Võ Đạo Tinh Hồn

Chương 7: Phụ tử thiết huyết



Đường Lâm cho rằng Mạc Thương tới Tần phủ là có mục đích giống như hắn, không khỏi cảm thấy áp lực, nhìn Tần Dao nói:



- Dao nhi, Tần phủ các ngươi, vị thanh niên tuấn kiệt nào có hôn ước với Bạch Thu Tuyết?



- Chuyện này...



Tần Dao mặt lộ vẻ khó xử, đôi mắt đẹp liếc nhìn Tần Vấn Thiên, tùy tiện nói:



- Lão sư, việc này, sợ rằng có chút biến cố.



- Biến cố gì?



Đường Lâm sững sờ nói.



Tần Dao nhìn Tần Xuyên, chính nàng cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, lại không dám lừa gạt lão sư, không khỏi có chút hơi khó.



- Vấn Thiên, ngươi qua đây.



Tần Xuyên nhìn Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên nhất thời đi tới trước người Tần Xuyên, chỉ nghe Tần Xuyên nói:



- Đường huynh, Mạc huynh, đây là nhi tử của ta Tần Vấn Thiên, là hắn cùng Bạch Thu Tuyết có hôn ước, chỉ là con ta tình huống đặc thù, mặc dù có thiên phú cực tốt, lại không thể tu hành, hai vị nhìn xem có biện pháp gì không?



- Đại ca, trời sinh tuyệt mạch, là thiên phú tốt gì chứ.



Tần Hà nói.



- Câm miệng, như thế nào trời sinh tuyệt mạch, Vấn Thiên đã từng bình thường, nhất định là xuất hiện cái gì ngoài ý muốn dẫn đến, hơn nữa, Vấn Thiên cảm ứng Tinh Thần Chi Lực cực mạnh.



Tần Xuyên quát mắng một tiếng, một màn này, làm cho đôi mắt của Mạc Thương cùng Đường Lâm hơi nheo lại, tựa hồ hiểu cái gì, bất quá ý nghĩ của bọn họ lại bất đồng.




- Ta xem một chút.



Mạc Thương cùng Đường Lâm gần như cùng lúc mở miệng, lập tức một người một tay khoát lên tay Tần Vấn Thiên.



- Tuyệt mạch.



Trong lòng Đường Lâm run lên, sắc mặt nhất thời không dễ nhìn, đưa tay lùi về, nụ cười hiểu rõ nói:



- Ha ha, xem ra là ta lãng phí thời gian, cái gọi là Long Phượng tương hợp, bây giờ xà cũng muốn trèo lên Phượng Hoàng sao.



Con ngươi của Tần Xuyên co lại, thần sắc cũng lạnh xuống, nói:



- Các hạ nói chuyện, có thấy quá đáng hay không.



- Hả?



Đường Lâm nghe Tần Xuyên xưng hô cũng thay đổi, thần sắc không vui, hiện tại Tần phủ bị bệ hạ nghi kỵ, mỗi ngày suy tàn, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành lịch sử, nếu không phải bởi vì Bạch Thu Tuyết cùng Tần Dao, hắn chắc chắn sẽ không đặt chân Tần phủ, lại không nghĩ Tần Xuyên vì Tần Vấn Thiên, lại chẳng khách khí với hắn như thế.



- Tần Xuyên, xem ra ngươi thật có ý si tâm vọng tưởng, đường đường Tần phủ lại đến mức hiện nay, cũng buồn cười.



Đường Lâm châm chọc.



- Nếu các hạ không có chuyện khác, xin cứ tự nhiên.



Tần Xuyên đưa tay nói, hạ lệnh trục khách, cảnh này khiến Tần Dao cực kỳ khó xử, nói:



- Lão sư, tính nết của cha ta từ trước đến nay nóng nẩy, ngươi chớ nên trách móc.



- Tần Dao, phụ thân này của ngươi, thật không thức thời.



Đường Lâm lạnh lùng nói.



- Dao nhi, sau này, không được coi người này là sư.



