Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 79: Linh giác của Luyện Khí Sư

Chương 79: Linh giác của Luyện Khí Sư
Một câu này của lão già làm cho Phong Hạo Vũ suýt nghẹn chết.
Đây hoàn toàn là đang chơi xấu, không nói đạo lý.
Lại thêm thân phận thủ tọa của Khí Phong, mặc dù Phong Hạo Vũ cảm thấy không cam lòng, nhưng cũng không thể nói gì, chỉ có thể nhịn cơn giận này xuống.
Ở trong ánh mắt hâm mộ của một đám đệ tử, lão già dẫn hai người Tô Tử Mặc, Phong Hạo Vũ đi vào trong nội điện.
Nội điện không lớn, nhưng mà mấy chục mét vuông, treo trên vách tường bốn phía có từng miếng ngọc giản, lít nha lít nhít, ước chừng hơn ngàn miếng.
Trong đó chỉ có hơn một trăm miếng ngọc giản sáng rõ, tuyệt đại đa số đều chỉ có màu sắc ảm đạm.
Lão già chỉ vào đám ngọc giản trên tường nói: "Những thứ này là hình ảnh mà tất cả các Luyện Khí Sư kể từ khi Phiêu Miểu Phong lập tông đến nay lưu lại, hơn một trăm miếng ngọc giản này là hình ảnh luyện chế ra Linh khí thành công, còn lại đều là hình ảnh luyện chế thất bại, nhưng đều là hình ảnh của các Luyện Khí Sư, hai người các ngươi tùy ý chọn mười miếng để quan sát đi."
Những ngọc giản này nhìn có vẻ là rất nhiều, nhưng phải biết, Phiêu Miểu Tông đã lập tông được mấy ngàn năm, lại chỉ lưu lại hơn ngàn miếng ngọc giản, hơn nữa đại bộ phận đều là hình ảnh thất bại.
Phong Hạo Vũ không nghĩ nhiều, trực tiếp chọn mười miếng ngọc giản có hào quang sáng rõ.
Đây đều là hình ảnh luyện chế Linh khí thành công.
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, chọn năm miếng ngọc giản sáng, lại lựa chọn năm miếng ngọc giản tối màu.
Theo Tô Tử Mặc, luyện chế thành công thì đương nhiên là có chỗ đáng quan sát, nhưng quan sát hình ảnh thất bại của Luyện Khí Sư, cũng sẽ có thu hoạch lớn, chí ít là có thể tránh khỏi việc phạm phải sai lầm tương tự.
Thấy cảnh này, lão già kia âm thầm gật đầu.
Một Luyện Khí Sư, rất khó phục chế thành công của người khác, nhưng lại có thể tránh khỏi thất bại, đây chính là một loại đại trí tuệ.
Tô Tử Mặc cầm mười miếng ngọc giản, khoanh chân ngồi xuống, linh khí rót vào bên trong ngọc giản, đường vân trên ngọc giản lóe ra ánh sáng, một hình ảnh rõ ràng đập vào trong mắt.
Tô Tử Mặc đắm chìm ở trong đó, cảm ngộ lý giải ở trên thuật luyện khí không ngừng được sâu sắc thêm, rất nhiều khó hiểu đè nén ở trong lòng đều được giải quyết dễ dàng.
Trong nháy mắt, một ngày một đêm đã đi qua.
Phong Hạo Vũ đứng dậy, trả lại mười miếng ngọc giản, nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc vẫn còn đang cảm ngộ, rời khỏi Luyện Khí Điện.
Cũng không lâu lắm, Tô Tử Mặc cũng đứng dậy, trả lại ngọc giản.
"Thế nào, thu hoạch không nhỏ chứ?" lão già cười hỏi.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, suy nghĩ một chút mới hỏi: "Bốn bước đầu của việc luyện khí, quả thật là có chút tâm đắc, nhưng ở bước Tụ linh, vẫn không có manh mối."
"Sự khó khăn của Tụ linh, là khó ở chỗ linh khí bên trong linh tài, vốn tương đối ổn định, nhưng sau khi dung hợp, luyện hóa, kết cấu của phi kiếm đã thành hình thay đổi cực lớn, còn muốn một lần nữa dẫn linh khí dung nhập vào trong phi kiếm, sẽ trở nên khó như lên trời. Lại thêm phi kiếm bị đốt đến trạng thái đỏ bừng, chỉ cần có một chút xung đột, sẽ lập tức nổ tung."
Lão già khẽ thở dài: "Ai, không riêng gì ngươi, xem như là Luyện Khí Sư cao cấp, cũng không dám phát ngôn bừa bãi la sẽ Tụ linh thành công một trăm phần trăm. Càng nhiều hơn là dựa vào việc quanh năm suốt tháng luyện khí, bồi dưỡng được một loại linh giác cảm ứng."
Nghe thấy thế, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Linh giác cảm ứng?
Thông qua bí điển Đại Hoang Thập Nhị Yêu Vương và lịch luyện trong lúc sinh tử, Tô Tử Mặc đã tu luyện ra được một loại linh giác.
Nhưng loại linh giác này, không biết là có thể dùng ở trên bước Tụ linh hay không?
Tâm tư của Tô Tử Mặc xoay chuyển, quyết định mình cần phải bỏ thêm chút sức lực ở trên phương diện này nhiều hơn mới được.
"Ngươi đi về trước đi, có gì không hiểu, có thể tới chỗ này tìm ta bất cứ lúc nào." Nói xong, lão già chỉ chỉ lên đám ngọc giản trên tường, hướng về phía Tô Tử Mặc nháy mắt mấy cái.
