Vô Cực!

Chương 11: Chuyện xảy ra

Chương 11: Chuyện xảy ra
Vội vàng hai ba ngày trôi qua, Trang Cẩn vẫn như ngày đầu tiên, chuyên chú tự gò bó, ngày thường vẫn luyện công ở khu vực bên ngoài, vào buổi Ngọ, sau bữa cơm chiều lại thêm luyện Thung Công. Cử động lần này của hắn còn kéo theo một chút võ sinh đi theo, hắn không đi, người khác cũng không đi, phảng phất như so bì cùng hắn xem ai hơn ai kém vậy.
Hùng Lỗi buổi sáng, buổi chiều luyện công cũng rất nỗ lực, không bỏ qua buổi Ngọ, sau bữa cơm chiều vẫn đi quanh quẩn mong ngóng ngẫu nhiên gặp mặt. Vị kia Vân cô nương cũng là người tâm tư cẩn thận, há có thể nhìn không ra đối phương có ý gì? Chỉ là nàng từ chối khéo để đối phương chuyên tâm luyện võ, lặp đi lặp lại mấy lần, tên gia hỏa này mới thu liễm một chút.
Trong khoảng thời gian này, Tiền Văn Đức lại đề cập qua một lần chuyện cùng nhau tập luyện Thung Công, bị Trang Cẩn, Hùng Lỗi lần nữa từ chối nhã nhặn. Bất quá người này vẫn là bộ dáng cười hì hì, như cũ duy trì thái độ lấy lòng hai người, cùng bọn hắn chia sẻ những thông tin về khẩu phần ăn mà hắn nghe ngóng được.
Người cùng ký túc xá là Uông Duệ, cũng như trước mỗi ngày hỏi thăm mọi người tiến độ, Trang Cẩn, Hùng Lỗi mỗi lần đều là mập mờ trả lời cho qua chuyện, những võ sinh khác trong ký túc xá cũng đều nói không có gì tiến triển, chỉ có Tất Khải mỗi ngày thần bí hóa một chút tiến bộ của mình, hưởng thụ sự hâm mộ, tâng bốc từ những võ sinh cùng ký túc xá.
. . .
Trang Cẩn trải qua cuộc sống tập võ bình tĩnh tại bên ngoài Thẩm gia viện, mà 'Hầu Gia' Hầu Dũng, hai ngày này tâm tình lại không được tốt đẹp cho lắm.
Ngày hôm qua, chính là thời gian thủ hạ trẻ ăn mày mỗi tháng giao Lệ Tiền. Trang Cẩn đã đoạt số tiền của những trẻ ăn mày kia, trong hai ba ngày này tự nhiên chúng không thu thập đủ Lệ Tiền, không nộp được. Cánh tay của Đàm Tam, chân của Tiểu Nhĩ Đóa bị gãy, cũng không phải hai ba ngày có thể lành, không thể che giấu được, không có gì bất ngờ xảy ra, chuyện Trang Cẩn gây ra đã bại lộ.
Việc Đàm Tam hướng Tiểu Khất Nhi cưỡng ép vay tiền, Hầu Dũng có tai mắt nằm vùng trong đám trẻ ăn mày, đương nhiên là biết đến. Bất quá hắn chỉ coi đó là chuyện nhỏ nhặt, chuẩn bị vỗ béo đối phương, tìm một thời cơ thích hợp để tính toán mà thôi.
Về chuyện Trang Cẩn, Hầu Dũng cũng thông qua tai mắt nằm vùng trong đám trẻ ăn mày mà biết được ngay ngày hôm sau. Việc Trang Cẩn đâm bị thương Đàm Tam, hắn kỳ thật không để ý, Đàm Tam chỉ là một món hàng, cũng dám học hắn làm mưa làm gió, chịu một chút đau khổ cũng tốt. Hơn nữa, việc những trẻ ăn mày bên dưới đấu đá, cắn xé lẫn nhau, cũng càng thuận tiện cho hắn khống chế.
Nhưng Trang Cẩn lại động đến số tiền Lệ Tiền mà những trẻ ăn mày kia phải nộp, đây chính là phạm vào điều cấm kỵ. Hầu Dũng biết rõ chuyện này sau đó thiếu chút nữa bật cười, có phải dạo gần đây hắn ăn chay niệm phật, nhân từ nương tay quá rồi không, lại có người đi theo Đàm Tam học đòi, thậm chí gan còn lớn hơn, quả thực không biết rõ Mã Vương Gia có mấy con mắt!
Bất quá đúng như Trang Cẩn suy nghĩ, Hầu Dũng giận thì giận, nhưng thực sự không cho rằng Trang Cẩn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, không nóng lòng nhất thời, vẫn ôm ý tưởng nuôi cho hắn béo tốt hơn chút nữa, chuẩn bị đến thời gian thu Lệ Tiền sẽ phát tác, sau đó xử lý.
Nhưng đến hôm qua, khi thu Lệ Tiền, Trang Cẩn lại không thấy đâu!
Hầu Dũng nộ khí càng tăng thêm ba phần, nếu ai cũng như Trang Cẩn, phạm vào điều cấm kỵ của Hầu Gia hắn, rồi trốn thoát thì còn ra thể thống gì? Hắn còn mặt mũi nào làm 'Hầu Gia' nữa? Hắn ngược lại muốn xem thử, trốn? Có thể trốn đi đâu? Lập tức phân phó thủ hạ trẻ ăn mày đi tìm.
Sau đó. . .
Sau đó thì không tìm thấy.
Trang Cẩn như mọc thêm cánh, những nơi hắn thường xuyên lui tới đều không thấy bóng dáng, thậm chí tăng thêm phạm vi tìm kiếm cũng không có kết quả, hỏi những đứa trẻ ăn mày khác thì chúng cũng không trông thấy hắn hai ngày nay.
Ngày hôm đó, Hầu Dũng nhìn đám thủ hạ đang rụt đầu, như những con chim cút, trên mặt không biểu lộ hỉ nộ: "Ngày hôm qua tìm cả ngày trời, vẫn không tìm thấy 'Tiểu Ách Ba' sao?"
Không ai lên tiếng.
"Phế vật! Một đám! Mẹ nó tìm người cũng không xong, nuôi các ngươi làm cái gì?"
Hầu Dũng nói xong, nhìn về phía Đàm Tam, Tiểu Nhĩ Đóa đứng đầu hàng: "Đặc biệt là hai người các ngươi, bị 'Tiểu Ách Ba' biến thành ra cái dạng này, đã cho các ngươi cơ hội tìm lại hắn, ta sẽ tự mình thu thập, vậy mà các ngươi cũng vô dụng!"
Đàm Tam một tay băng bó, cúi đầu khúm núm bồi cười: "Hầu Gia, không phải chúng ta không dụng tâm tìm, thật sự là thằng 'Tiểu Ách Ba' kia quá giảo hoạt, không biết trốn đi đâu rồi!"
Tiểu Nhĩ Đóa bị Đàm Tam chặt một chân, chống gậy, con ngươi đảo một vòng, cố ý khích bác Thủy Họa đông dẫn đạo: "Hầu Gia, Tiểu Thạch Đầu cùng Tiểu Ách Ba đi lại rất gần, bọn hắn còn cùng nhau kết nhóm, Tiểu Thạch Đầu chắc chắn biết rõ!"
Hầu Dũng tức khắc nhìn về phía Cao Thạch.
"Ta hai ngày nay cũng không gặp Tiểu Ách Ba, không biết hắn đi đâu." Cao Thạch cúi đầu nhỏ giọng nói.
"Thật không biết?"
Cao Thạch mạnh miệng: "Không biết rõ."
Ầm!
Hầu Dũng tiến lên phía trước một cước đạp Cao Thạch ngã lăn trên mặt đất, vừa đấm vừa tát: "Không biết rõ! Ta cho ngươi không biết rõ!"
Đây là đem nộ khí dồn nén vì Trang Cẩn mà phát tiết lên người Cao Thạch.
Một cước! Một chưởng! Lại một cước!
Cao Thạch co ro thân thể, ôm đầu, nhưng vẫn rất nhanh mặt mũi bầm dập.
Đương nhiên, Hầu Dũng mặc dù phẫn nộ, ra tay vẫn có chừng mực, dù sao cũng là công cụ kiếm tiền dưới tay, vẫn nhìn vào chỗ đánh, không đánh Cao Thạch đến mức ảnh hưởng việc ăn xin.
Một hồi lâu, Hầu Dũng phát tiết nộ khí, thấy Cao Thạch vẫn như thật không biết, lúc này mới dừng tay, nhổ một bãi nước bọt: "Phi! Nếu biết mà dám lừa gạt lão gia, cẩn thận cái da của ngươi!"
Những đứa trẻ ăn mày khác nhìn cảnh này, ai nấy trên mặt đều lộ ra vẻ xem náo nhiệt, cười trên nỗi đau của người khác. Dù sao, cuộc sống đã đắng cay như vậy, chỉ có nhìn người khác xui xẻo hơn mới có thể tìm được chút thú vui.
Trong ánh mắt trào phúng, chế nhạo của mọi người, Cao Thạch run rẩy chậm rãi đứng dậy, cúi đầu, lau đi bãi nước bọt trên mặt, trong lòng cuối cùng hạ quyết định.
Hai ngày nay, hắn vẫn do dự có nên đi tham gia chiêu mộ võ sinh của Dược Vương bang hay không, nguyên nhân do dự cũng giống như Trang Cẩn nói, không thành công sẽ bị đánh thành đồng tử hái thuốc. . . Hắn tuy cũng nói mình là trẻ ăn mày, tranh giành đồ ăn với chó hoang, mạng hèn một đầu, nhưng dù sao cũng là chuyện sinh tử đại sự, có chút chần chừ.
Trận đánh này của Hầu Dũng, khiến Cao Thạch quyết định, đi! Đi tham gia chiêu mộ võ sinh của Dược Vương bang!
Hắn ý thức được: Không liều mạng, vĩnh viễn không thể trở thành 'Cao nhân' như Trang Cẩn nói, vĩnh viễn không thể khiến bản thân 'Có thể ăn no, có thể ngừng lại ăn thịt, không ai dám đánh hắn' những mong đợi đó sẽ trở thành sự thật!
Hắn lấy họ cho mình là 'Cao' chính là để bản thân ghi nhớ, nhất định phải trở thành cao nhân, để không ai còn dám xem thường, để không ai còn dám khi dễ! Nếu không làm được, hoặc là còn không bằng chết sớm đi!
Tại tràng không ai biết sự biến hóa trong nội tâm Cao Thạch, lực chú ý của Hầu Gia vẫn đặt trên người Trang Cẩn: "Tất cả đều suy nghĩ thật kỹ cho ta, 'Tiểu Ách Ba' trước khi mất tích, có gì đáng nghi không? Hắn còn có thể trốn đi đâu?"
Lúc này, Tiểu Trúc Can há to miệng, muốn nói lại thôi.
Hầu Dũng chú ý tới, lập tức nhìn chằm chằm: "Tiểu Trúc Can, ngươi muốn nói gì đó?"
Tiểu Trúc Can sợ đến rụt cổ lại, ngập ngừng nói: "Cái kia. . . Hầu Gia, ta nhớ ra một chuyện, không biết có phải liên quan đến Tiểu Ách Ba hay không?"
Hầu Dũng trừng mắt: "Ngươi mẹ nó không nói, lão gia làm sao biết có phải hay không? Có rắm thì mau thả."
"Dạ! Dạ!" Tiểu Trúc Can đáp ứng, nói về việc hắn nhìn thấy một người rất giống 'Tiểu Ách Ba' vào ngày Thẩm gia võ sinh chiêu mộ đăng ký: "Ta cảm thấy. . ."
Lời còn chưa nói hết, Hầu Dũng đã vung tay cho một bạt tai: "Giữa ban ngày, ngươi dám nói chuyện hoang đường với ta?"
Tiểu Trúc Can che lấy gò má sưng đỏ, ủy khuất dính dính, ngươi bảo ta nói, nói rồi lại đánh ta, sớm biết hắn đã không nói.
Đúng, Hầu Dũng nghe Tiểu Trúc Can nói Trang Cẩn đăng ký tham gia chiêu mộ võ sinh, phản ứng đầu tiên là không tin, tưởng rằng mình đang nghe nhầm, dù sao Tiểu Ách Ba lấy tiền đâu ra để đăng ký tham gia chiêu mộ võ sinh của Thẩm gia? Cho dù là đã đoạt được tiền Lệ Tiền của mấy đứa trẻ ăn mày kia thì. . . Hả?
Hầu Dũng âm thầm cân nhắc: 'Tiểu Ách Ba đòi một chút bạc vụn, lại cướp của Đàm Tam, còn có Lệ Tiền của mấy đứa trẻ ăn mày, cộng lại cũng được năm sáu trăm tiền, nếu hắn lại lén dành dụm được một ít, góp đủ một lượng bạc cũng không phải là không thể.'
Mặc dù trong lòng hắn vẫn không mấy tin rằng Trang Cẩn có tiền bạc, trí tuệ để tham gia chiêu mộ võ sinh của Thẩm gia, nhưng vì cẩn trọng vẫn phải phòng bị: 'Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu người kia thật sự là 'Tiểu Ách Ba' vào Thẩm gia học võ, nhỡ đâu thực sự có thành tựu, biết đâu lại cắn ngược lại mình một cái.'
'Không đúng, mình tự dọa mình làm gì? Dù 'Tiểu Ách Ba' có là người tham gia chiêu mộ võ sinh, vào được Thẩm gia, hắn cũng không có cái phúc khí trở thành võ giả thực sự. Dù sao ngay cả mình cũng. . .'
Hầu Dũng đã từng tham gia chiêu mộ võ sinh lần đầu của Thẩm gia, đúng vậy, Thẩm gia tổ chức chiêu mộ võ sinh lần đầu tiên, Hầu Dũng đã đi, bởi vì hắn có chỗ dựa, là một gã nô bộc hai hoa văn của Thẩm gia tên là Quách Quân, biết được thông tin từ trước.
— Phủ thành lớn, một khoảnh đất một củ cải, Hầu Dũng hắn biệt danh 'Hầu Gia' nhìn thì oai phong bát diện trước mặt đám trẻ ăn mày, nhưng cũng không giữ nổi mấy con phố khất cái. Đằng sau hắn tự nhiên có chỗ dựa, một gã nô bộc hai hoa văn, trong Thẩm gia thì không là gì, nhưng ở bên ngoài cũng đã quá uy hiếp rồi, hắn cũng phải vất vả quanh co lòng vòng mới có thể thiết lập quan hệ.
Hầu Dũng suy đi tính lại, vẫn cảm thấy không yên lòng, chuẩn bị đi tìm chỗ dựa của mình, đi đường tắt của đối phương, đến ngoại viện Thẩm gia để xác nhận một phen.
. . .

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất