hoàn toàn yên tâm, cầm vò rượu lên uống một ngụm, mắt lờ đờ mê ly, ợ một cái, mùi rượu phun trên mặt của Kỷ Thành Thiên.
Sắc mặt Kỷ Thành Thiên có chút khó coi, nhưng cố gắng hít sâu một hơi thật dài, vẫn nhịn xuống.
Cừu Vạn Lý cười hắc hắc, hỏi: "Tiến vào thượng cổ chiến trường tầm một tháng rồi, các ngươi có tìm được Khai Mạch đan không ? "
Kỷ Thành Thiên không chút do dự, lắc đầu nói: "Không có."
Trên thực tế, trong túi trữ vật mỗi người bọn hắn đều có một viên Khai Mạch đan.
Nhưng nếu lúc này thừa nhận, chắc chắn sẽ dẫn tới họa sát thân!
"Rất tốt."
Cừu Vạn Lý nhẹ gật đầu, mặt không thay đổi nói ra: "Giao túi trữ vật của các ngươi ra, ta muốn tự mình kiểm tra một chút."
Nghe đến đó, đừng nói là Kỷ Thành Thiên, ngay cả đám người nhóc mập mạp đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
Đây hoàn toàn chính là trắng trợn ức hiếp!
Tô Tử Mặc không nói lời nào, đứng sau lưng Kỷ Thành Thiên thờ ơ lạnh nhạt.
Kỷ Thành Thiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Đạo hữu, yêu cầu này của ngươi có chút quá đáng rồi..."
"Quá đáng sao? "
Không đợi Kỷ Thành Thiên nói xong, Cừu Vạn Lý cười híp mắt hỏi ngược một câu.
Lời còn chưa dứt, trong mắt Cừu Vạn Lý đã lóe lên hàn quang, trường đao trong tay vung ra, lưỡi đao sắc bén trực tiếp chém lên cổ Kỷ Thành Thiên, tốc độ cực nhanh, hàn khí bức người!
Một đao kia không hề có điềm báo trước, sát ý mười phần!
Sau một tháng lịch luyện, Kỷ Thành Thiên đã trưởng thành rất nhiều, tính cảnh giác cũng tăng mạnh.
Ngay vừa rồi, hắn đã mơ hồ nhận ra sát ý của Cừu Vạn Lý.
Nhưng sau nhiều ngày đi đường, cả thể xác và tinh thần của hắn đều mệt, trạng thái không tốt, phản ứng hơi chậm một bước.
Lưỡi đao lướt tới, làn da đã thấy đau nhức, gần như Kỷ Thành Thiên có thể nhìn thấy cổ họng mình bị cắt đứt, trong lòng không khỏi thầm than: "Mạng ta xong rồi!"
Trong đầu còn chưa suy nghĩ xong, Kỷ Thành Thiên đột nhiên cảm thấy một lực lượng khổng lồ kéo mạnh hắn trở về.
Mũi đao của Cừu Vạn Lý lướt qua yết hầu của Kỷ Thành Thiên, vừa rạch qua một chút da thịt, chảy ra một vệt máu, thật sự vô cùng nguy hiểm!
Nếu là Kỷ Thành Thiên hơi chậm một chút thì một đao kia đã hoàn toàn chặt đứt cổ họng của hắn!
Sống sót sau tai nạn, Kỷ Thành Thiên bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, lúc này đang từng ngụm thở hào hển.
Nhìn sang Tô Tử Mặc bên cạnh, Kỷ Thành Thiên đang muốn nói cám ơn, đột nhiên cảm thấy thấy hoa mắt, một bóng người lóe lên, Tô Tử Mặc đã biến mất không còn ở chỗ cũ nữa.
Ầm!
Tô Tử Mặc dùng tay kéo Kỷ Thành Thiên từ bên bờ sinh tử trở về, sau đó không nói hai lời, sải bước ra dùng đến Lê Thiên Bộ.
Trong chớp mắt, đá xanh dưới chân đã nổ tung, đất rung núi chuyển.
Kiến trúc hai bên đường phố đều run rẩy, làm vô số tu sĩ kinh hô thành tiếng.