"Ừm?"
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi xoay chuyển, hiểu dụng ý của lão già.
Lão già đang ám chỉ cho Tô Tử Mặc, nếu như là tới nơi này tìm hắn, tự nhiên là có thể thừa cơ hội quan sát những miếng ngọc giản trên vách tường này.
"Đa tạ sư tôn." Trong lòng Tô Tử Mặc cảm thấy ấm áp, khom người lạy một cái.
Mới vừa đi ra ngoài Luyện Khí Điện, Tô Tử Mặc ở cửa nhìn thấy một người.
Phong Hạo Vũ.
Giống như là hắn đợi ở đây đã lâu rồi vậy.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, đang muốn tế ra phi kiếm trở về động phủ, Phong Hạo Vũ chậm rãi quay người, hơi ngẩng đầu, đưa tay ngăn Tô Tử Mặc lại.
"Có việc gì?" Tô Tử Mặc nhìn bộ dáng mũi vểnh lên trời của người này, trong lòng có chút phiền chán.
Phong Hạo Vũ nhàn nhạt nói: "Cuối năm nay, ta muốn sáng tạo ra lịch sử của Phiêu Miểu Tông, đạt được vị trí đệ nhất của ba phong, Khí Phong cũng ở trong đó. Nếu như Tô sư đệ là người thức thời, hẳn biết phải làm gì."
"Ta còn thật sự là không biết." Mặt của Tô Tử Mặc không biểu tình, lắc đầu.
"Ngươi đang khiêu chiến ta?" Phong Hạo Vũ nheo cặp mắt lại, linh khí của Ngưng Khí tầng bảy chậm rãi tỏa ra, không khí ở xung quanh thân thể nổi lên một trận gió lạnh.
"Có bệnh!"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, ngự kiếm bay lên không, trong nháy mắt rời khỏi Luyện Khí Điện, biến mất ở trong tầm mắt của Phong Hạo Vũ.
...
Trở lại động phủ, Tô Tử Mặc ngồi ở trên giường, chậm rãi tiêu hóa nội dung trong mười miếng ngọc giản kia.
Cũng không lâu lắm, ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng gõ cửa dồn dập.
"Đại ca, là ta!"
Tiếng của nhóc mập mạp truyền đến.
Một tháng không gặp, nhóc mập mạp cũng đã tu luyện tới Ngưng Khí tầng sáu.
Tốc độ tu luyện của Thiên Linh Căn xác thực là kinh người, trước thời điểm cuối năm, Phong Hạo Vũ, Lãnh Nhu, nhóc mập mạp cũng có thể đạt tới Ngưng Khí tầng chín thậm chí là đại viên mãn!
"Đại ca, nghe nói ngươi kết oán với Phong Hạo Vũ?" Nhóc mập mạp đi vào lập tức hỏi.
Tô Tử Mặc hỏi: "Ngươi cũng biết việc này?"
"Nào chỉ là ta, việc này đã truyền khắp ngũ phong, rất nhiều đệ tử đều đang thảo luận việc này." Nhóc mập mạp than thở nói: "Đại ca, ngươi có chút không lý trí."
"Hắn tu luyện của hắn, ta tu luyện của ta, có cái gì liên quan." Tô Tử Mặc không để ý, tùy ý cười cười.
"Việc này không đơn giản như vậy đâu."
Nhóc mập mạp nói: "Ở bên trong tông môn, cấm chỉ đệ tử tàn sát lẫn nhau, cho dù hắn tới khiêu chiến ngươi, ngươi cũng có thể từ chối. Nhưng ra ngoài tông môn lại không giống. Đại ca, ngươi cũng không thể một mực ở lỳ trong tông môn chứ? Phần lớn nhiệm vụ của tông môn đều phải ra ngoài, bây giờ ở bên người Phong Hạo Vũ đã tụ tập không ít đệ tử, một khi ngươi ra ngoài tông môn, không thể thiếu phiền phức muốn tìm tới ngươi đâu."
Lông mày của Tô Tử Mặc nhíu lại, không lên tiếng.
Nhóc mập mạp tiếp tục nói: "Kỳ thật lấy tư chất của Phong Hạo Vũ, ngũ phong tranh tài cuối năm nay, tất nhiên sẽ có thể Trúc Cơ thành công, tấn thăng thành đệ tử nội môn. Đại ca, lần này ngươi nên tránh hắn, tham gia ngũ phong tranh tài sang năm đi, làm như thế cũng coi như mà bán cho hắn một món nhân tình."
"Việc này nói sau đi." Tô Tử Mặc từ chối cho ý kiến.
Nhóc mập mạp gật gật đầu, nói: "Mặc kệ là như thế nào, ta đều đứng ở bên phe đại ca. Nếu như có việc gì cần tới ta, cứ việc sai bảo."
"Được." Tô Tử Mặc cười cười.
Hai người lại rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, sau đó nhóc mập mạp rời đi.
Tô Tử Mặc đứng im ở trong động phủ một chút, dự định rời khỏi tông môn, xuống núi một chuyến.
Một tháng qua, Phạt Tủy Thiên không có tiến triển một chút nào, trong lòng Tô Tử Mặc cũng có chút vội.
Lúc trước tu luyện Ngưu Thiệt Quyển Nhận, Tô Tử Mặc chính là nhìn thấy cảnh hoàng ngưu ăn cỏ, mới lĩnh ngộ ra tinh túy trong đó.
Lần này rời khỏi tông môn, Tô Tử Mặc dự định đi vào trong khu núi rừng gần tông môn bắt một con hổ và một con báo trở về, cẩn thận nghiên cứu một phen.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất