Chương 47: Rơi vào hiểm cảnh
"Súc sinh từ đâu tới, dám phá hỏng đại sự của Hoan Hỉ Tông!"
Tiền trưởng lão giận tím mặt, hơi ngây người một lát, sau đó lại trực tiếp không chế phi kiếm bay lên không, dẫn đám người Hoan Hỉ Tông đuổi giết.
Từng đạo linh quang từ giữa không trung vụt qua nhanh như tên bắn.
Sắc mặt Tiền trưởng lão tái nhợt, trừng Trần trưởng lão một chút, cắn răng mắng: "Cái miệng quạ đen nhà ngươi!".
Vừa rồi Trần trưởng lão vừa mới nói Tô Tử Mặc đã bị thương tới tình trạng như thế này, còn có thể chạy trốn chắc.
Kết quả, không biết từ chỗ nào nhảy ra một con linh hầu, giết mấy đệ tử tông môn rồi còn cứu Tô Tử Mặc đi.
Trần trưởng lão tỏ vẻ vô tội.
Bởi vì đuổi giết Tô Tử Mặc, Trần trưởng lão đã bị Tiền trưởng lão chỉ thẳn vào mũi mắng hai lần, hắn cũng đã tức lộn ruột lên mà không chỗ phát tiết.
Trần trưởng lão nhìn linh hầu đang chạy trốn phía trước, trong mắt tràn đầy oán độc, lạnh giọng nói: " Tốc độ của súc sinh này không nhanh, nó không trốn được bao lâu!"
Giống như nửa năm trước, khi Tô Tử Mặc bị đàn Thương Lang vây khốn, khi hắn nguy nan nhất đều được linh hầu nhay ra kéo hắn từ Quỷ Môn quan trở về.
Nhưng lần này, lại khác nửa năm trước.
Linh hầu có khả năng leo trèo linh hoạt giữa chốn núi rừng như giẫm trên đất bằng, nhưng nó không am hiểu tốc độ.
Huống chi, linh hầu còn mang theo một người.
Tô Tử Mặc lợi dụng hoàn cảnh, địa hình để khiến đám người Hoan Hỉ Tông tổn binh hao tướng, nhưng bởi vì những yếu tố này, khiến cho linh hầu rất khó né qua tầm mắt của đám người Hoan Hỉ Tông.
Nhân tố bên ngoài là một thanh kiếm hai lưỡi, lợi mình cũng lợi địch.
Đầu mùa đông vừa đến, tuyết lớn rơi đầy trời, cổ thụ mặc dù vẫn còn nhưng lá cây đã rụng hết, không có cành lá rậm rạp che chắn, thân ảnh linh hầu trốn chạy và quỹ tích đều hiện rõ trên nền tuyết.
Tô Tử Mặc không còn chút sức lực nào ghé vào lưng linh hầu, cảm thụ được tiếng gió vun vút bên tai, trong lòng chỉ thấy bi thương, thấp giọng nói ra: "Khỉ chết tiệt, trốn không thoát đâu, ngươi buông ta xuống, chính ngươi đi đi thôi."
Linh hầu không nghe, lỗ mũi phun ra từng luồng khí trắng, không ngừng chạy vọt về phía trước chạy, toàn thân đầm đìa mồ hôi, lực lượng rõ ràng đã phát huy đến cực hạn, thể lực tiêu hao kịch liệt.
Sau lưng tiếng xé gió càng ngày càng gần.
Tốc độ Luyện Khí sĩ ngự kiếm phi hành rõ ràng nhanh hơn linh hầu được nhiều!
Tô Tử Mặc than nhẹ một tiếng: "Hầu tử, những người này muốn giết ta, buông ta xuống, ngươi còn có hy vọng chạy trốn. Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, không đến một khắc đồng hồ, chúng ta đều sẽ bị đuổi kịp, chết ở chỗ này."
Linh hầu vẫn không nghe, thần sắc đầy kiệt ngạo, ánh mắt sắc bén, cố chấp chạy vọt về phía trước.
Tô Tử Mặc cắn răng hung ác đánh một quyền vào trên vai linh hầu, lớn tiếng nói: "Ngươi ném ta xuống thì chỉ chết một người, ngươi mang theo ta, chúng ta đều phải chết! Đạo lý đơn giản như vậy, vì cái gì ngươi không hiểu ngươi hả? "
"Khỉ chết tiệt kia, không phải ngươi rất thông minh, rất cơ linh sao, ngươi ngu rồi! Ngươi cút cho ta!"
"Rống rống!"
Hai mắt linh hầu đỏ lòm, đột nhiên gào thét một trậ, kinh thiên động địa, bông tuyết trên cổ thụ chung quanh không ngừng rơi xuống.
Đám người Hoan Hỉ Tông phía sau đuổi sát không buông, nghe thấy linh hầu bất thình lình gầm rú, đều bị giật mình.
Sợ hãi phẫn nộ xen lẫn tuyệt vọng
Bọn hắn không hiểu.
Nhưng Tô Tử Mặc hiểu được.
"Lão tử vui lòng, không cần ngươi lo!"
Đây chính là câu trả lời của linh hầu đối với hắn.
Linh hầu không phải ngốc, từ lúc ra tay cứu Tô Tử Mặc, nó đã biết là có khả năng bọn hắn đều sẽ chết ở đây.
Nhưng linh hầu vẫn ra tay cứu.
Nửa năm trước, linh hầu cứu Tô Tử Mặc, là bởi vì nó có thù cùng Thương Lang nhất tộc.
Nửa năm sau, linh hầu cứu Tô Tử Mặc, là bởi vì nó coi hắn là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, đồng sinh đồng tử.
Đây là sự ăn ý giữa một người một khỉ, thậm chí không cần phải nói ra, cả hai đều hiểu được nhau.
Tô Tử Mặc trầm mặc một hồi mới bật cười.
"Ha ha ha ha!"
Tô Tử Mặc thoải mái cười to.
Đám người Hoan Hỉ Tông đều nghi hoặc, bọn hắn không rõ vì sao Tô Tử Mặc còn có thể cười được, hơn nữa cười thoải mái và hài lòng như thế.
Lòng của bọn hắn sớm đã chết lặng, không thể cảm nhận được tình nghĩa giữa Tô Tử Mặc cùng linh hầu.
Trong mắt bọn hắn, linh hầu hoàn toàn chính là một súc sinh chưa mở linh trí, Tô Tử Mặc cũng chỉ là một kẻ đang vùng vẫy giãy chết.
Nhưng Tô Tử Mặc cười càng vui vẻ, bọn hắn càng tức giạn.
"Động thủ!"
Tiền trưởng lão ra lệnh một tiếng, hàng loạt phi kiếm xé rách gió tuyết, hào quang đầy trời bắn nhanh đến.
Trong chớp mắt này, khoảng cách giữa hai bên đã càng ngày càng gần, đã tiến vào phạm vi công kích của đám người Hoan Hỉ Tông.
Linh hầu trái chạy một chút, phải vọt một bước, thỉnh thoảng cúi người, thỉnh thoảng nhảy vọt, dốc toàn lực liều mạng né tránh.
Phốc!
Huyết quang thoáng hiện.
Linh hầu khẽ run lên, bước chân lảo đảo, sau đó lại thẳng người lên, giả bộ như như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục chạy vội.
Tô Tử Mặc cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đùi của linh hầu bị một thanh phi kiếm đâm xuyên, máu chảy ồ ạt, trên mặt tuyết sau lưng lưu lại một đường máu màu đỏ tươi nhức mắt.
Trong lòng Tô Tử Mặc đau xót, hắn có thể cảm ứng được một kiếm vừa rồi vốn là đâm về trái tim hắn.
Nhưng vào lúc mấu chốt, linh hầu lại đột nhiên nhảy dựng lên...
Linh hầu phát hiện được Tô Tử Mặc lo lắng, nó nghiêng đầu, nhếch miệng cười một tiếng, nhìn có vẻ đần độn, giống như muốn báo cho Tô Tử Mặc an tâm.
Ánh mắt Tô Tử Mặc dần dần mơ hồ.
Không biết là gió tuyết quá lớn, hay là vig cái khác.
Tốc độ của linh hầu rõ ràng đã chậm lại, bộ pháp cũng không lưu loát linh hoạt bằng lúc đầu, khập khễnh, có chút chật vật, có chút đáng thương.
Đùi đã bị đâm xuyên, đau đến chết đi được, làm sao có thể không sao chứ.
Nhưng linh hầu vẫn quyết không có từ bỏ.
Đột nhiên, linh hầu tiện tay ném Hồn Nguyên Thiết Côn đi, kéo Tô Tử Mặc từ trên lưng tới ôm vào trước ngực.
Chỉ là một động tác đơn giản, Tô Tử Mặc đã hiểu.
Linh hầu lo lắng phi kiếm từ đằng sau đâm tới.
Nó lo lắng phi kiếm sẽ đâm trúng Tô Tử Mặc, cho nên mới kéo Tô Tử Mặc tới trước để ôm ở trong ngực, còn phía sau lưng của mình lại để lộ ra trước phi kiếm!
Đám người Hoan Hỉ Tông đuổi đến càng chặt, khoảng cách đã rất gần.
Đột nhiên!
Khóe mắt Tô Tử Mặc co giật, choáng váng, lông tơ cả người dựng thẳng.
Cực kỳ nguy hiểm!
Hàn Nguyệt đao không ở bên người, Tô Tử Mặc lập tức lấy xuống Huyết Tinh cung, liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy trong những phi kiếm sau lưng linh hầu, xen lẫn một Linh khí vòng tròn, phía trên lóe ra hai đạo Linh Văn, vô cùng chói mắt.
Linh hầu cũng không nhận thấy được sự uy hiếp từ Linh khí vòng tròn này, miễn cưỡng né được phần lớn phi kiếm, trên người lại có thêm mấy vết thương, huyết nhục bên ngoài bị chém rách, dữ tợn doạ người.
Linh khí vòng tròn kia bắn thẳng đến sau lưng linh hầu rồi đập tới.
Tránh không được!
Tô Tử Mặc cắn chót lưỡi, hao hết lực lượng cuối cùng trong cơ thể, giơ lên Huyết Tinh cung, dùng sức đập tới Linh khí vòng tròn kia!
Coong!
Cả người Tô Tử Mặc run lên, Huyết Tinh cung tuột tay.
Toàn bộ cánh tay phải của Tô Tử Mặc bắn ra một cơn mưa máu, làn da bị xé rách toang, gân cốt đứt lìa, xương cốt trong cánh tay đều bị gãy, tiu nghỉu rũ xuống.
Đây là trung phẩm Linh khí, một kích toàn lực của kỳ tu sĩ Trúc Cơ trung.
Tô Tử Mặc căn bản không thể tiếp nhận.
Linh khí vòng tròn bị Huyết Tinh cung ngăn cản một chút, hơi dừng lại một chút sau đó vẫn nặng nề đạp lên lưng linh hầu.
Ầm!
Phía sau lưng linh hầu lõm xuống thật sâu, tiếng nứt xương rợn người vàn lên, toàn thân nó run lên, nó ôm chặt Tô Tử Mặc trực tiếp bị đánh bay, rơi xuống trong đống tuyết cách đó không xa.