Chương 533: Không ai bì nổi
Ở trên Thiên Hoang Bắc Vực, thực lực của Tinh Nguyệt Tông, Hỏa Vân Cốc, đều ở bên trên Phiêu Miểu phong.
Thiển Tinh Vũ, Vương Viêm vốn là thiên kiêu của hai đại tông môn này, cũng có thủ đoạn giữu mạng, vốn rất khó giết chết.
Huống chi, lúc Tô Tử Mặc ở bên trong hang động dưới đất, bị Xích Giáp Cự Ngạc đánh cho trọng thương, bây giờ chiến một trận này là đang kéo lấy thân thể bị trọng thương.
Thiển Tinh Vũ, Vương Viêm đều hốt hoảng chạy trốn, Kim Đan Dị Tượng của Tô Tử Mặc, cũng đã không chống đỡ nổi nữa, dần dần biến mất, Kim Đan đều mơ hồ cảm thấy đau nhức.
Đây là dấu hiệu Linh lực tiêu hao đến mức tận cùng!
Cả người Tô Tử Mặc đằng đằng sát khí, mắt lộ ra vẻ hung hãn.
Không thể để cho hai người này chạy đi!
Hai người chạy trống, vị trí của mảnh linh điền dược viên này, khẳng định là không thể giấu được.
Chu Quả vạn năm còn một tháng nữa mới có thể chín, cuối cùng sẽ thuộc về ai, có quá nhiều biến số.
Tô Tử Mặc sinh ra sát cơ, nuốt vào một hạt Hồi Linh Đan, tung người vọt lên, hướng phía Thiển Tinh Vũ, Vương Viêm đang chạy thục mạng mà truy sát.
Dù cho là mang theo trọng thương, Linh lực khô kiệt, dựa vào huyết mạch bộc phát, Phiêu Miểu Chi Dực phụ trợ, tốc độ của Tô Tử Mặc cũng nhanh đến mức kinh người!
Thiển Tinh Vũ, Vương Viêm từ đầu đến cuối đều không thể thoát khỏi tầm mắt của Tô Tử Mặc.
Vương Viêm lợi dụng Hỏa Độn Thuật, xông ra ngoài cung điện dưới đất trước nhất.
Ngay sau đó là Thiển Tinh Vũ, sau đó chính là Tô Tử Mặc.
Trong thời gian này, hắn đã sắp đuổi kịp Thiển Tinh Vũ rồi!
Thiển Tinh Vũ chỉ cảm thấy sau lưng có từng trận gió mạnh thổi tới, nhìn lại, không khỏi bị dọa đến mức hồn phi phách tán.
Khoảng cách giữa hai người, đã không đủ mười trượng nữa rồi!
Sắc mặt của Thiển Tinh Vũ tái nhợt, ánh mắt âm trầm, cắn răng nói: "Đạo hữu, ta đã bỏ không tranh đoạt linh điền dược viên nữa, ngươi không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt đi? Cho ta một con đường sống, như thế nào?"
"Đuổi tận giết tuyệt?"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, hỏi ngược lại: "Vừa rồi ngươi có từng nghĩ qua là sẽ cho ta một con đường sống không?"
"Ngươi...” Thiển Tinh Vũ nghẹn lời.
Tô Tử Mặc nói ra từng chữ: "Bây giờ mới cầu xin tha thứ, đã muộn rồi!"
Dù sao cũng đã bị dị tượng Thần Quy gây thương tích, lại vừa phải chạy trốn, trạng thái của Thiển Tinh Vũ đã càng ngày càng kém, khóe miệng lại một lần nữa chảy xuống một vệt máu tươi.
"Ngươi đừng ép ta!"
Trong mắt Thiển Tinh Vũ hiện lên vẻ điên cuồng, thở hào hển hô lên: "Chân chính đối chọi, ngươi cũng không chiếm được chỗ tốt!"
"Còn dám uy hiếp ta?"
Sát ý trong mắt Tô Tử Mặc lạnh thấu xương, lạnh giọng nói: "Ta đập chết ngươi trước!"
Tô Tử Mặc không thích bị người uy hiếp nhất.
Câu nói này của Thiển Tinh Vũ, hoàn toàn chính là tự cắt đứt đường lui của mình!
Cảm nhận được sát cơ của Tô Tử Mặc, Thiển Tinh Vũ biết được mình đã dữ nhiều lành ít, điên cuồng rống to: "Nơi đây có linh điền dược viên trên vạn năm, có Chu Quả vạn năm sắp chín!"
Một tiếng rống này, giống như là Thiển Tinh Vũ đã dùng hết toàn lực.
Tu sĩ Ở gần Phế tích Đại Càn, đồng loạt nghe thấy tiếng rống này.
Trên thực tế, coi như không có một tiếng rống này của Thiển Tinh Vũ, cũng có một ít tu sĩ, chú ý tới biến hóa xảy ra ở chỗ sâu trong Đế cung, đang chạy đến nơi đây.
Đã có một chút động tĩnh, truyền vào trong tai Tô Tử Mặc.
Ở trong ánh mắt của hắn, cũng bắt đầu có tu sĩ xuất hiện.
Không thể tiếp tục kéo dài!
Ánh mắt của Tô Tử Mặc đáng sợ, bàn tay đập lên trên túi trữ vật, trực tiếp lấy ra một cây cung lớn màu xanh nhạt, dừng lại, giương cung cài tên, nhắm chuẩn vào Thiển Tinh Vũ.
Xoạt!
Bên trên cây cung lớn màu xanh nhạt, hiện ra năm vòng Linh văn, ánh sáng chói mắt.
Nếu như có người tập trung nhìn tới, sẽ có thể lờ mờ nhìn thấy, phía trên thân cung, còn có vòng Linh văn thứ sáu!
Chỉ là, vòng Linh văn thứ sáu này vẫn còn chưa hoàn toàn ngưng tụ, hư hư thật thật.
Chuẩn Linh khí tiên thiên, Yểm Nguyệt Cung!
Tô Tử Mặc vận chuyển huyết mạch, lấy thần lực ngập trời, kéo dây cung ra, giống như đang ôm ấp một vầng trăng tròn.
Vèo!
Mũi tên phá không lao đi, tốc độ cực nhanh, lóe lên lập tức biến mất, giống như một tia thiểm điện hiện lên trong đêm tối.
Thiển Tinh Vũ cũng cảm nhận được sát cơ ở sau lưng, căn bản là không quay đầu nhìn lại, ngay lập tức bóp nát phù lục hộ thân, thân hình liều mạng tránh sang một bên.
Phốc phốc!
Một vệt máu tươi xuất hiện.
Mặc dù như thế, Thiển Tinh Vũ vẫn đã chậm một bước, ngực phải bị mũi tên của Tô Tử Mặc đâm xuyên, máu chảy ra như suối!
Trừ khi là phù lục hộ thân đứng đầu nhất, nếu không căn bản là không ngăn cản nổi lực lượng của Yểm Nguyệt Cung!
Một mũi tên này, mặc dù không đâm xuyên qua trái tim của Thiển Tinh Vũ.
Nhưng đã bắn thủng phổi của hắn, lực lượng khổng lồ, trực tiếp xé rách lá phổi, dường như là đã đánh rách tả tơi ngũ tạng lục phủ của Thiển Tinh Vũ!
"Ôi... Ôi..."
Trong yết hầu của Thiển Tinh Vũ, giống như là ống bễ thoát hơi, phát ra từng đợt tiếng rống quái dị.
"Coi như... Ngươi... Giết ta, ngươi cũng... không sống được! Ôi... Ôi!"
Trong miệng Thiển Tinh Vũ, không ngừng ho ra máu tươi, trong đôi mắt đã tràn ngập tơ máu.
Mặc dù có thể miễn cưỡng đứng ở trên không trung, nhưng cũng không thể sống nổi.
Vèo vèo vèo!
Một trận tiếng mũi tên xé gió vang lên.
Từng luồng ánh sáng màu đen, chui vào trong thân thể Thiển Tinh Vũ.
Chuyến một đuổi một chạy này, hai người đã rời khỏi khu vực Đế cung cấm địa, đi ra bên ngoài.
Cách đó không xa đang có một đội Cung thủ tuần tra bên trong Đế cung, bắn ra mấy chục mũi tên âm sát, gần như là đã bắn Thiển Tinh Vũ thành cái sàng.
Ầm!
Thân thể của Thiển Tinh Vũ trực tiếp nổ tung, hóa thành một đám mưa máu, tràn ngập ở trên không trung.
Thiên kiêu Kim Đan Cảnh của Tinh Nguyệt Tông, táng thân ở trong phế tích của Đại Càn!
Vương Viêm lợi dụng Hỏa Độn Thuật, đã chạy trốn đến nơi xa, đã sắp thoát khỏi tầm mắt của Tô Tử Mặc.
Muốn trấn giết Vương Viêm, ngược lại cũng không phải là không có cách nào.
Chỉ cần Tô Tử Mặc dùng ra Huyết Độn Thuật, nhất định là có thể đuổi kịp Vương Viêm.
Hoặc là, Tô Tử Mặc vận chuyển Nội Đan, bộc phát khí huyết, tốc độ tăng vọt, yêu hóa đuổi theo, Vương Viêm cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết.
Nhưng bây giờ, càng ngày có càng nhiều tu sĩ đã đuổi tới nơi đây!
Hai loại biện pháp, đều không thỏa đáng.
Huống chi, nếu như Tô Tử Mặc tiếp tục truy sát, vậy sẽ phải bỏ lại ba người bọn Huyền Dịch ở bên trong cung điện dưới đất.
Ba người đã trọng thương, bất cứ lúc nào đều có thể gặp phải hung hiểm!
Ở bên trong Đế cung, ánh mắt của hơn mười vị Cung thủ chuyển động, lại rơi lên trên người Tô Tử Mặc, động tác đều nhịp, bắt đầu lắp mũi tên lên nỏ, chuẩn bị lại một lần nữa ra tay.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một lát, vẫn lựa chọn lui về cấm khu trong Đế cung, quay người gấp rút chạy tới phương hướng cung điện dưới mặt đất.
Không đợi đến cửa vào, từ xa xa Tô Tử Mặc đã trông thấy, có không ít tu sĩ, đang chen chúc đi vào cung điện dưới đất!
Trước khi Thiển Tinh Vũ chết, hô lên câu kia, vẫn đã dẫn tới phiền phức không nhỏ.
"Đều cút ngay cho ta!"
Còn chưa tới nơi, Tô Tử Mặc chạy vội mà đến, tóc đen bay múa, mắt sáng như đuốc, như một Chiến Thần, hét lớn một tiếng.
Ba người bọn Huyền Dịch đang ở trong cung điện dưới đất, đều đã bị trọng thương, Tô Tử Mặc không có khả năng để người ngoài tiến vào bên trong, đặt ba người ở phía dưới cảnh nguy hiểm!
"Hừ, thiên tài địa bảo, cường giả sẽ đạt được, ngươi tính là thứ gì!"
Có người đảo mắt liếc qua Tô Tử Mặc, thấy đó chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, không khỏi cười lạnh liên tục.
Tô Tử Mặc không nói hai lời, cầm Yểm Nguyệt Cung trong tay lên, đưa tay chính là một mũi tên.
Vèo!
Phốc!
Ánh sáng màu đen hiện ra, yết hầu của người này bị một mũi tên bắn thủng, phơi thây tại chỗ, không kịp thốt lên một tiếng.
"Ừm?"
"Linh khí hoàn mỹ? Không đúng, hình như là sắp ngưng tụ ra vòng Linh văn thứ sáu, đây là chuẩn Linh khí tiên thiên!"
"Làm càn!"
Có người nhìn thấy Yểm Nguyệt Cung trong tay Tô Tử Mặc, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, lớn tiếng quát lớn: "Ma đầu ở đâu ra, dám lớn lối như vậy!"
Tô Tử Mặc cười lạnh, giương cung cài tên.
Vèo!
Phốc!
Máu tươi xuất hiện.
Lại là một vị Kim Đan Chân Nhân, từ trên không trung rơi xuống.
Liên tục hai mũi tên, tru sát hai vị Kim Đan Chân Nhân, không một phát nào trượt.
Khí thế của Tô Tử Mặc hung ác ngập trời, không ai bì nổi, chỉ một lát, đã dọa sợ rất nhiều tu sĩ ở đây!