Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 363: Giằng co

Chương 363: Giằng co
Tô Tiểu Ngưng nhẹ chau lông mày, hỏi: "Nếu Tứ Đại Kỵ Khấu làm việc ác bất tận, táng tận thiên lương như thế, vì sao không có người trong Tiên môn đứng ra chủ trì công đạo "
Trong suy nghĩ của nàng, người trong Tiên môn nên trảm yêu trừ ma, làm sao lại có thể mặc kệ chuyện này.
Kỷ Thành Thiên lắc đầu nói: "Trong Tu Chân giới, nào có chuyện thay trời hành đạo gì, cũng không có hiệp sĩ gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ đâu, người trong Tiên môn cũng thế thôi. Cái gọi là Tiên hay Ma, chẳng qua chỉ là cầu đạo khác biệt thôi."
"Đúng vậy, loại hiệp sĩ kia phần lớn đều không sống lâu dài." Nhóc mập mạp cũng gật gật đầu.
Lãnh Nhu cũng nói ra: "Phật gia lòng dạ từ bi, phổ độ chúng sinh, Tứ Đại Kỵ Khấu phạm phải tội lớn ngập trời, nhưng ngươi nhìn tăng nhân trong thành Huyền Thiên lui tới mà không có một người nào đi độ hóa chúng."
Tô Tử Mặc đột nhiên mở miệng, hỏi: "Tứ Đại Kỵ Khấu có tu vi gì?"
Nhóc mập mạp nói ra: "Lão đại Sài Lệ là Trúc Cơ bảy mạch, lão nhị Lang Tham, lão tam Hồ Mãnh, lão tứ Bảo Vân Phong đều là Trúc Cơ sáu mạch. Nghe nói bốn người này từ nhỏ đã uống sữa của thượng cổ di chủng để lớn lên, hàng năm tung hoành trong rừng, tôi luyện gân cốt, người nào cũng có lực lượng cường đại, có thể so với yêu thú!"
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Trúc Cơ bảy mạch!
Đi sâu vào thượng cổ chiến trường, cuối cùng cũng gặp Trúc Cơ bảy mạch!
Mặc dù, với thực lực hiện tại của Tô Tử Mặc, dù là thủ đoạn tu tiên hay cận chiến chém giết, hắn đều có thể trấn sát tất cả Trúc Cơ sáu mạch.
Nhưng nếu thực sự đối đầu với Trúc Cơ bảy mạch, trong tình huống không sử dụng lực khí huyết, Tô Tử Mặc cũng không có nắm chắc.
Dù sao tu vi cảnh giới của hắn mới chỉ là Trúc Cơ bốn mạch, mà Thông Khiếu thiên trong bí điển Đại Hoang Yêu Vương cũng chưa đạt tới tiểu thành, khẩu khiếu, nhãn khiếu còn chưa đả thông được.
Phải biết rằng tám linh mạch, càng về phía sau lại càng khó đả thông.
Tương ứng với việc này, càng đả thông được nhiều linh mạch, sự chênh lệch về đẳng cấp cũng sẽ càng lớn.
Nhìn bề ngoài, Trúc Cơ bảy mạch chỉ đả thông hơn Trúc Cơ sáu mạch một linh mạch, nhưng về lực lượng sẽ chênh lệch gấp bội lần!
Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ sáu mạch hợp lực xuất thủ, cũng chưa chắc đã có thể đấu lại với một Trúc Cơ bảy mạch.
Về sau, nếu đả thông được cả tám mạch, thì sự chênh lệch này sẽ càng thêm rõ ràng.
Nếu bên trong Tứ Đại Kỵ Khấu có một Trúc Cơ bảy mạch, hơn nữa nhục thân cường đại như yêu thú, am hiểu cận chiến, Tô Tử Mặc cũng cảm giác có chút khó giải quyết.
Trong trạch viện, bầu không khí lâm vào khoảng lặng.
Một chút sau, nhóc mập mạp lại nói: "Nhưng ta nghe nói, bây giờ bên trong Tứ Đại Kỵ Khấu, chỉ có lão tứ Bảo Vân Phong là tọa trấn ở thành Huyền Thiên, ba người khác ra ngoài rồi, có lẽ phải mấy ngày sau mới có thể trở về."
Tình hình bây giờ cực kỳ bất lợi đối với đám người Tô Tử Mặc.
Màn đêm đã buông xuống, nếu lúc này chạy ra khỏi thành Huyền Thiên, ở bên ngoài đang đợi bọn hắn là vô cùng vô tận hung thú và thượng cổ sinh linh, trừ Tô Tử Mặc ra, nhưng người khác đều sẽ lành ít dữ nhiều.
Nhưng nếu ở lại trong thành lưu, với tính cách có thù tất báo cùng thủ đoạn của Tứ Đại Kỵ Khấu, bọn chúng tuyệt đối sẽ không để bọn hắn qua nổi đêm nay!
Thát thát thát!
Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu chấn động, tiếng chân như sấm từ đằng xa vang lên, đang nhanh chóng tới gần bên này, tốc độ cực nhanh!
"Tránh mau, là người của Tứ Đại Kỵ Khấu!"
"A!"
Đám người bên đường hỗn loạn tưng bừng, không ngừng có tiếng kinh hô vang lên, tu sĩ nào không kịp né tránh sẽ bị một đám thiết kỵ giẫm thành thịt nát tại chỗ, hài cốt không còn.
"Người đi đầu hình như là lão tứ Bảo Vân Phong."
"Chính là hắn! Tọa kỵ dưới người hắn là thượng cổ di chủng Truy Vân Báo, không sai được."
Cách đó không xa, bụi đất mù mịt cuồn cuộn kéo đến, tản ra mùi máu tanh gay mũi, người cầm đầu là một hán tử cường tráng, thân hình thẳng tắp, mái tóc đen dài khoác áo choàng, ánh mắt sắc bén mà hung tàn.
Người này ngồi trên lưng một con báo cao to hung dữ, nanh vuốt sắc bén, lông tóc toàn thân vừa dầy vừa bóng mượt, trên người có từng khối đồ án như đám mây, hai con ngươi lóe ra ánh sáng yếu ớt trong đêm tối.
Thượng cổ di chủng-Truy Vân Báo!
"Chuyện gì xảy ra thế, sao nhìn đám người này đằng đằng sát khí vậy? "
"Không nghe nói sao, vừa rồi ở cửa thành Bắc, hơn mười tu sĩ thuộc hạ của Tứ Đại Kỵ Khấu bị một cái kẻ ngoại lai chém giết!"
"A, ai mà to gan như vậy? "
"Mấy người ngồi bên kia kìa, nghe nói là do thanh sam tu sĩ giết người."
Có tu sĩ chỉ chỉ tới trạch viện cách đó không xa kia.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, lập tức thu hút đông đảo tu sĩ tới quan sát, mặc dù màn đêm đã buông xuống, nhưng tu sĩ tụ tạp đến nơi này lại càng ngày càng nhiều.
Trên tầng hai một tòa tiểu lâu cách đó không xa, một công tử tuấn tú mặc áo trắng ngồi gần cửa sổ, sau lưng có một ông lão đứng cùng.
Trong tay vị công tử tuấn tú này cầm một cây quạt xếp, mặt mày như vẽ, da như mỡ đông, nhìn dáng vẻ phong lưu phóng khoáng, có khí chất rất đặc biệt khó nói thành lời.
Lúc này, vị công tử áo trắng này thấy sắc trời đã tối, vừa mới đứng dậy muốn rời đi, lại đột nhiên thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: "Lương bá, bên kia xảy ra chuyện gì thế? "
Lão giả sau lưng công tử áo trắng nói ra: "Nghe nói là do thanh sam tu sĩ kia giết Cừu Vạn Lý."
"A "
Công tử áo trắng khẽ cười lạnh, nói: "Cừu Vạn Lý sao, giết thật tốt! Kẻ tội ác tày trời như thế đã sớm phải chết."
Mặc dù ngữ khí băng lãnh, nhưng giọng nói của công tử áo trắng lại cực kỳ dễ nghe.
"Công tử, chúng ta đi thôi, chuyện này cũng không có gì đáng xem. Bảo Vân Phong mang nhiều người chạy đến như vậy, mấy người này hẳn là phải chết." Lão giả cúi đầu nói.
"Không sao."
Công tử áo trắng khoát khoát tay, nói: "Nhìn kỹ rồi hẵng nói."
Nói xong, công tử áo trắng mở cây quạt nhỏ ra, lại ngồi trở xuống, hơi quay đầu lộ ra cái cổ trắng ngọc thon dài trắng tinh, ánh mắt như nước nhìn tới trong trạch viện đổ nát kia, nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú ở đó.
Hơn một trăm tên tu sĩ dưới bóng đêm chạy vội đến, mặt lộ vẻ hung quang, khí thế hùng hổ, Linh khí lóe lên từng tia sáng lạnh lẽo dưới bóng đêm, cực kỳ chói mắt.
Lúc này, đám người Kỷ Thành Thiên vừa mới nghỉ ngơi chưa được một nén nhang, toàn thân vẫn đang đau đớn mà đối phương cũng đã đã tìm tới cửa!
"Làm sao bây giờ "
Đám người Kỷ Thành Thiên theo bản năng nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc khoanh chân ngồi tại chỗ, vẫn đang điều tức nghỉ ngơi.
Dạ Linh nằm sấp trên mặt đất, cũng không ngẩng đầu lên, tròng mắt đen nhánh giấu bóng đêm, ánh mắt dạo qua một vòng trên người thượng cổ di chủng Truy Vân Báo rồi lại thu hồi.
Trong nháy mắt khi Bảo Vân Phong bước vào trạch viện, Tô Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra, cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, chỉ thấy hắn trực tiếp từ dưới đất đứng lên.
Bảo Vân Phong dẫn theo hơn trăm tên tu sĩ liều mạng tới, khí thế doạ người, ngay cả đám tu sĩ vây xem bên ngoài đều thầm run rẩy.
Nhưng khi Tô Tử Mặc mở mắt, đứng dậy, một luồng khí thế ngập trời bỗng nhiên bộc phát!
Giống như nhấc lên một cơn sóng cao đang, lao nhanh xuống, gầm thét mãnh liệt kéo đến.
Tô Tử Mặc chỉ có một người, đứng lù lù bất động tại chỗ, nhìn thân thể gầy yếu nhưng khí thế lại ngang bằng với đám Bảo Vân Phong, không hề yếu hơn!
Nếu như nói đám người Bảo Vân Phong kéo đến là gió tanh mưa máu.
Vậy sau lưng Tô Tử Mặc đang ngưng tụ ra núi thây biển máu!
"A "
Trên tầng hai tiểu lâu cách đó không xa, lão giả gọi là Lương bá thấy cảnh này, khuôn mặt có chút động, khẽ kêu lên một tiếng.
Trong mắt công tử áo trắng ngồi ở đó cũng lóe lên một cái, nổi lên một tia dị sắc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất