Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 116: Tề tụ ở sở vương đài



- Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?



Giữa bầu trời đêm học viện Đế Tinh có tiếng hô vang hỏi thăm.



Chỉ trong giây lát ánh hào quang kia đã thắp sáng lên màn đêm tăm tối ở Học viện Đế Tinh. Bọn hắn dường như đã trông thấy bầu trời sao thứ hai, chuyện vừa xảy ra đúng là quá mức kỳ diệu.



Những lão nhân thủ hộ các tầng trong Thiên Hà điện run rẩy toàn thân, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh trẻ tuổi, tuấn tú chậm rãi bước ra khỏi Thiên Hà điện. Ánh mắt dưới những khuôn mặt già nua kia trở nên vô cùng cuồng nhiệt.



Tuy rằng chỉ trong tích tắc, nhưng mà hắn thật sự đã bước lên tầng thứ sáu của Thiên Hà điện, tên gia hỏa này làm cách nào thế này?



- Kinh khủng quá đi mất.



Lúc này Tần Vấn Thiên vẫn buồn bực như trước. Lúc bước lên tầng thứ năm hắn phát hiện ra các văn lộ trong không gian tầng năm cùng nhau lưu động, hội tụ lại thành một quyền mang từ trên đập xuống vô cùng điên cuồng. Đánh tới mức làm hắn khó mà đỡ nổi, làm cho Tần Vấn Thiên phải sử dụng ý chí mạnh nhất để phá vỡ tầng trói buộc kia bước chân vào tầng thứ sáu của Thiên Hà điện.



Nhưng mà hắn ở trong không gian của tầng thứ sáu có một thoáng, thấy được bầu trời đầy sao dường như đều rơi xuống hóa thành quyền mang, hội tụ lại một chỗ đánh về phía hắn, suýt nữa là toi mạng. Làm cho hắn trực tiếp bị ép quay trở về tầng thứ năm.



Bởi vì ý chị bị thương khá nặng, ngay cả tầng thứ năm hắn cũng khó mà lưu lại nên Tần Vân Thiên đành phải dứt khoát bước ra khỏi Thiên Hà điện. Chỉ để lại ánh sáng chói lòa trên bầu trời đêm của Học viện Đế Tinh.



- Ta muốn bế quan tu luyện.



Tần Vấn Thiên vừa bước ra, câu đầu tiên đã nói muốn đi tu hành.



- Hả?




Phàm Nhạc chớp chớp mắt, cái tên biến thái trâu bò chết giẫm này, chẳng lẽ hắn còn không biết bản thân vừa mới làm được cái gì à?



- Ngày mai là Quân Lâm yến rồi đấy.



Phàm Nhạc do dự một thoáng rồi nhìn Tần Vấn Thiên nói.



- Ta muốn tu hành.



Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc nói một tiếng rồi nhanh chân bước khỏi chỗ này



Ánh mắt của mập mạp cũng đờ ra, lập tức nói:



- Chẳng lẽ đến thời khắc mấu chốt rồi sao?



Tần Vấn Thiên ngây người ở trong Thiên Hà điện nhiều ngày như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều cảm ngộ gì đó rồi. Phàm Nhạc nhất định không tin tên chết giẫm kia sẽ lãng phí mấy ngày qua.



Vừa rồi hắn đã được tận mắt chứng kiến ánh sáng chói lóa bộc phát trong một thoáng sau bao nhiêu ngày im lặng kia.



Điều duy nhất mà hắn cảm thấy tiếc nuối chính là không có người nào nhìn thấy... Làm cho mập mạp này hết sức buồn bực.



Nghĩ như vậy, Phàm Nhạc lập tức co giò đuổi theo Tần Vấn Thiên, làm cho lớp mỡ trên người run lên từng đợt.



Học viện Đế Tinh vẫn yên tĩnh như lúc đầu, nhưng kỳ thực lúc này có nhiều người đang rối loạn trong lòng. Bọn họ vẫn luôn ở trong học viện Đế Tinh thủ hộ vùng đất thần thánh này, bọn họ tựa như vĩnh viễn biến mất trong bóng tối, hiếm khi xuất hiện bên ngoài, thậm chí lúc họ ra ngoài cũng chẳng ai biết họ là ai.



Tần Vấn Thiên đúng là trở về bế quan tu hành. Mặc dù ngày mai đã là Quân Lâm yến, nhưng hắn nuốn chuốt lại tất cả những cảm ngộ của hắn suốt mấy ngày nay, những thứ đó đều có thể khiến cho thực lực của hắn tăng lên từng bước, nhiều thứ cộng lại có thể khiến cho hắn hoàn thành loại lột xác nào đó.



Vì vậy vừa trở về phòng mình thì hắn đã tiến nhập trạng thái say ngủ, đây cũng là giấc mộng mà hắn tự tạo ra.



Bên cạnh hắn xuất hiện rất nhiều Tinh Vẫn thạch, mấy viên Tinh Vẫn thạch này có thể dùng tới bất kỳ lúc nào.



Một đêm này, chỗ ở của Tần Vấn Thiên sao trời sáng chói hơn bình thường. Bên trên vòm trời, ánh sáng của hai ngôi sao vẫn rót xuống bao phủ lấy Tần Vấn Thiên đang say ngủ.



Mặc dù ở trạng thái ngủ say, nhưng mà song tinh hồn của Tần Vấn Thiên vẫn phóng ra, hút lực lượng tinh thần vào, trong cơ thể không ngừng phát ra âm thanh đùng đùng. Một cỗ lực lượng kinh khủng đang điên cuồng đánh mạnh bên trong thân thể của hắn, giống như từng con sóng vỗ, tạo nên tiếng ầm ầm vô cùng rõ ràng giữa đêm tối.



Lúc này Tần Vấn Thiên không quá sâu lâm vào giấc mộng, hắn chỉ đứng trong mơ quan sát thân thể của mình, dường như hắn thấy được huyệt luân mạch mấu chốt trong cơ thể mình, thấy rõ ràng gân cốt bên. Một thông đạo hoàn toàn mới đang được điên cuồng khai mở, nhắm về từng vị trí trong xương cốt tứ chi mà trùng kích.



Một luồng ánh sáng chiếu vào trong cơ thể Tần Vấn Thiên, bảy phần luân mạch tinh thần được sinh ra. Bảy phần luân mạch tinh thần này giống như bảy dãy ngân hà bắt ngang trong cơ thể, giống như có quỹ tích riêng của chính bản thân mình, lại như có sự kết nối vô cùng kỳ diệu. Từng đốm sáng di chuyển qua lại bên trong những luân mạch này, điều này khiến cho trong lòng Tần Vấn Thiên có phần xúc động.



Hắn đã tự hủy kinh mạch trong cơ thể, để cho lực lượng tinh thần tùy ý hội tụ thành sông sinh ra luân mạch tinh thần, thật sự rất giống một dãy ngân hà, cả thân thể hắn chẳng khác gì một bầu trời sao.



- Luân mạch của ta thông suốt như thế, dùng tay phát ra thần thông cũng tiện hơn, nhưng tinh hà rực rỡ, tinh thần chi lực có thể thông đến bất kỳ nơi nào. Phần thần thông llấy tinh thần chi lực ngưng tụ thành trong cơ thể ta cũng có thể phát ra từ chân hoặc là phun chưởng ấn ra từ miệng như mấy lần trước.



Trong lòng Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, càng lúc hắn càng cho rằng nếu tu hành không dễ dàng gì thì tại sao không thể mở rộng tư duy hơn, tu hành theo hướng mình muốn mà cứ phải khiến tư duy trở thành giới hạn của việc tu hành kia chứ.




Chính bản thân hắn cũng từng liên hệ cả thần văn lẫn thần thông lại cùng một chỗ. Dù là Công Dương Hoằng tiền bối cũng chưa từng nghĩ tới. Chính Công Dương Hoằng tiền bối cũng đã nói khi bước tới Tinh Cương cảnh thì chính bản thân Tinh Hồn đã là một loại công kích rồi. Bây giờ cũng có thể lợi dụng đến phần công kích thần thông.



Võ đạo khó đi, nhưng trên con đường khó đi này lại vô cùng thênh thang, cớ sao lại không thể dạo bước trong đó?



Tỉnh mộng thì trời đã sáng, bầu không khí buổi sớm mai mang theo vài phần ẩm ướt có vẻ mát mẻ.



Tần Vấn Thiên mở mắt ra, trong mắt hắn bắn ra phong quang, ánh sáng rạng ngời như ánh sao, tựa như có ánh sáng vì sao bừng lên trong mắt hắn. Đầu óc hắn cảm giác tỉnh táo lạ kỳ, thị giác cũng tốt hơn hẳn, tai của hắn cũng nhạy hơn, có thể nghe được tiếng gió thổi cỏ lay cực khẽ, đây chính là biến hóa do cảnh giới mang lại.



Mỗi khi mở ra được một luân mạch thì cảnh giới sẽ tăng lên, tố chất thân thể cũng theo đó mà tăng cao.



- Thế mà đã xài hết Tinh Vẫn thạch mất rồi.



Trong lòng Tần Vấn Thiên giật mình, tu hành đúng là hao tiền tốn của mà, may mà bây giờ hắn tạm thời không cần lo lắng thiếu Tinh Vẫn thạch.



Sau khi hoạt động giãn gân cốt xong thì thân thể Tần Vấn Thiên phát ra tiếng rắc rắc giòn tan. Hắn đứng thẳng dậy, cảm giác lúc này vô cùng tuyệt vời, lỗ chân long toàn thân đều vô cùng thoải mái.



- Ngươi chịu tỉnh rồi đấy hả?



Có một giọng nói vang lên ở bên cạnh, Phàm Nhạc lười biếng nằm trên một cái ghế đá kế bên, mắt hãy còn nhập nhèm, giống như chưa tỉnh ngủ.



- Mập mạp, sao ngươi nằm ngủ ở đây thế?



Lúc Tần Vấn Thiên tỉnh lại thì phát hiện ra Phàm Nhạc nên bật cười hỏi.



- Đợi ngươi cùng đi tham gia Quân Lâm yến đấy.



Phàm Nhạc đứng dậy phủi bụi đất trên người, trừng mắt nhìn Tần Vấn Thiên đầy khinh bỉ. Cái tên chết giẫm này đi ngủ tu hành mà cũng gây ra động tĩnh lớn như vậy, có còn để cho mập mạp ngủ ngon không đấy.



- Ngươi cũng tham gia à?



Ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên, mấy hôm nay mập mạp chuyên gia bị Mạc Thương lão sư kèm tu hành, chắc là tiến bộ dữ lắm rồi. Mà mình cũng cho hắn không ít Tinh Vẫn thạch để tu luyện mà.



Tần Vấn Thiên biết rõ thiên phú của mập mạp không hề thấp chút nào, cũng giống như Mạc Thương từng nói vậy, cái tên dở hơi này lười quá thể.



- Ta đi đặt cược.



Mập mạp dửng dưng nói, thầm nghĩ đến lúc đợi Tần Vấn Thiên thi triển thiên phú hơn người sau khi báo danh thì phường Thiên Diệu cũng sẽ tung tỷ lệ chung tiền của Tần Vấn Thiên ra. Đến lúc đó hắn sẽ dốc hết toàn bộ gia tài đi cược cho cái tên gia hỏa này. Mấy người gần như bị coi nhẹ như Tần Vấn Thiên, chỉ cần có thể bước vào chín hạng đầu thì tỷ lệ chung tiền bảo đảm cũng sẽ cao chót vót.



Nghĩ thế, ánh mắt mập mạp nhìn về phía Tần Vấn Thiên lại sáng lấp lánh, khiến cho Tần Vấn Thiên rùng mình, cái tên chết giẫm này lại có ý tưởng dở hơi gì nứa đây?



