Chương 488: Ngươi thật to gan
Cung chủ Huyết Nha cung bỏ chạy, trốn xa ngàn dặm.
Đám tu sĩ còn dư lại đều choáng váng mặt mày.
Lần này vốn là một trận đại kiếp của Phiêu Miểu phong, không nghĩ tới sau khi vị tu sĩ này hiện thân, chiến cuộc lại thay đổi trong nháy mắt!
Bên phe Huyết Nha cung, bốn đại tông môn vốn chiếm ưu thế, đến giờ lại không còn sót lại chút gì.
Hai mắt Tô Tử Mặc sáng bừng, đảo qua đám người cũng không phát hiện ra thân ảnh của đám Thương Lãng Chân Nhân, trong lòng cười lạnh một tiếng: "Trốn thật nhanh."
Rất nhiều tu sĩ cùng kêu lớn sau đó vội chạy trốn.
Huyết Nha Vương nhìn qua đám mây trên cao, thân ảnh khủng bố đạp không mà đứng kia, trong ánh mắt đầy oán độc, hắn dừng lại một chút mới thu mắt lại, quay người bỏ chạy.
Đột nhiên!
"Ừ"
Yến Bắc Thần quay đầu, ánh mắt như đao, hung ác đến cực điểm, trực tiếp rơi vào trên người Huyết Nha Vương!
"Còn dám động sát ý đối với ta "
Trong chốc lát, Huyết Nha Vương cảm thấy tay chân lạnh buốt, huyết dịch cả người dường như đã ngừng chảy rồi!
"Ngươi thật to gan!"
Một tiếng quát chói tai vang tận mây xanh, quanh quẩn bên tai rất nhiều tu sĩ!
Sau một khắc, một đao quang lớn từ trên trời giáng xuống, vượt qua hư không như muốn chém cả thiên địa này thành hai khúc vậy!
Ầm ầm!
Đất rung núi chuyển!
Đao quang chém tới trong đám người đang chạy trốn, máu tươi không ngừng bắn ra.
Huyết Nha Vương vừa mới biến thành bản thể, muốn phá không bay đi, lúc này bị một đao của Yến Bắc Thần chém nát, hài cốt cũng không còn!
Dưới chân núi Phiêu Miểu phong xuất hiện một khe rãnh thật dài màu máu, sát khí bốc lên ngút trời, bên trong khe đã bị thi cốt lấp đầy, nhìn thấy mà giật mình!
Một đao kia chém xuống, ít nhất đã có hơn mười Nguyên Anh Chân Quân vẫn lạc.
Ở bên trong khe rãnh màu máu kia còn chứa vô số Kim Đan Chân Nhân và tu sĩ Trúc Cơ vì không chịu nổi sát khí từ thân đao tản ra mà vẫn lạc!
Trận hạo kiếp này của Phiêu Miểu phong được đánh dấu kết thúc bằng một đao của Yến Bắc Thần.
Đông đảo tu sĩ Phiêu Miểu phong sống sót đều có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Nhưng sau một khắc, đám người nhìn qua thi cốt khắp nơi dưới chân núi, trong lòng lại có cảm giác chua xót.
Những người này đều là đồng môn của bọn hắn!
Bọn hắn từng ở Phiêu Miểu phong cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tu luyện, sóng vai trảm yêu trừ ma, bảo vệ thương sinh, mấy năm, mấy chục năm, mấy trăm năm...
Mà bây giờ, sau một trận đại chiến, trong bọn họ có rất nhiều người đều đã vẫn lạc.
Đây chính là sự tàn khốc của Tu Chân giới.
Tô Tử Mặc lần đầu tiên cảm thấy Tu Chân giới tàn khốc máu tanh hơn Thương Lang sơn mạch nhiều!
Lão tiên hạc ăn Sinh Tử Phản Chiếu Đan vào, đã đạt đến hiệu quả hồi quang phản chiếu, thương thế trên người dĩ nhiên đã khỏi hẳn.
Nhưng giữa lông mày của lão tiên hạc vẫn hiện lên dáng vẻ mệt mỏi.
Một trận chiến này đã tiêu hao hết tinh nguyên sự sống vốn không còn nhiều của nàng.
Nếu không thể tiến thêm một bước thì nàng cũng chỉ có thể tọa hóa ở nơi này!
Lão tiên hạc duy trì hình thái hung cầm, một chân đứng trên đỉnh Phiêu Miểu phong, nhắm mắt tu luyện, trong cơ thể có một cỗ lực lượng đang vận chuyển, dâng lên muốn lao ra!
Trên người có vô số da khô tróc ra, lông màu xanh cũng rơi xuống, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, làn da mới hiện ra, từng cọng lông màu xanh trong suốt cũng mọc ra!
Hỏa diễm trên người nàng vốn đã tắt lại hiện lên.
Hỏa diễm rất nhỏ nhưng lại tản ra nhiệt độ nóng bỏng khủng bố, đang dần dần sinh trưởng, hư không xung quanh đều bị thiêu đốt đến vặn vẹo!
Trạng thái của lão tiên hạc đang dần dần thay đổi.
Tiểu Hạc nhẹ giọng kêu to, nhảy cẫng lên hoan hô.
Tông chủ Lăng Vân nuốt vào một lượng lớn linh đan, cố kéo thân thể trọng thương, bắt đầu chủ trì đại cuộc, đầu tiên là lệnh cho tất cả tu sĩ trên chiến trường lập tức về tông môn, lập tức chữa thương.
Lại để cho Luyện Khí sĩ trong tông môn không tham chiến đi ra, quét dọn thanh lý chiến trường.
Dù đã trải qua một cơn tai nạn nghiêm trọng như thế, Lăng Vân vẫn không hề bối rối, hiện ra năng lực khống chế toàn cục mạnh mẽ.
Từng mệnh lệnh được truyền đạt ra, tông môn đã bắt đầu vận chuyển lại, tất cả mọi việc đều đã ngay ngắn trật tự.
"Đạo hữu xin dừng bước."
Nhưng đúng lúc này, Lăng Vân thấy nữ tử mặc váy lưới muốn quay người rời đi, vội vàng gọi nàng lại, tiến đến trước mặt nàng xá một cái thật sâu, chân thành nói ra: "Lần này nhờ có đạo hữu trượng nghĩa tương trợ, mong đạo hữu ở lại Phiêu Miểu phong mấy ngày, cũng tiện cho chúng ta báo đáp chút ân tình."
"Không cần."
Nữ tử mặc váy lưới khoát khoát tay, vẻ mặt bình thản.
Lăng Vân thấy thái độ của nữ tử mặc váy lưới kiên quyết cũng không cưỡng cầu, lại ôm quyền nói: "Xin hỏi danh hào của đạo hữu, thuộc môn phái nào, hôm nay tông môn gặp phải đại kiếp, tại hạ thật sự khó mà bứt ra, hôm khác tại hạ sẽ tự mình đến nhà bái tạ."
"Bái tạ thì không cần."
Nữ tử mặc váy lưới lắc đầu, ánh mắt rơi vào trên người Tô Tử Mặc, nói: "Lần này ta xuất thủ cũng là vì bị người nhờ vả, đến trả nhân tình thôi."
Nghe được câu này, trong lòng Tô Tử Mặc không còn nghi ngờ gì nữa.
Nữ tuwr này hẳn là Cố Tích!
Còn chuyện nhận ủy thác của người khác hẳn là Cơ yêu tinh.
Tô Tử Mặc theo bản năng nhìn quanh bốn phía nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh của Cơ yêu tinh.
Lăng Vân nhìn theo ánh mắt của nữ tử mặc váy lưới, trong lòng thoáng nao nao.
"Tử Mặc "
Tất cả trưởng lão của Phiêu Miểu phong nghe được câu này cũng lộ ra vẻ cổ quái.
Nguyên Anh Chân Quân cường đại như vậy ra mặt lại là vì muốn trả ân tình cho một Tu sĩ Trúc Cơ.
Nữ tử mặc váy lưới lại nói: "Các ngươi muốn cám ơn thì cám ơn hắn đi."
Nói xong, nữ tử mặc váy lưới không ở lại nữa, quay người rời đi.
Đám người Lăng Vân nhìn Tô Tử Mặc bằng ánh mắt vô tận tán thưởng, giống như phát hiện ra một khối mỹ ngọc hiếm có trên thế gian này!
Cho dù không có lời nói của nữ tử mặc váy lưới vừa rồi, thì một trận chiến này cũng không thể bỏ qua công lao của Tô Tử Mặc.
Huống chi Tô Tử Mặc là Trúc Cơ cực cảnh!
Từ cổ kim đến nay, hắn là người thứ hai sau Nhân Hoàng.
Khi mới ở Trúc Cơ cảnh mà đã có thể chém giết Kim Đan Chân Nhân, lực chiến đấu cùng thiên phú khủng bố như vậy, thành tựu tương lai của hắn tuyệt đối sẽ không thua người trên đám mây kia!
Đương nhiên, mấu chốt nghịch chuyển thắng bại của một trận chiến này, vẫn là Tu La Ma môn.
Trước lúc này, trên dưới Phiêu Miểu phong đều căm thù đối với người trong Ma môn đến tận xương tuỷ, họ tự nhận là Tiên môn Chính đạo, trảm yêu trừ ma là nhiệm vụ của mình nên tự nhiên không chịu làm bạn cùng người trong Ma môn.
Mà bây giờ, sau khi trải qua việc này, đám người đối với Ma môn, chí ít là thái độ đối với Yến Bắc Thần đã trở nên có chút phức tạp.
Mặc kệ Yến Bắc Thần từng là phản đồ của tông môn, hay đại ma đầu tội ác tày trời thì đều không thể phủ nhận là hắn có ân cứu mạng đối với Phiêu Miểu phong.
Lăng Vân muốn lên trước bái tạ.
Khi Yến Bắc Thần vẫn luôn đứng trên đám mây cao ngàn trượng, lấy tu vi của hắn, căn bản không thể đi lên.
Yến Bắc Thần đứng chắp tay, thần sắc lạnh lùng, toàn thân tản ra một khí tức lạnh lùng để người sống chớ tới gần.
Một vị Thái Thượng trưởng lão lắc đầu nói: " Được rồi, cho dù ngươi tiến lên thì với tính tình cao ngạo của người này cũng sẽ không để ý tới ngươi."
"Đúng vậy, dù sao chúng ta cũng chỉ là hậu bối của hắn. Trong tông môn, người duy nhất có thể nói chuyện với hắn, có tư cách đối thoại cùng hắn, chỉ sợ chỉ có Tiên Hạc tiền bối thôi." Một vị Thái Thượng trưởng lão khác nói.
Lăng Vân gật gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, Yến Bắc Thần vốn đang đứng trên cao, thân hình đột nhiên hạ xuống.
Trong chớp mắt, Yến Bắc Thần đi đến trước mặt đám người, ánh mắt rơi vào trên người Tô Tử Mặc, lạnh nhạt nói ra: "Tô Tử Mặc, ngươi đi theo ta."
Nói xong, Yến Bắc Thần quay người đi về phía Lôi m cốc trong Phiêu Miểu phong.
Đám người Phiêu Miểu phong rất ngạc nhiên.
Mấy vị Thái Thượng trưởng lão vừa rồi còn đang nói chuyện, lúc này đã trợn trắng mắt, cả kinh đến mức suýt nữa cắn phải đầu lưỡi!
Hai người này... Nhận biết