Thanh âm của Tần Xuyên cường thế, làm cho sắc mặt Tần Dao trắng bệch, mà Đường Lâm cũng tức giận, cả giận nói:



- Được, được!



Tần Vấn Thiên nhìn đây hết thảy, trong lòng thầm than, nhìn Tần Xuyên cương nghị, nội tâm không khỏi hổ thẹn, vì hắn, Tần Xuyên không biết đắc tội bao nhiêu người, bây giờ, lại cùng cường giả của Học Viện Hoàng Gia, lão sư của nữ nhi ruột thịt Tần Dao trở mặt.



Bất quá lúc này Mạc Thương lại nghĩ khác, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, híp mắt cười nói:



- Tần lão đệ, hắn khi nào tuyệt mạch?



- Năm 6 tuổi bắt đầu.



Tần Xuyên mở miệng nói:



- Sau càng ngày càng nghiêm trọng, thẳng đến kinh mạch đều toái.



- Sáu tuổi.



Trong lòng Mạc Thương hít vào ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, lập tức buông lỏng tay ra, ánh mắt lóe lên, nếu như hắn suy đoán là thật, như vậy thiếu niên này, nên có đại nghị lực cỡ nào.



Nghĩ đến vừa rồi Đường Lâm biểu hiện, trong lòng Mạc Thương âm thầm cười khinh bỉ, cái ngu xuẩn này.



- Đùng, đùng, đùng.




Đại địa đột nhiên chấn động, tiếng vó ngựa vang lên, ánh mắt của người Tần gia ngưng lại, thần sắc lạnh lùng, ai dám ở trong Tần phủ đạp ngựa mà đi?



Rất nhanh, bọn họ thấy một đám kỵ sĩ tay cầm trường thương, người khoác áo giáp gào thét mà đến, người cầm đầu khoác hắc bào, bay múa theo gió, ánh mắt lợi hại như đao, lộ ra một cỗ khí tức âm lãnh.



- Lãnh Ưng.



Con ngươi của Tần Xuyên co lại, không nghĩ tới hôm nay Tần phủ hắn náo nhiệt như vậy, Lãnh Ưng này chính là phó tướng dưới trướng trước kia của phụ thân hắn, làm người âm độc tàn nhẫn, từ trước đến nay không được phụ thân hắn thích, về sau quả nhiên đi theo tử địch của Tần gia là Diệp gia, chèn ép Tần phủ hắn.



- Thiếu gia, đã lâu không gặp.



Ánh mắt của Lãnh Ưng dường như chim ưng, nhìn chằm chằm Tần Xuyên nói.



- Lãnh Ưng, ngươi lại dẫn kỵ mã xông vào Tần phủ, lá gan càng lúc càng lớn nha.



Ánh mắt của Tần Xuyên cực kỳ bất thiện, băng hàn lạnh lùng.



Lãnh Ưng không để ý Tần Xuyên chút nào, hôm nay Tần phủ từ lâu như mặt trời lặn, bệ hạ tự mình dung túng thế lực khắp nơi chèn ép Tần phủ, chỉ cần Tần Hạo vẫn còn, sợ rằng bệ hạ liền sẽ không an tâm, cho nên, vô luận là ai đạp Tần phủ một cước, bệ hạ sẽ làm bộ không biết, đây chính là thuận tâm ý của hắn.



- Ta tới Tần phủ, thứ nhất, là tới thăm lão gia tử phải chăng khoẻ mạnh; thứ hai, là nói cho Tần phủ một tiếng, hai ngày sau thế lực khắp nơi của Sở Quốc sẽ hàng lâm Bạch phủ, Bạch Thu Tuyết tất sẽ bước vào Đế Tinh Học Viện hoặc Học Viện Hoàng Gia, đến lúc đó, hai nhà thương thảo hôn sự, Tần phủ phải trình diện, không nên thoái thác.



Dứt lời, Lãnh Ưng ghìm lại chiến mã, tiếng vó ngựa cuồn cuộn, bôn tẩu mà đi, chỉ nhìn Tần Xuyên cười lạnh lẽo, kinh nghiệm chiến trường nhiều năm, ánh mắt hắn như một thanh lợi kiếm, có thể xuyên thấu nhân tâm.



Người Tần gia đều nhìn chằm chằm thân ảnh đi xa kia, thân thể Tần Xuyên thậm chí bởi vì phẫn nộ mà run rẩy, nếu như khi Bạch Thu Tuyết được Đế Tinh Học Viện thu làm đệ tử, sau đó đưa ra ý từ hôn, khi đó, ai cũng cho rằng là đương nhiên, Tần gia Tần Vấn Thiên hắn không xứng, đây là nhục nhã Tần phủ, nhục nhã Tần Vấn Thiên.



- Bạch gia hơi quá đáng.



Tần Xuyên không ngờ, Bạch gia sẽ lấy oán báo ân như vậy, hai ngày sau, hắn nhất định sẽ đến xem.



- Thì ra là thế.



Chỉ thấy Đường Lâm cười nhạt mở miệng nói:



- Tần Xuyên, chờ bị đánh mặt đi, cáo từ.



Nói xong, hắn cũng bước lên cự ưng, bay lên không, cự ưng ở trên hư không quanh quẩn, tiếng huýt gió như có ý châm chọc.



Toàn bộ Tần gia, yên tĩnh không tiếng động, từ khi bệ hạ chèn ép Tần gia, Tần phủ không ngừng sa sút, nhưng lưng ưỡn thẳng tắp như trước, chưa bao giờ có khuất nhục như lần này.



- Đại ca.



Chỉ nghe Tần Hà đột ngột mở miệng, nói:



- Thế cục ngươi cũng thấy đấy, Bạch gia hiển nhiên liên thủ với Diệp gia đối phó Tần gia ta, lại mở rộng thiên tài chi uy của Bạch Thu Tuyết, hai ngày sau, nếu như Tần phủ ta đi, tất nhiên sẽ mất hết thể diện.



- Ngươi ý tứ là Tần phủ ta, đúng như Lãnh Ưng nói, tránh mà không ra?



Tần Xuyên lạnh nhạt nói.



- Những năm gần đây, Tần Vấn Thiên tiêu hao Tần phủ bao nhiêu tài nguyên, dùng mấy viên Tinh Thạch, mặc dù trong lòng ta có ý kiến, lại chưa từng nói qua một câu, nhưng việc lần này, chuyện liên quan đến danh vọng của Tần phủ, ta kiến nghị, trục xuất Tần Vấn Thiên ra Tần phủ đi, những năm gần đây, chúng ta nên làm, cũng đã làm.



Thanh âm của Tần Hà trầm thấp, làm cho không gian đè nén.



Mấy năm nay, rất nhiều người Tần phủ đích xác có thành kiến với Tần Vấn Thiên, Tần Xuyên quá mức cưng chìu nghĩa tử này, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác là một phế nhân, không cách nào tu hành.



- Lão tam, ngươi thấy thế nào?



Tần Xuyên nhìn một người khác hỏi, Tần gia lão tam Tần Dã.



- Tần Vấn Thiên, hắn thích hợp cuộc sống của người bình thường hơn.




Tần Dã thấp giọng nói.



Tần Xuyên trầm mặc chốc lát, ánh mắt lập tức đảo qua mọi người, chậm rãi nói:



- Ngày trước tổ tiên có ân với Tiên Hoàng, chinh chiến sa trường 80 năm, trọng thương 18 lần, thời điểm mười quốc minh hội, Tiên Hoàng bị nhốt, nghìn dặm đơn mã, người mang tám mũi tên, như trước cứu Tiên Hoàng ra, thời điểm về nước, đã không thể trị, khí phách bực nào.



- Mà nay, Tần phủ ta sa sút, chỉ vì chịu chút khuất nhục, liền muốn trục xuất hậu nhân của ân nhân tổ tiên ra Tần phủ, cử động bực này, khiến cho ta thẹn lòng, làm cho tổ tiên hổ thẹn, ngày khác ở dưới Cửu Tuyền, cũng không có mặt thấy tổ tiên chi linh.



- Tần phủ còn, Tần Vấn Thiên còn... Hai ngày sau, triệu tập nam nhi tướng sĩ của Tần phủ, binh phát Bạch gia, nếu có người lại bàn chuyện trục xuất Tần Vấn Thiên ra Tần phủ, ta tất tự mình tru diệt.



Dứt lời, bàn tay Tần Xuyên đánh ra một chưởng, tọa ỷ nát bấy, không gian yên tĩnh.



Thanh âm của Tần Xuyên quanh quẩn ở trong hư không, chỉ thấy thân thể hắn đứng nghiêm, mọi người nhìn Tần Xuyên, dường như thấy tổ tiên năm đó.



- Đời trước của Tần Vấn Thiên, đối với Tần phủ đến cùng có ân huệ gì, lại làm cho Tần Xuyên như vậy.



Trong lòng mọi người thầm run sợ, bọn họ chỉ biết, Tần Xuyên thu Tần Vấn Thiên làm nghĩa tử, cũng đối đãi hắn như vậy, chỉ vì báo ân huệ của đời trước Tần Vấn Thiên.



Vì ân huệ, Tần Xuyên có thể hi sinh toàn bộ, loại khí phách này, để cho bọn họ cảm thán, nghĩa khí thiết huyết này, để cho bọn họ kính trọng, thân thể mỗi một đều đứng nghiêm.



- Vấn Thiên, việc này ngươi không cần để ý tới, an tâm ở trong nhà, nghĩa phụ sẽ đòi công đạo cho ngươi.



Thời điểm Tần Xuyên nhìn về phía Tần Vấn Thiên, ánh mắt nhu hòa.



Trong lòng Tần Vấn Thiên thở dài, hắn tự toái kinh mạch, làm cho nghĩa phụ lo lắng, vốn định ở sau khi thành tựu tu sĩ Võ Mệnh, sẽ nói cho nghĩa phụ duyên cớ, lại không ngờ tới, Bạch gia gây sự, nhấc lên phong ba như vậy, làm cho Tần phủ cũng bị liên lụy.



Hắn không biết thân thế của mình, Hắc bá chưa bao giờ nói cho hắn biết, hắn cũng không biết đời trước trong lúc đó có cái gì, hắn chỉ biết, Tần Xuyên đối với hắn có ân, cuộc đời này khó báo.



Chỉ thấy Tần Vấn Thiên lui ra khán đài, đi tới trên Diễn Võ Trường, hai đầu gối quỳ xuống đất, ánh mắt nhìn Tần Xuyên, nói:



- Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta tự mình giải quyết, không cần vận dụng bất kỳ lực lượng nào của Tần phủ, Bạch gia gây ra, nhục nhã ta không có vấn đề gì, nhưng lan đến tôn nghiêm của Tần phủ, ta tất không đáp ứng, chuyện này, Tần Vấn Thiên ta một mình gánh chịu.



- Phụ thân.



Tần Vấn Thiên nặng nề hô một tiếng, lập tức dập đầu, lại có một luồng hồi âm.



Một quỳ, tạ ơn cha!



Tần Xuyên bước chậm đi lên trước, nâng Tần Vấn Thiên dậy, phụ tử hai mắt tương đối, đều lộ ra vui vẻ, lúc này đây, Tần Vấn Thiên không có hô nghĩa phụ, mà là phụ thân.



- Ta một mực tin tưởng ngươi, có một ngày, ngươi có thể làm được sự tình mà những người khác không thể!



Trong ánh mắt Tần Xuyên lộ ra vẻ kiên nghị.



Bên cạnh, ánh mắt của Mạc Thương hơi nheo lại, vui vẻ nồng nặc, so sánh với Bạch Thu Tuyết kia, hắn càng thích thanh niên trước mắt này, thiên phú lợi hại, tâm trí cứng cỏi, chỉ cần có thời gian, tất thành châu báu.



Hai ngày sau, các đại thế lực tề tụ Bạch gia, Tần phủ chuẩn bị phát binh đi tới, xem ra, có trò hay để nhìn a!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất