Chương 414: Thuần huyết hung thú
"Ngươi, ngươi muốn làm gì "
Trong lòng Nghiêm Tuấn đầy bối rối, trong giọng nói mang theo từng tia run rẩy, cố gắng trấn định giải thích: "Ta, ta cũng không phải cố ý, chỉ là vừa rồi dưới chân mềm nhũn, suýt nữa đã té ngã, con súc sinh kia mới nhân cơ hội xông vào."
Đám người Đường Du chỉ là nhìn thấy Ngưng Sương Báo nhào về phía Tô Tử Mặc, nhưng lại không biết chuyện phía trước.
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều nhíu nhíu mày.
Nghiêm Tuấn đưa ra lí do cũng không có gì không ổn, chỉ là vừa rồi nếu Tô Tử Mặc phản ứng hơi chậm một chút thì chỉ sợ cổ của hắn đã bị Ngưng Sương Báo cắn đứt!
Tô Tử Mặc không đáp, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt mang theo một tia đùa cợt.
Đột nhiên, Nghiêm Tuấn cảm giác tất cả tâm tư, suy tính của mình bị Tô Tử Mặc thấy rõ ràng!
"Ngươi, ngươi không thể giết ta, ta là Trúc Cơ bảy mạch duy nhất của Chiến đường. Tô Tử Mặc, ngươi không cần làm bừa!" Ánh mắt Nghiêm Tuấn né tránh, trong lòng lại càng bối rối, bắt đầu thở hào hển.
Có hai con thượng cổ di chủng lặng yên không tiếng động nhào lên.
Tô Tử Mặc giống như mọc mắt ở phía sau, nhìn cũng không thèm nhìn, trở tay vung Huyết Thối đao, huyết mang tăng vọt, trực tiếp chém giết hai đầu thượng cổ di chủng tại chỗ!
Tô Tử Mặc nhìn Nghiêm Tuấn, đột nhiên mở miệng: "Nhớ kỹ lời lúc trước ta đã nói với ngươi sao? "
"A "
"Ta nói, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ với ta, nếu không, lần tiếp theo... Sẽ đánh nát đầu của ngươi!"
Vừa dứt lời, hai con ngươi Tô Tử Mặc lóe lên, thân hình lướt đi, phía sau liên tiếp hiện ra tàn ảnh, như ảo như thật.
Nghiêm Tuấn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, khi hắn muốn lùi về phía sau thì Tô Tử Mặc đã đi tới gần, ánh mắt như đao, lăng lệ đến cực điểm, tản ra sát ý vô tận!
Nghiêm Tuấn nhìn vào mắt Tô Tử Mặc, vừa liếc nhìn đã cảm thấy hai mắt đau nhói, nước mắt ào ào chảy xuống, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Lần nhắm mắt này khiến hắn mãi mãi cũng không có cơ hội mở ra nữa.
Dưới cái nhìn của mọi người, Tô Tử Mặc lật tay đánh ra một chưởng, hung hăng đánh tới gò má của Nghiêm Tuấn.
Răng rắc!
Gò má của Nghiêm Tuấn lõm xuống thật sâu, xương đầu vỡ vụn, ngũ quan đều đã biến hình, trong đầu bị một chưởng này chấn thành bột nhão.
Thi thể Nghiêm Tuấn bay ra ngoài, không kịp rơi xuống mặt đất đã bị một đám thượng cổ di chủng tranh nhau cắn nuốt xé nát.
Cho dù Nghiêm Tuấn là tu sĩ Đan Dương môn, dù Nghiêm Tuấn là Trúc Cơ bảy mạch của Chiến đường, dù Tô Tử Mặc chỉ là người ngoài nhưng trong Đan Dương môn lại không có ai dị nghị gì.
Bởi vì, trong lòng đám người ở đây đều rõ ràng, nếu như không có Tô Tử Mặc, bọn hắn sớm đã bị thượng cổ di chủng tạo thành thú triều kia cắn nuốt đến mức không còn một mảnh!
"Tiếp tục tiến lên, chư vị đừng dừng lại!"
Chém giết Nghiêm Tuấn xong, Tô Tử Mặc xoay người, một lần nữa mang theo đại trận hình mũi khoan tiến về phía trước.
Thể lực của Tô Tử Mặc giống như vô cùng vô tận vậy, thanh sam trên người, đều đã nhuộm đỏ máu tươi của thượng cổ di chủng.
Lúc này Tô Tử Mặc giống như một Chiến Thần vậy, hai con ngươi càng ngày càng lóe sáng, khí thế hung ác, liên tục vung Huyết Thối đao, đánh đâu thắng đó!
Nhưng dù vậy, dọc theo con đường này, vẫn không ngừng có đệ tử của Đan Dương môn vẫn lạc, bị rơi vào bên trong thú triều mà không thể trốn tới.
Đại trận hình mũi khoan không ngừng thu nhỏ.
Tu sĩ Chiến đường đứng ngoài cùng bị tổn thất nặng nề, gần như người người thụ thương, nếu không phải Đan Dương môn có linh đan diệu dược không ngừng thì chỉ sợ trận hình sớm đã sụp đổ!
Đoạn đường phía trước vẫn tăm tối mịt mù, không người nào biết thú triều đến lúc nào mới kết thúc, cũng không có người nào biết vị trí di tích Đan Trì tông ở đâu.
Đám người chỉ có thể vô thức theo sát bước chân của Tô Tử Mặc, không ngừng đi sâu vào trong sơn cốc.
Mỗi người đều cố gắng hết sức mình để chống đỡ.
Chính như Tô Tử Mặc nói, bọn hắn đã không có đường lui, chỉ có thể thẳng tiến!
Tô Tiểu Ngưng đi theo đám người, không ngừng chạy vọt về phía trước.
Nàng cũng sẽ ra tay, vốn dĩ với tu vi cảnh giới của nàng, cho dù khống chế cực phẩm phi kiếm cũng chưa chắc có thể phá được lớp phòng ngự của thượng cổ di chủng.
Dạ Linh không rên một tiếng, vẫn luôn đi theo bên người tiểu Ngưng, nhìn dáng vẻ có chút lười nhác, đối với thú triều chung quanh đều luôn thờ ơ.
Dạ Linh thân hình cao lớn, toàn thân đen kịt, gần như đã hòa vào trong bóng đêm, chỉ có một đôi con ngươi đen nhánh thỉnh thoáng lóe ra một tia sáng lạnh lẽo khiếp người.
Đột nhiên!
Ngay ở ngọn núi xa xa phía trước lóe ra từng tia sáng, đủ mọi màu sắc, chiếu sáng cả bầu trời đêm, ở đó là một khu vực quỳnh lâu ngọc vũ chập chùng vô cùng lộng lẫy xa hoa, làm cho người rung động!
Đám người theo bản năng dừng bước, phóng tầm mắt nhìn tới, tất cả đều há hốc miệng.
Mặc dù không có người nào từng thấy Đan Trì tông có dáng vẻ thế nào, nhưng khi nhìn thấy những cung điện này, tất cả mọi người đều ý thức được đây chính là di tích Đan Trì tông mà bọn họ đau khổ tìm kiếm!
Đám người vốn không có phương hướng gì, cũng không biết di tích Đan Trì tông ở nơi nào.
Mà lúc này, màn sáng xa xa đã trở thành ngọn hải đăng cho tất cả tu sĩ trong sơn cốc!
"Xông lên!"
"Chư vị giết cho ta, phía trước chính là di tích Đan Trì tông!"
Mặc dù có màn sương và bóng đêm che lấp, đám người Đan Dương môn không nhìn thấy tình huống ở phía xa, nhưng ở gần đó lại truyền ra từng tiếng gọi ầm ĩ.
Không chỉ có bọn hắn, tất cả tông môn như Lưu Ly cung, Địa Sát giáo, tất cả tu sĩ tiến vào bên trong sơn cốc đều đang cố chống lại thú triều.
Đường Du lộ vẻ vui mừng, cất giọng nói: "Chư vị cố gắng lên, di tích Đan Trì tông ở ngay phía trước, chỉ cần có thể đến di tích là chúng ta sẽ an toàn!"
Trong những di tích tông môn thượng cổ này đều ẩn chứa uy năng cường đại, di chủng hung thú căn bản không dám tùy tiện đặt chân.
Đan Dương môn bây giờ chỉ còn lại hơn năm trăm người, tất cả đều đã rơi vào tình trạng kiệt sức.
Nhưng nghe Đường Du nói câu nói này, tất cả đều cảm thấy tinh thần tỉnh táo, thể lực giống như cũng khôi phục được không ít.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, cũng không cảm thấy quá vui sướng.
Tình huống có chút không đúng.
Thú triều trước mắt đều là do thượng cổ di chủng tạo thành, sau lưng, tất nhiên có tung tích của thuần huyết hung thú!
Không có thuần huyết hung thú chấn nhiếp, những thượng cổ di chủng này không thể hình thành thú triều như thế.
"Rống!"
Đúng lúc này, dưới chân dãy núi của di tích Đan Trì tông ở phía trước lại truyền đến từng đợt tiếng gầm gừ làm người ta sợ hãi, toàn bộ thú triều đều ngừng lại!
Một yêu thú thân hình cao lớn xuất hiện ở sau cùng của thú triều, toàn thân mọc đầy lông đen nhánh, giống như yêu khuyển, yêu thú há miệng gào thét, hỏa diễm không ngừng phun ra rồi nuốt vào, hỏa diễm lan ra mấy trăm dặm, đốt sạch vạn vật, vô số tu sĩ đều bị thiêu thành tro tàn!
Trong lòng đám người đều chấn động.
"Họa Đấu!"
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, chậm rãi nói.
Lương bá cũng gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nói: " Không sai, chính là Họa Đấu!"
Họa Đấu là thuần huyết hung thú, cực kỳ hung tàn, có thể phun ra nuốt vào hỏa diễm, lông dầy giống như một đầu sư tử, khuôn mặt xấu xí.
Thuần huyết hung thú đã xuất hiện!
"Thuần huyết hung thú thì sao, chỉ có một đầu mà thôi, chúng ta hợp lực, nhất định có thể tru sát!"
Trong màn sương xa xa, giọng nói của Tiết Dương Địa Sát giáo truyền đến, tản ra sát cơ lạnh lẽo.
"Ô ô ô!"
Đột nhiên, tiếng trẻ con khóc ở chân núi xa xa vang lên.
"Hử"
Tô Tử Mặc biến sắc, cau mày nói: "Chẳng lẽ là..."
"Anh anh anh!"
Sau một khắc, tiếng khóc này đột nhiên trở nên bén nhọn, cực kỳ chói tai, không ít tu sĩ không chịu đựng nổi đều kêu lên một tiếng đau đớn, đau đớn đưa tay che lỗ tai, khom lưng cúi xuống.
Dưới quang mang chiếu rọi của di tích Đan Trì tông ở phía xa, thân ảnh một con yêu thú hiện ra, yêu thú này có chín cái đầu, giống như quái xà vậy, há mồm gào thét, phát ra tiếng khóc nỉ non.
"Thuần huyết hung thú, Cửu Anh!"
Lương bá kinh hô lên một tiếng.