Ánh mắt Tô Tử Mặc như đao, vươn bàn tay ra, năm ngón tay mở ra đánh tới đầu của Cừu Vạn Lý!
Cừu Vạn Lý chém một đao không trúng, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy sau lưng Kỷ Thành Thiên có một người bắn ra, khí thế khinh người, vừa ra tay đã dùng tới sát chiêu.
Bàn tay của Tô Tử Mặc bao phủ xuống, không khí bốn phía như bị đè ép làm Cừu Vạn Lý có cảm giác ngạt thở!
Cừu Vạn Lý không kịp nghĩ nhiều, không đợi thế đao hết đường đã lập tức trở tay chém ra một đao, chém về phía cổ tay Tô Tử Mặc.
Lưỡi đao rung động, lóe ra ba đạo linh quang.
Đây là một thanh linh đao thượng phẩm!
Nhưng bây giờ nhục thân của Tô Tử Mặc đã mạnh đến mức Linh khí thượng phẩm thông thường muốn làm bị thương hắn cũng thật sự rất khó khăn!
Đối mặt với linh đao của Cừu Vạn Lý, Tô Tử Mặc không thèm biến chiêu, chỉ dùng tay không bắt lấy linh đao, khẽ cuốn một cái, đã đoạt lấy linh đao.
Tô Tử Mặc xông lên, nắm chặt linh đao trong tay, trở tay đâm thẳng!
Phốc phốc!
Huyết quang lấp lóe, sau đầu Cừu Vạn Lý hiện ra một đoạn linh đao loang lổ vết máu.
Hai người vừa mới va chạm một chiêu mà đầu của Cừu Vạn Lý đã bị đâm xuyên thấu, bỏ mình tại chỗ!
Tô Tử Mặc đã sớm nhận ra Cừu Vạn Lý không phải người lương thiện, chính là kẻ cực kỳ hung ác, cho nên hắn vừa ra tay đã dùng sát chiêu, căn bản không có ý muốn lưu thủ!
Dùng một đao giết chết Cừu Vạn Lý xong, Tô Tử Mặc lướt ngang, xông tới một vị tu sĩ khác, khẽ dựa vào trong ngực người này.
Bàn tay của người nọ vừa mới chạm lên trên túi trữ vật, đã cảm giác hai mắt tối sầm lại, trước ngực truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, thân hình không thể khống chế bay lên, triệt để mất đi tri giác.
Bạch!
Tô Tử Mặc thay đổi động tác, thân hình lướt nhanh, lưu lại một chuỗi tàn ảnh, cánh tay trái vung mạnh, lấy quyền làm ấn, lập tức đập trúng trên đỉnh đầu một người khác.
Đầu óc vỡ toang!
Lại một người phơi thây tại chỗ.
"Lớn mật!"
"Muốn chết!"
Cừu Vạn Lý dẫn theo hơn mười tu sĩ, đến lúc này mới kịp phản ứng, cả đám hô to, đồng thời rút ra nhiều loại binh khí, phần lớn đều là binh khí cận chiến vừa to vừa nặng.
Một người vung lên thiết chùy to lớn tạo ra tiếng gió rít gào, hung hăng đập tới đầu của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc không lùi không tránh, trở tay đánh ra một quyền, lấy nhục thân đểva chạm với Linh khí, thế mà lại có đánh bay thiết chùy trong tay người này, đâm vào trong ngực một tu sĩ khác khiến xương ngực kẻ này vỡ vụn.
Xương cốt đứt gãy sắc bén giống như đầu thương vậy, đoạn xương gãy cắm vào phổi, người này thở hổn hển từng ngụm, nơi yết hầu phát ra từng tiếng hít thở nặng nề, rõ ràng là sẽ không sống nổi.
Trên đường dài, bóng người giao thoa, động tác của Tô Tử Mặc rất nhanh, liên tục di chuyển ở giữa hơn mười tu sĩ, tiếng va chạm liên tiếp vang lên.
Chưa tới mười nhịp hô hấp, tất cả âm thanh đã dừng lại, dưới đất chỉ để lại mười mấy bộ thi thể.