Mới sáng ra mà Sở Vương đài đã kín người. Hoàng thành còn xuất động một quân đoàn cả vạn người đến đây để bảo đảm trật tự, bao vây toàn bộ mấy nơi quanh chỗ ngồi của Sở vương. Bất kỳ người nào đến đây đều phải giữ khoảng cách nhất định với Sở vương. Không ai nỡ gây rối ảnh hưởng đến việc khai mặc Quân Lâm yến.



Nơi này cũng giống như một số khu của hoàng triều, cấm không đối với mấy người dưới Nguyên Phủ, nhưng lúc này trên trời cao lại có rất nhiều yêu thú bay lượn chung quanh.



Thậm chí ở phía hoàng thành còn có vô số đoàn yêu thú vận chuyển rượu ngon đồ nhắm đến dọn ra đặt trên mấy hàng ghế khách mời đã được quét dọn sạch sẽ. Nhìn bóng dáng đám yêu thú che khuất bầu trời kia, người dân tụ tập ở đây đều cảm thán trong lòng, đây chính là sự kiện náo nhiệt nhất mỗi năm của nước Sở.




Quân Lâm yến khai mạc hôm nay.



Hoàng thất mời chư hầu quý tộc và khách khứa khắp nơi đến dự.



- Người của Mục gia đến rồi kìa, Mục gia vẫn luôn điệu thấp nay lại đến sớm thật đấy.



Có người mắt sắc nhìn qua một bên khán đài, nơi đó có một nhóm người bước tới, Mục gia là gia tộc có tiếng ở hoàng thành cho nên cũng có chỗ ngồi trên khán đài.



Mục Nhu cũng có mặt trong số nhóm người của Mục gia.



- Người của Âu gia cũng đến kìa, Âu Thần cũng ở đó. Nghe nói dã tâm của Âu Thần lần này khá lớn đấy.



Lại có thêm một nhóm người bước đến, đúng là người của Âu gia.



Đựa theo tỷ lệ đặt cược mà phường Thiên Diệu đưa ra lần này thì Âu Thần là người có khả năng giành được một trong chín vị trí đầu của Quân Lâm yến. Chắc hẳn lần này Âu gia cũng chuẩn bị kỹ lưỡng lắm.



- Diệp gia và người của phủ Tử Quận Vương đi cùng với nhau kìa.



- Mấy người đi sau lưng Diệp gia là ai thế? Cô gái trẻ tuổi kia cũng đẹp thật đấy, hình như Diệp gia đâu có người nào như thế đâu.



- Đó là Bạch Thu Tuyết của bạch gia từng vang danh một thời đây. Nhưng lúc ngưng tụ Tinh Hồn thứ hai thì có vấn đề, hình như có dấu hiệu rơi đài rồi.



Có người lập tức giải đáp ngay, mọi người nghe thế thì hiểu ra. Hóa ra là Bạch gia đến từ thành Thiên Ung, năm ngoái cũng tầm này đã từng tạo nên sóng gió không nhỏ ở hoàng thành đây mà. Dù sao thì người có Tinh Hồn đầu tiên kết nối với ngôi sao Võ Mệnh ở tầng trời thứ ba cũng xem như tạo ra lịch sử ấy chứ.



Đến hoàng thành rồi Bạch Thu Tuyết chẳng còn triển vọng gì nhiều, Bạch gia dần dà cũng bị người ta lãng quên. Thế nhưng Tần Vấn Thiên từng bị sỉ nhục ở thành Thiên Ung năm xưa nay lại trở thành nhân vật vang danh ở hoàng thành.



- Tất cả người của học viện võ phủ cũng lục tục đến rồi kìa.



Lúc này lại có nhiều người đến đây tạo nên vô số cơn ồn ào.



- Người của công hội Tinh Hà đến rồi.



- Thần Binh các cũng đến nữa kìa, lúc trước chẳng mấy khi họ xuất hiện đâu.



- Mạc gia cũng tới rồi.



Mọi người nhìn về phía khán đài, chỉ thấy cảm xúc dâng trào. Rất nhiều thế lực lớn ở hoàng thành đều tề tựu ở Quân Lâm yến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất