Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 416: Trọng thương Chu Yếm

Chương 416: Trọng thương Chu Yếm
Nnọn núi to lớn này bắn lên đi, đâm tới khiến đám di chủng ở phía trước máu me đầm đìa, phía trước xuất hiện một khu vực lớn trống không!
Thế đi của ngọn núi vẫn không ngừng, bắn thẳng đến Chu Yếm!
Tính tình Chu Yếm tàn bạo, rất dễ dàng bị chọc giận.
"Rống!"
Chu Yếm thấy cảnh này thì cực kỳ tức giận, hai mắt màu đỏ tươi trừng lớn, trong miệng mũi phun ra từng luồng khí nóng, song quyền nặng nề nện lên nồng ngực của nó, tiếng vang 'Thùng thùng'.
Kẻ sâu kiến trước mắt kia chẳng những ngăn cản đòn tiến công của nó, hơn nữa còn dám ra tay với nó!
Đây hoàn toàn chính là đang khiêu chiến tôn nghiêm của nó!
Chu Yếm nắm chặt hai tay, hung hăng đập tới ngọn núi ở phía trước đang bay tới kia, giống như đang phát tiết lửa giận trong lòng.
Ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền khắp sơn cốc.
Ngọn núi này lại bị song quyền của Chu Yếm nện đến mức chia năm xẻ bảy, biến thành từng khối đá vụn lớn, từ giữa không trung rơi xuống, bụi mù cuồn cuộn.
Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, miệng há to, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Loại lực lượng này đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của bọn họ!
Chỉ sợ chỉ có Trúc Cơ tám mạch mới có thể có thực lực đánh một trận cùng thuần huyết hung thú!
Ngọn núi nổ tung, cát đá bắn văng khắp nơi, bụi bặm mịt mù quá, hơn nữa còn có màn sương và đêm tối che lấp nên đám người căn bản không nhìn thấy, mặc dù Chu Yếm đập nát ngọn núi nhưng nó cũng liên tục phải lui lại mấy bước!
Trên nắm tay to lớn kia, da thịt nứt ra, máu me đầm đìa!
Vậy mà bị thương!
Máu đỏ tươi đã hoàn toàn khơi dậy hung tính của Chu Yếm!
"Ngao ngao ngao!"
Chu Yếm ngửa mặt lên trời gào thét, khi bụi mù còn chưa tiêu tán, nó đã phóng về phía đám người Đan Dương môn.
Bàn chân to lớn đạp xuống mặt đất, tạo ra từng hố sâu, mặt đất xung quanh bàn chân hiện ra vết rách hình mạng nhện.
Đất rung núi chuyển!
Tô Tử Mặc đương nhiên sẽ không đơn giản cho rằng một ngọn núi có thể khiến Chu Yếm trọng thương.
"Lát nữa các ngươi tìm tới cơ hội thì toàn lực tiến lên, tuyệt đối không nên quay đầu!"
Tô Tử Mặc quay đầu dặn Đường Du một câu, sau đó mới hít sâu một hơi, nắm chặt Huyết Thối đao, chuẩn bị tiến lên đại chiến một trận cùng Chu Yếm.
Hắn không mong có thể chém giết con thuần huyết hung thú này, nhưng ít ra muốn thu hút sự chú ý của Chu Yếm, để đám người Đan Dương môn có thể thoát khỏi sự ngăn cản của nó.
Nhưng lúc này, Tô Tử Mặc đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm chạm vào cánh tay của hắn.
Tô Tử Mặc nghiêng đầu nhìn, trong lòng thấy nao nao.
Chẳng biết từ lúc nào, Dạ Linh đã mang theo tiểu Ngưng chạy đến phía sau hắn rồi.
Lúc này, Dạ Linh đang cúi đầu, bên mặt không ngừng cọ cọ vào cánh tay của hắn, rất là thân mật, nháy hai mắt xanh đen, toát ra từng tia chờ đợi.
Khi Dạ Linh càng trưởng thành, thì nó càng thành thục, cũng càng lãnh khốc, tâm tình như vậy đã rất hiếm thấy.
Lúc trước, Dạ Linh giống như là một con chó đen nhỏ, mỗi ngày cuộn lại nằm trong ngực Tô Tử Mặc mới thường thường cọ lấy cọ để nũng nịu như vậy.
Đột nhiên, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, nhớ cảnh lại Dạ Linh trốn ở trong ngực hắn, một người một thú đào vong đến chỗ di tích Thái Cổ kia.
Lúc đó, Dạ Linh cũng có loại tâm tình này!
Một lần kia, Dạ Linh ăn nửa quả trứng rồng...
"Ngươi không phải là muốn..."
Tô Tử Mặc chỉ chỉ vào Chu Yếm từ nơi xa đang xông tới, hơi nhướn mi, cũng không nói hết.
"Ô ô."
Dạ Linh thấp giọng kêu một chút, lè lưỡi, liếm môi một cái.
Nhìn thấy nước bọt bên mép của Dạ Linh đều sắp chảy xuống rồi, sao Tô Tử Mặc có thể không hiểu ý của nó được.
Bình thường Tô Tử Mặc sẽ không dễ dàng để Dạ Linh rời đi tiểu Ngưng.
Nhưng bây giờ, khó có khi Dạ Linh yêu cầu như vậy, Tô Tử Mặc không đành lòng cự tuyệt.
Phải biết rằng trước đây, huyết nhục Linh thú hay Linh Yêu gì đó, Dạ Linh vẫn luôn không động vào.
Cho dù là huyết nhục của thượng cổ di chủng, Dạ Linh cũng không hứng thú gì, chỉ ăn một chút thôi.
Tô Tử Mặc vẫn luôn không hiểu rõ, Dạ Linh rốt cuộc là thích ăn cái gì, hắn cũng không thể đi tìm trứng rồng để cho nó ăn.
Bây giờ, hắn mới mơ hồ ý thức được, có lẽ đồ ăn của Dạ Linh là thuần huyết hung thú!
Tô Tử Mặc thầm kinh hãi.
Có thể coi thuần huyết hung thú là đồ ăn, Dạ Linh có địa vị gì đây?
Chẳng lẽ con khủng bố hơn cả thuần huyết hung thú?
Nhớ tới lúc đầu ở trong di tích Thái Cổ kia, khi Dạ Linh trông thấy trứng rồng, hai mắt đã sáng lên, thần sắc say mê đầy tham lam...
Tô Tử Mặc rất hiếu kỳ về lai lịch của Dạ Linh.
"Cẩn thận một chút."
Tô Tử Mặc vỗ vỗ đầu Dạ Linh, căn dặn một tiếng.
Dạ Linh không đáp, thân hình lóe lên, trong chớp mắt đã hòa vào trong bóng đêm, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Dạ Linh như U Linh trong đêm tối, di chuyển lặng yên không một tiếng động, trừ Tô Tử Mặc ra, không có người nào chú ý tới một màn này.
Lúc này, chung quanh vẫn không ngừng có thượng cổ di chủng xông lên, cắn xé trận hình.
Đám người Đan Dương môn tập hợp lại một chỗ, dùng toàn lực phòng ngự.
Ở ngay phía trước, Chu Yếm đã rời xa dãy núi di tích Đan Trì tông, thân ảnh hòa vào trong màn sương mù, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Chỉ có một đôi mắt màu đỏ tươi giống như đèn lồng kia là lơ lửng trong đêm tối, đang nhanh chóng đến gần!
Tiếng bước chân nặng nề cũng không ngừng tiếp cận.
Mỗi một lần tiếng bước chân này vang lên, trong lòng của mọi người đều sẽ nhảy lên theo đó một chút!
Đường Du cố gắng trợn to hai mắt, nhìn về phía trước, giống như đã có thể nhìn thấy trong bóng đêm mông lung kia, có một thân thể cao lớn khôi vĩ đang nổi lên.
Thuần huyết hung thú —— Chu Yếm!
Lương bá thở sâu, trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh phi kiếm, đã chuẩn bị xuất thủ.
Tô Tử Mặc vẫn bình tĩnh, ánh mắt như nước, nhìn không thấy một tia gợn sóng.
Đột nhiên!
Đôi 'Đèn lồng' phía trước đột nhiên ngừng lại, tiếng bước chân của Chu Yếm cũng biến mất.
"Ngao!"
Chu Yếm giống như gặp phải biến cố gì đó, nó kêu thảm một tiếng, đôi mắt màu đỏ tươi như đèn lồng ở giữa không trung không ngừng lay động.
Tô Tử Mặc khẽ quát một tiếng: "Tiến lên!"
"Hiện tại?" Đường Du sửng sốt.
"Ngay lúc này!"
Tô Tử Mặc cầm chặt Huyết Thối đao, chém bay hai con thượng cổ di chủng vừa mới xông lên, tay trái dắt tay tiểu Ngưng, dẫn đầu xông tới.
Tô Tử Mặc cũng không rõ ràng thực lực chân chính của Dạ Linh đã đạt đến trình độ nào, có thể chém giết Chu Yếm hay không?
Nhưng lúc này nhất định là Chu Yếm không rảnh để quan tâm chuyện khác, lúc này là cơ hội tốt nhất!
"Ngao ngao!"
Chu Yếm giống như phát điên, rống giận điên cuồng, rõ ràng nó đã rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Trong sương mù giữa đêm tối, đám người Đan Dương môn căn bản nhìn không thấy Chu Yếm đang xảy ra chuyện gì.
Chỉ là từ đôi mắt màu đỏ của Chu Yếm tản ra ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thấy trên lưng con thuần huyết hung thú kia, giống như có một bóng đen nằm sấp, giống như quỷ mỵ.
Bóng đen kia có móng vuốt sắc bén, vô thanh vô tức nhô ra, ở trong màn đêm lóe lên hàn quang bén nhọn.
Phốc!
Một tiếng vang giòn.
Một con mắt màu đỏ bắn ra một dòng máu đỏ tươi, sau đó nhanh chóng ảm đạm đi.
Hí!
Đông đảo tu sĩ hít một hơi khí lạnh, cùng hoảng sợ biến sắc.
Một con mắt của Chu Yếm lại bị thần bí bóng đen kia cào nát!
"Ngao ngao ngao ngao!"
Chu Yếm kêu đau không thôi, sâu trong yết hầu phát ra từng tiếng gào thét, giống như phát điên mạnh mẽ đâm tới.
Một số thượng cổ di chủng không né tránh kịp, bị đâm chết tại chỗ, có một số con lại bị bàn chân to lớn của Chu Yếm giẫm thành thịt nát, hài cốt không còn, vô cùng thảm liệt!
Chu Yếm bị trọng thương, thú triều tán loạn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất