Vinh Hoa Phú Quý

Chương 117: [TG17] Hoàng đế hoang đường (phần 9)

Mấy ngày chờ đợi, Hàn Lãng đứng ngồi không yên, tâm loạn như ma, lại lo lắng bản thân hành sự quá vội vã.


"Hàn lang." Một giọng nói như chim hoàng oanh uyển chuyển ôn nhu vang lên , là hôn thê của Hàn Lãng, Thu Ý Y, cũng là con gái duy nhất của ân sư Thu Trọng Sơn, viện trưởng thư viện Thu Thủy.


Hàn Lãng thấy nàng, trong lòng thoáng bình tĩnh xuống, "Sao nàng lại tới đây?"


Thu Ý Y dịu dàng cười, "Ta thấy Hàn lang trung trưa nay chưa dùng cơm, cho nên làm chút chè hạt sen."


Hàn Lãng có chút đau lòng, tiếp lấy bát chè hạt sen, "Nàng muốn làm cái gì, để Lưu thẩm đi làm thì tốt rồi."


Nghe xong lời này, Thu Ý Y trong lòng như đổ mật ngọt, ai không ghen tị nàng có cửa hôn ước, phu quân tương lai niên thiếu có tài, tiền đồ như gấm, đối xử với nàng lại tốt, đến nay bên người cũng không có nữ tử khác, tổ mẫuThu Ý Y qua đời, tang phục ba năm, Hàn lang cũng nguyện ý chờ nàng.


Hàn lang uống xong chè hạt sen, dùng khăn lau miệng, liền nói: "Ta sắp tới sẽ vắng nhà một thời gian, đi xem."


Đi gấp như vậy, Thu Ý Y có chút buồn cười vừa tức giận, hôm nay còn là ngày nghỉ tắm gội.


Quan viên công bộ giám sát công trình bảo vệ thành sông đào nhìn thấy Hàn Lãng cũng thập phần ngạc nhiên, nhưng Hàn Lãng đối với công trình lần này vô cùng quan tâm, thậm chí giúp đỡ rất nhiều công tác, cũng giảm bớt không ít gánh nặng cho bọn họ, vài vị quan viên Công Bộ quen biết hắn đều cười nói lời cảm tạ.


Hàn Lãng đối với công trình này để bụng, chính là vì, đô thành dễ công khó thủ, thậm chí từng xảy ra chuyện hoàng đế bị địch nhân bắt cóc, vô cùng sỉ nhục, tuy rằng hoàng đế kia là kẻ không biết cố gắng, tin tưởng gian nịnh, họa loạn triều cương, nhưng cũng để lại cảnh giác trong lòng Hàn Lãng, xây dựng gia công phòng thủ cho đô thành là vô cùng quan trọng.


Đại Ngụy Thái Tổ đuổi Thát Lỗ, thành lập tân triều, nhắc nhở con cháu hoàng thất đời sau, trấn thủ biên giới.

Hàn Lãng đọc sử về Thái Tổ hoàng đế, càng là tôn sùng, nhưng cũng cảm thấy may mắn vì bản thân không xuyên đến tiền triều, hoàng đế khai quốc thiết huyết cường ngạnh, sát phạt quyết đoán, tính tình đa nghi, luật lệ khắc nghiệt, làm cho triều thần nơm nớp lo sợ, đều lo lắng sống không được đến lúc cáo lão về hưu.


So sánh ra, vị hoàng đế hiện tại tuy rằng lười nhác phóng túng một chút, nhưng không khắt khe thần tử, bề ngoài thì có vẻ không để ý tới triều chính, nhưng các phe phái chính trị hiện tại vững vàng hài hòa, không có ngoại thích (nhà ngoại) làm loạn, chư vương phân tranh, kẻ làm quan cũng có thể an tâm làm việc.


Tuy rằng không biết về sau như thế nào, nhưng Hàn Lãng nguyện ý quý trọng hiện tại.


Hàn Lãng mới vừa ở trong lòng cảm tạ đương kim thiên tử một tiếng, thiên tử nội giám liền mang khẩu dụ tới.


Trình độ hào phóng của thiên tử vượt quá sức tưởng tượng của Hàn Lãng, vốn chỉ muốn mượn dùng vài thợ thủ công, còn lại có thể tìm gia nô trong nhà hỗ trợ, không nghĩ tới bệ hạ ân chuẩn, cho hắn chiếu lệnh, muốn điều động ai thì điều động, càng tiện cho Hàn Lãng làm việc.


Bên trong hành cung trung, huân hương lượn lờ mờ mịt, Cẩm Vinh ngồi ở trên giường lật xem mật chiết trên tay.

Bên trong là nhất cử nhất động của Hàn Lãng từ sau khi nhập công bộ tới nay, nhất ngôn nhất ngữ, liền việc ở hậu trạch cũng không sót. Đây cũng là lần đầu tiên Cẩm Vinh để Truy Y Vệ giám thị quan viên.

Hàn Lãng so với suy nghĩ của cô còn tốt hơn, tuy có chút khuyết điểm, nhưng có thể trọng dụng.

Cẩm Vinh không phải đem Hàn Lãng coi như quân cờ, mà là coi như "nhà cải cách" được chọn.

Mỗi thời đại đều cần xuất hiện một nhà cải cách.

Có người nói thuận theo tự nhiên không tốt sao? Nếu đã biết triều đại khi nào suy sụp khi nào hưng thịnh, chuyện kinh thiên động địa khi nào sẽ xảy ra, càng không nên nhúng tay mới đúng.

Nhưng Cẩm Vinh lại không phải người như vậy.

Nhúng tay đi thay đổi thì thế nào, thế giới mỗi ngày đều là những biến động đan xen nhau, vì sao phải quá câu nệ với những cái gọi là ký ức lịch sử?

Đã từng thân là Tư Mệnh Thiên Quân, Cẩm Vinh cảm thấy sự vận động của vạn vật đều mang tính tương đối, không thay đổi, chỉ có thụt lùi. Cải cách chính là để thúc đẩy con người, dưới cương vị một hoàng đế, cải cách để đời sống của con dân dưới triều đại Cẩm Vinh có thể sống càng tốt. Đương nhiên, những cải cách thay đổi này phải được giới hạn trong một phạm vi nhất định.

Mọi thời đại lịch sử, sản xuất kinh tế và cơ cấu xã hội tất yếu do sản xuất kinh tế sinh ra, tạo thành cơ sở của lịch sử chính trị và lịch sử tư tưởng của mỗi thời đại.

Thay vì cải cách bộ máy chính trị hiện tại, thúc đẩy các thay đổi từ tầng lớp nhân dân, thay đổi đời sống, làm cho bọn họ càng ngày càng giàu có, ấm no, hạnh phúc, đời sống kinh tế ngày càng phát triển.

Cho nên Cẩm Vinh cần một người "được chọn", mà Hàn Lãng chính là người đầu tiên, nếu hắn không có đạt yêu cầu, Truy Y Vệ cũng sẽ không tiếp tục đi theo nửa bảo hộ nửa giám thị hắn. Lại nói, chờ đến Cẩm Vinh bồi dưỡng được người thừa kế ngôi vị hoàng đế sau mười mấy năm nữa, vẫn không thể tìm thấy người thích hợp, vậy chỉ có thể nói tiếc nuối.

Thất bại cũng không có gì đáng tiếc, Cẩm Vinh sẽ tận lực làm những gì mình có thể làm, này có lẽ chính là trách nhiệm phải gánh vác khi ngồi trên cái vị trí này.

Nửa năm sau, Công Bộ tư thừa Hàn Lãng chế tạo thành công xi măng, quan tấn ba cấp, ban thưởng hậu hĩnh.

Mọi người ở đây chúc mừng Hàn Lãng xuân phong đắc ý, nhưng lại xuất hiện một vấn đề khác.

Gia Di quận chúa, con gái cưng của Cung Vương trong một lần xuất ngoại du xuân, coi trọng Hàn Lãng.

Sau khi sai người hỏi thăm ra thân phận vị công tử thanh tuấn văn nhã kia, chính là Hàn Lãng, liền càng yêu thích.

Nàng trước kia còn đọc qua thơ từ của Hàn Lãng, cảm thấy người này dáng dấp đẹp mắt, nhân phẩm tốt, tài hoa hơn người, Gia Di quận chúa cảm thấy đây là người được chọn làm phu quân nàng.

Mà hôn thể của Hàn Lãng, Thu Ý Y, trực tiếp bị nàng xem nhẹ, một con gái thư sinh nghèo kiết hủ lậu có cái gì đáng coi trọng, Gia Di tự tin bừng bừng, Hàn Lãng thông minh nên biết chọn như thế nào.


Nhưng mà, đúng là bởi vì Hàn Lãng thông minh, hắn liền càng không vứt bỏ Thu Ý Y, chớ nói hai người đã có tính cảm nhiều năm, cho dù không muốn gánh thanh danh phụ lòng bạc hạnh, hắn cũng không thể tiếp thu Gia Di quận chúa.


Vì thế liên tiếp mấy ngày đều tránh Gia Di quận chúa đi, trực tiếp biểu lộ chính mình trong sạch.


Vì muốn làm Thu Ý Y an tâm, cũng để Gia Di quận chúa hết hy vọng, hắn đem ở quê quán mẫu thân, còn có cha mẹ Thu Ý Y đón tới kinh thành, chuẩn bị hôn sự.


Lần này làm Gia Di quận chúa tức điên, mấy ngày này chuyện nàng với Hàn Lãng nháo lên, kinh thành mọi người đều biết, kết quả Hàn Lãng vẫn là muốn cưới vị hôn thê của hắn, làm cho mặt mũi Gia Di quận chúa mất sạch.


Nàng từ nhỏ được sủng ái, nửa điểm tức giận cũng chịu không nổi, trực tiếp cầu phụ vương để thiên tử tứ hôn. Một tấm thánh chỉ, Hàn Lãng còn có thể từ chối.


Hoàng thất con nối dõi đơn bạc, Cung Vương gia cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối là nàng, mới đầu Gia Di nói nàng nhìn trúng Hàn Lãng, Cung Vương cũng cảm thấy vừa lòng.


Đại Ngụy không có quy củ làm phò mã quận mã thì không thể vào triều làm quan, có thể có một chàng rể hiền tiền đồ như gấm, tự nhiên không tồi. Gia Di muốn cầu bệ hạ tứ hôn, vì thể diện nữ nhi, hắn cũng không thể không nghe.


"Bệ hạ, Cung Vương cầu kiến."

Quan nội thị cúi đầu chắp tay thi lễ nói.


Gia Di quận chúa nháo đến xôn xao dư luận, hành cung bên đương nhiên không có chuyện một chút tin tức cũng chưa nghe được, chỉ là bệ hạ không thèm để ý, những người khác cũng không dám lắm miệng.

Hôm nay Cung Vương cầu kiến, ai cũng có thể đoán được là vì chuyện gì.


"Để hắn vào đi." Cẩm Vinh nhàn nhàn nói một câu.


Vài vị nội thị trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nếu là bệ hạ không cho Cung Vương đi vào, lấy tính tình Cung Vương, hắn nhất định sẽ ngồi ngoài hành cung, một khóc hai nháo ba thắt cổ.


Chuyện của Bác Dương Vương vẫn còn làm đám tông thân bất mãn, tuy nói Bác Dương Vương phạm tử tội nhưng dù sao cũng là hoàng thân, bất quá chỉ đáng bị giam cầm chung thân, đương kim chưa đến hai mươi tuổi đã có thể dễ dàng ra quyết định chém đầu Bác Bác Dương Vương, không khỏi làm cho bọn họ tâm sinh sợ hãi.


Cung Vương đó là nhân vật đầu đàn tông thân, uy nghiêm lớn, tiên đế nhân hậu, đối đãi vị đường huynh đệ này rất tốt, dưới gối chỉ có một nữ nhi, sinh ra liền phong quận chúa, hưởng đãi ngộ công chúa.


So với thời tiên hoàng, đương kim liền kém nhiều, có thể nói hoàn toàn không quan tâm bọn họ, ngày tết ban thưởng như cũ lệ mà làm, mấy năm gần đây thi hành tiết kiệm, còn giảm đi không ít, đừng nói gì đến triệu kiến, trấn an.


Các triều thần đối với đám tông thân tỏ vẻ thực bình tĩnh, bọn họ quanh năm suốt tháng cũng khó nhìn thấy Hoàng Thượng vài lần. Nhưng triều thần cùng hoàng thân vẫn là bất đồng, làm quan tận trung cương vị, lập công kiến nghiệp đều có triều đình phong thưởng tấn chức, hoàng thân lại phong không thể phong, tuy quý nhưng không thực quyền, một thân vinh quang dựa vào thái độ của thiên tử.


Lưu nội thị suy đoán bệ hạ vì trấn an tông thân, sợ là sẽ thiên hướng tông thân, không phải làm việc vì tình riêng, mà là vì đại cục. Quan nội thị cùng hắn cộng sự nhiều năm cũng là nghĩ như vậy, dù sao Hàn Lãng cũng sẽ không bị ảnh hưởng, thiên tử tứ hôn, ai cũng không dám cãi lời.


Bệ hạ cho Cung Vương tiến vào, chỉ sợ cũng là tính toán như vậy.


Nhưng mà, Cẩm Vinh lại lần nữa làm cho bọn họ đổi mới nhận thức với mạch não của tiểu hoàng đế.


"Trẫm đường đường là thiên tử, lại không phải cái gì bà mối." Cẩm Vinh lộ ra biểu tình ghét bỏ.


Cung Vương tức khắc câm nín, hắn nói thêm gì nữa, chẳng lẽ lại đem thiên tử làm như bà mối dân gian.


"Nhưng Gia Di là đường muội bệ hạ, Hàn Lãng lại là thần tử bệ hạ, vì hai người bọn họ chỉ hôn, chính là thiên tử thiện ý." Cung Vương lại chơi bài tình cảm.


Cẩm Vinh thế nhưng đúng lý hợp tình nói: "Nhưng trẫm đã lâu không thượng triều, Gia Di cũng chưa gặp qua vài lần."


Cung Vương cổ họng hàm một búng máu, cung nhân bên cạnh cũng vội vàng cúi đầu, sắc mặt không nỡ nhìn thẳng, lâu rồi không thượng triều, lời nói ra cũng thật đủ kiêu ngạo.


Lưu nội thị ở trong lòng chỉ nghĩ, may mắn lời này không bị đám người Cù Các Lão nghe thấy, nếu không chắc tức giận tổn thọ thêm mấy năm.


Cẩm Vinh lại nói, "Hàn Lãng là quan viên Công Bộ, trên có Công Bộ Thượng Thư, trở nữa có Cù Các Lão, ngươi tìm bọn họ là được."


Cái nồi này ném cũng thật trôi chảy.


Nhưng mà, Cung Vương sẽ đi tìm Cù Các Lão, Công Bộ Thượng Thư sao?

Đương nhiên không, một đây là chuyện tông thân hoàng gia, không liên quan đến triều thần, hai là hắn cũng không dám đi tìm quan viên triều đình.


Phải biết rằng, quan viên Đại Ngụy, đặc biệt là ngự sử, đều ngo ngoe rục rịch muốn đánh nhau với hoàng thân quốc thích, tông thân ỷ vào hậu đã của bệ hạ mà vênh váo, bọn họ nhìn muốn ngứa mắt, dạy dỗ tông thân chính là tình cảm báo quốc.


Trước kia tiên đế nhân hậu, che chở tôn thất hoàng thân, nhưng hiện tại, từ chuyện Bác Dương Vương, triều đình quan lại nhìn chằm chằm hoàng thân quốc thích, ánh mắt như sài lang hổ đói.


Chỉ cần đi sai một bước, chỉ sợ sổ con của ngự sử sẽ ùn ùn kéo đến. Cung Vương cũng ỷ vào bối phận, tới nơi thiên tử làm ồn ào. Đáng tiếc hắn đã quên vị cháu trai hoàng đế này tính tình hoang đường, không theo lẽ thường, hoàng đế nổi hứng chơi đùa, hắn chính là một cục xương cũng không còn.


Cung Vương vẻ mặt cười khổ, so với lúc tới càng cung kính mà cáo lui.


Gia Di quận chúa ăn vạ trong cung Thái Hậu nghe nói phụ vương không xin được thánh chỉ tứ hôn, thất kinh nửa ngày.


Thiên tử phái người tới truyền lời cho Thái Hậu cùng Gia Di quận chúa, mấy lời ở hành cung đều nói lại một lần, Gia Di quận chúa thật sự không nghĩ tới hoàng đế đường ca thật sự không cho mặt mũi như vậy, ném nồi chơi xấu, chỗ nào có phong phạm hoàng đế.


Gia Di quận chúa cũng chỉ dám ở trong lòng nói thầm như vậy, không có thánh chỉ, ý chỉ Thái Hậu cũng có tác dụng tương đương.


Nàng vừa nhấc đầu định cùng Ngô Thái Hậu Triệu Thái Hậu lấy lòng vài câu, lại thấy hai vị Thái Hậu đều phảng phất tâm hữu linh tê xoa cái trán, thở dài: "Tuổi già, chính là dễ mệt mỏi."


"Tỷ tỷ nói rất đúng." Ngô Thái Hậu nghe Triệu Thái Hậu nói, gọi cung nhân, tư thế là muốn nghỉ ngơi.


Đến nỗi Gia Di, Ngô Thái Hậu cười nói, "Quận chúa ngây thơ khả ái, bồi hai vị lão nhân gia chúng ta nói chuyện cũng mệt mỏi rồi..."


Gia Di quận chúa liền ngây ngốc bị đưa khỏi cung Thái Hậu, người hầu hạ cung cung kính kính lễ nghi không chê được vào đâu, mà nàng trong lòng chỉ biết nghẹn một ngụm khí.


Rõ ràng chỉ là một tên quan ngũ phẩm, với một nữ tử bình dân, nàng thân là thiên gia quận chúa cư nhiên còn không làm gì được.


Gia Di quận chúa không cam lòng, mấy ngày đều ăn vạ trong cung, muốn dỗ Thái Hậu tứ hôn, nhưng sau khi Cẩm Vinh phái người tới truyền lời, Triệu Thái Hậu cùng Ngô Thái Hậu liền biết việc này không nên dính vào, các nàng cần gì phải vì một quận chúa, đi nhúng tay vào hôn sự quan viên triều đình.

Gia Di quận chúa bất đắc dĩ, Cung Vương phủ cũng vội vã tiếp nàng trở về.


Hồi phủ sau, không đợi Gia Di quận chúa nổi giận đùng đùng, Cung Vương liền nói với nàng, việc này không được, hoàng thất tông thân hiện tại nên buộc chặt cái đuôi làm người.


Gia Di quận chúa không hiểu những chuyện chính trị phức tạp sâu xa ấy, nàng chỉ biết nàng nhìn trúng lang quân, mà hắn lại muốn cưới người khác. Làm ầm ĩ mấy phen, cuối cùng không hiểu vì sao lại nói, nguyện làm bình thê, cùng Thu Ý Y nhị nữ cùng thờ một chồng.


Gia Di quận chúa vì gả cho Hàn Lãng mà nguyện làm bình thê, nhưng không đợi Hàn Lãng đáp lời, Gia Di quận chúa đã bị Cung Vương đưa đến am ni cô ngoài thành tĩnh dưỡng cầu phúc.


Cung Vương còn tới hành cung nhận tội chịu đòn, tự trách dạy con không nghiêm, bôi nhọ thể diện hoàng gia.


Nào có chuyện công chúa quận chúa, hoàng thân quý nữ đi làm bình thê, cùng người hầu một chồng, đây là lôi thể diện hoàng gia ra cho người ta giẫm đạp.


Nếu là dưới thời khai quốc Thái Tổ, có con cháu như vậy, đã sớm cho một ly rượu độc, ban chết.

Vinh quang hoàng gia tổ tông gây dựng, cũng không phải là để hậu nhân bôi bác như vậy.


Cung Vương cũng là hối hận, hắn áy náy vì không thể xin cho con gái thành chỉ tử hốn, về sau ở trong phủ có chút dung túng nàng, nhưng không nghĩ tới dung túng ra kết quả như vậy.

Lần này, thiên tử liền không để nội thị ra truyền Cung Vương, Cung Vương một đống tuổi, ở trước cửa hành cung quỳ suốt hai canh giờ, mới được triệu kiến.


Nghe nói thiên tử lúc ấy ở biệt uyển đá cầu nửa ngày.


Nhưng không có ai dám nói thiên tử không phải, Cung Vương lần này quá sai rồi.


Cung Vương run run rẩy rẩy ngồi ở trên ghế, cung nhân dâng lên tham trà, lại đợi thêm một chốc, thiên tử mới xuất hiện.


"Để Cung hoàng thúc chờ lâu như vậy, là trẫm có lỗi." Cẩm Vinh nhàn nhạt nói.


"Là lão thần nên làm." Cung Vương vội vàng từ ghế ngồi đứng dậy, lại lần nữa quỳ lạy trên mặt đất, "Lão thần không biết dạy con, dưỡng đến nàng không biết trời cao đất dày."


"Hoàng thúc cũng đừng nói như vậy, trấm cũng không phải hoàng đế tốt, hoang phế chính sự, ham mê ngoạn nhạc, có tổn hại mặt mũi hoàng gia." Cẩm Vinh nhìn Cung Vương quỳ lạy phía dưới, đôi mắt càng sâu một ít.


Cung Vương nghe được phía sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng, những lời này đều là tông thân bọn họ ngầm oán giận, còn không phải bởi vì nội các mấy lần làm tổn hại ích lợi của tông thân, mà bệ hạ lại không ra mặt nói chuyện.


Cung Vương dập đầu thật mạnh, "Lão thần nguyện gánh chịu tất cả trách phạt, mong rằng bệ hạ khoan thứ Gia Di."


——


Cung Vương từ tước vị thân vương xuống làm quận vương, Gia Di quận chúa xuống huyện quân, thu hồi phong ấp tiên đế ban thưởng, bên ngoài thì nhìn như là trừng phạt nho nhỏ,nhưng thực chất quyền lực của tông thân lại càng bị giảm bớt, phần lớn chuyển dời đến trong tay thiên tử.


Nhân vật trung tâm của sự kiện lần này, Hàn Lãng, cũng cảm nhận được động tích trên triều đình, nếu nói tất cả những việc này xảy ra đều là do hắn, Hàn Lãng không tin, hắn tuy rằng cũng được lợi, được chút thanh danh, không bị tông thân liên lụy, những cũng vì vậy mà hung hăng đắc tội tông thân.


Đương nhiên, hắn không sợ, làm quan viên Đại Ngụy, nói bản thân sợ hãi quyền quý, vậy cũng không cần làm quan trong triều nữa, sau lần này, quyền lực trong tay tông thân bị thu hẹp, khó có thể duỗi tay đến hắn. Hàn Lãng có tự tin, ngày sau hắn cũng muốn giống như Cù Các Lão, không sợ quyền quý uy hiếp, ngược lại làm bọn họ sợ hãi mình.


Hàn Lãng vẫn nói lời cảm tạ riêng với Cù Các Lão, trong lòng hắn cũng rõ ràng, cho dù là đối phương đang lợi dụng hắn, nhưng nếu lần này không có Cù Các Lão, việc chưa chắc một chút cũng không dính đến người Hàn Lãng.


Cù Các Lão khẽ vuốt râu dài, "Không cần cảm tạ ta, ngày sau nhiều hơn vì triều nguyện trung thành liền hảo."


_____


Sống gió mấy ngày, hôn kỳ của Hàn Lãng cùng Thu Ý Y cũng được định ra, hắn nhìn bộ dáng gầy ốm của vị hôn thê, thương tiếc,


"Làm nàng chịu khổ."


Thu Ý Y ôn nhu cười nói, "Không vất vả."


Thế nhân thường nói nữ tử nên tam tòng tứ đức, nam tử nạp thiếp cũng là bình thường, mấy ngày qua, mẫu thân cũng từng thở dài khuyên nàng nên nhẫn nhịn, trong lòng Hàn Lãng có nàng, ngày sau sẽ đối xử tốt với nàng, còn chuyện nhất sinh nhất thế nhất song nhân, chung quy chỉ là một giấc mộng.


May mắn, may mắn Hoàng Thượng không đáp ứng.


May mắn những cái người tôn quý đó, không có bá đạo nhúng tay đến hậu viện của triều thần, một lời liền quyết định cuộc đời nàng.


Thu Ý Y không để bụng triều đình tranh đấu, nàng chỉ biết, nàng không muốn chia sẻ trượng phu của mình với ai, đây là hèn mọn trong nội tâm mà ngay cả người thân cận nhất nàng cũng không dám nói ra.


Hàn Lãng cảm nhận được cảm kích của Thu Ý Y với thiên tử, hắn cũng không chút nào ngoài ý muốn, vị kia nhìn như không để ý, tính tình lười nhác, trên thực tế lại có rất nhiều người thiệt tình kính yêu hắn.


Cù Các Lão, Thẩm thái phó, cung nhân nội thị, Thu Ý Y...... Có lẽ, về sau còn sẽ có hắn.


Ngày hoàng đạo, Hàn Lãng cưới vợ, nhiều vị đại thần trong triều đến chúc mừng, thủ phụ Cù Các Lão cũng để tôn nhi Cù Văn Địch tặng phân hạ lễ. Khách nhân nối liền không dứt, hôn lễ vô cùng náo nhiệt.


Bất quá, vị kia thiên tử tính tình lười nhác ở hành cung cũng không ban lễ thưởng, chuyện này Hàn Lãng cùng mọi người đã dự kiến trước.


Nhưng mọi người không nghĩ tới chính là, ngày thứ hai, sau khi Hàn Lãng thành hôn, hoàng đế lại là hạ một đạo chiếu lệnh, đem Hàn Lãng từ Công Bộ điều đến Hộ Bộ.


Hàn Lãng trong lòng dở khóc dở cười, nhìn như quan thăng nửa bậc, nhưng lại đem hắn từ Công Bộ đã làm việc quen chân quen tay có chỗ đứng rõ ràng đến bộ môn hoàn toàn xa lạ, đây xem như là cố ý đi. Bên trên còn ấn dấu xác nhận của nội các, Cù Văn Địch ngày hôm qua tới tham gia hôn lễ, cư nhiên một chút tiếng gió cũng không lộ.


Tuy rằng không rõ dụng ý thiên tử, nhưng Hàn Lãng vẫn là ngoan ngoãn đi Hộ Bộ, kỳ thật so với Công Bộ tới, hắn càng thích hợp Hộ Bộ, rốt cuộc, may mắn đại học đã học kế toán, sau còn thi chứng chỉ, cho nên ở Hộ Bộ sờ soạng một lúc, Hàn Lãng lại như cá gặp nước.


Vừa vặn hoàn thành tổng kết năm do hoàng đế và nội các yêu cầu, Hàn Lãng sắp xếp các đề mục, tính toán rõ ràng rành mạch hơn trước kia nhiều. Bao nhiêu hạng mục khó tính toán, giờ số liệu cũng được bày ra rõ ràng.


Tuy rằng đắc tội không ít người, nhưng có Hộ Bộ thượng thư cùng Cù Các Lão ở sau lưng, Hàn Lãng lại tiến thêm một bước cải cách phương pháp tính sổ Hộ Bộ, cũng tận lực mở rộng đến quan phủ các nơi.


Hàn Lãng ở Hộ Bộ làm ra không ít thành quả, lại bị điều tới Binh Bộ, rồi là Hình Bộ, liền Đại Lý Tự cũng đã được đi một chuyến.


Mấy năm nay, Hàn Lãng bước chân không nghỉ, cũng quen hình thức công tác như vậy, cũng không hỏi nhiều, hoàn toàn chủ tâm vào công tác, mà trong mắt người khác, Hàn Lãng, sợ là thật sự được thiên tử coi trọng a.


Chờ đến khi Đại Ngụy cùng Tây Phiên biên quan xảy ra xung đột, Hàn Lãng còn bị nhét đi tòng quân, cuối cùng, tuy rằng không phát huy được bao nhiêu tác dụng về mặt chiến sự, nhưng đàm phán hậu chiến, Hàn Lãng phát huy tài năng hàn lâm, hung hăng nuốt của Tây Phiên một khối đất to màu mỡ.


Sứ giả Tây Phiền rời bàn đàm phán, còn chân mềm ngã cắm đầu xuống đất.


Lúc sau đi sứ Tây Phiền, nội các cũng rất xấu xa lại phái hắn đảm nhiệm phó sử.


Ngẫu nhiên bừng tỉnh, Hàn Lãng cảm giác mình chính là một khối gạch, hoàng đế thích chỗ nào ném chỗ đó, nhưng cũng vì vậy mà tốc độ tấn chức của Hàn Lãng không ngừng tăng lên, 27 tuổi, đã làm đến quan tam phẩm, đây là chuyện khiến bao nhiêu người hâm mộ không tới.


Sau khi trở thành quan tam phẩm, đã có tư cách tham dự quốc gia đại sự, các ý tưởng cũ của Hàn Lãng cũng có một số được thực thi, tỷ như cải tiến thuật in ấn, tỷ như hỏa dược, còn có cải cách nội quy quân đội.


Tốc độ quật khởi của Hàn Lãng vượt quá sức tưởng tượng của mọi người, càng là thẳng tiến không lùi, càng là khó có thể ngăn cản.


Với địch quốc xung quanh, Đại Ngụy không yêu cầu bọn họ nhất thời thần phục, mà là vĩnh viễn sát nhập, cam tâm bị đồng hóa.


Đề cao địa vị nữ tử, huỷ bỏ nhiều luật pháp đối nữ tử hà khắc.


Lấy Hàn Lãng dẫn đầu, các nơi chủ trương gắng sức thực hiện cải cách, mà vị kia thiên tử lười nhác ở phía sau màn kia, Cù Các Lão nhìn ra một chút manh mối, lại cũng hiểu được làm bộ hồ đồ.


————


Năm Minh khải thứ 21, khi Đại Ngụy đã đi vào thịnh thế, quốc thái dân an.


Sinh nhật Thiên tử sinh, trong cung mở tiệc chiêu đãi các vị đại thần.


Chiếu lệnh này làm cho tất cả mọi người cả kinh, hoài nghi có phải hay không có người to gan giả mạo thủ dụ của bệ hạ.


Những năm gần đây, thiên tử cơ hồ chưa từng lên triều, duy nhất một lần vẫn là phổ biến cách tân của Hàn Lãng, đừng nói là sinh nhật.


Cù thủ phụ năm trước liền cáo lão về hưu, thiên tử cũng ân chuẩn, phong chức hư quan thái sư, còn ban cho một nhà Cù phủ vinh ân.

Tiếp nhận vị trí thủ phụ chính là Hàn Lãng, lấy 39 tuổi chi linh vào nội các, phong thủ phụ.


Mà mặc dù là như vậy trường hợp, cù thủ phụ cũng bị mời tới tham gia cung yến, hơn nữa liền ngồi ở bên trái thiên tử, bên phải chính là một vị thiếu niên hơn mười tuổi, mặt như quan ngọc, khí độ bất phàm, Thái Tử Đại Ngụy Lê Vĩnh Trừng.


Nội các nhìn khí độ Thái Tử, đoan chính nghiêm minh, trong lòng trấn an, quả nhiên Thái Tử so với bệ hạ càng giống tiên đế chút, ít nhất không có lười nhác như vậy.


Cẩm Vinh cũng thực vừa lòng vị Thái Tử này, tuy rằng không muốn chịu người ảnh hưởng bài bố, lại cũng biết làm đế vương đi kèm với trách nhiệm, làm gương tốt, sinh con nối dõi cho hoàng tộc, hài tử sinh ra liền ném cho cù thủ phụ bọn họ dạy dỗ, chính mình phái người ở bên cạnh âm thầm giám sát.


So với Cẩm Vinh, đứa nhỏ này càng thích hợp làm một vị minh quân, cũng chính hiểu được hy sinh, vì vạn dân vì thiên hạ.


"Chúc mừng đại thọ bệ hạ." Hàn Lãng dẫn đầu nâng chén hướng bệ hạ nói.


Cẩm Vinh nhìn đến tóc mai hơi nhiễm sương sắc trên đầu hắn, trong lòng không khỏi thở dài, mấy năm nay vất vả hắn, mặt mang ý cười, nâng ly, xa xa nhất cử, uống.


"Chúc mừng bệ hạ đại thọ, mong bệ hạ sống lâu trăm tuổi, vạn thọ vô cương."

Đứng trên vạn người phía trên, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, Thái Tử Lê Vĩnh Trừng trong lòng sinh ra nhiệt khí.


Tiệc mừng thọ qua hai ngày, thiên tử hạ chiếu, thoái vị, truyền ngôi cho Thái Tử Lê Vĩnh Trừng, du lịch thiên hạ.


————


Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại lười đến viết


Sau lại sách sử thượng, nhân người xuyên việt làm rất nhiều thật sự, cũng liên lụy đến rất nhiều ích lợi, cho nên sách sử đánh giá khen chê không đồng nhất, ngược lại là hoang đường hoàng đế mặc dù hoang phế triều chính, nhưng cũng bởi vì vị trí thịnh thế, mà may mắn bị tán một câu minh quân


Tiếp theo xuyên Tu Chân giới hắc hắc


____


-hoàn thế giới 17-


[06.10.20 kết thúc thế giới thứ mười bảy, 22 800 chữ] 


vote nào các b ơi, ngày nào cũng cầu vote ~~

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất