Chương 10: Khí xông ổ bệnh 2
Trong quá trình vận hành của “khí”, sẽ gặp phải “trở ngại” loại này, nó có thể là nội thương, cũng có thể là bệnh tật hiện đang có, thậm chí có thể là bệnh sẽ mắc trong tương lai, cũng chính là bệnh tiềm ẩn.
Những “căn bệnh” này sẽ được giải quyết căn cứ vào độ khó, bệnh nhẹ và bệnh nặng.
Như vậy, bệnh nhẹ sẽ được giải trừ trong lần đầu tiên “khí” vận hành, bước đầu tu bổ cơ thể thiếu sót.
Mà bệnh nặng khi “khí” xông không mất đi, sẽ tự chủ thay đổi tuyến đường vận hành, đánh dấu chỗ đó, cứ thế lặp đi lặp lại, cho đến khi tìm ra toàn bộ ổ bệnh trong cơ thể người.
Giai đoạn đầu của khí xông ổ bệnh, tìm ổ bệnh coi như đã hoàn thành.
Quá trình này hoàn thành, vì tu bổ một ít bệnh nhẹ, tố chất của “khí” và cơ thể sẽ một lần nữa được tăng cường, thực lực cũng tăng cao.
Khí huyết chi lực của Vương Thăng bây giờ tự mình vận hành cũng chính là đang tiến hành khâu “tìm bệnh”.
“Cũng không biết cần bao lâu?”
Hắn không có sư phụ, cũng không có kinh nghiệm, cho nên không rõ lắm quá trình này rốt cuộc cần thời gian bao lâu.
Sau đó hắn liền thấy một thanh tiến trình xuất hiện.
[Khí xông ổ bệnh: Tìm bệnh (1,5%)]
Vương Thăng nhìn thấy không khỏi sửng sốt.
“Không ngờ chỉ cần mình làm việc là sẽ gặp được thanh tiến trình.”
Suy nghĩ kỹ càng, cũng không phải là không thể giải thích, dù sao trồng hoa cúc còn có đẳng cấp và thanh tiến trình.
Mặc dù quá trình này khí huyết chi lực vận hành dựa theo quy luật của cơ thể, nhưng khí huyết chi lực cũng thuộc về Vương Thăng, nói thế nào cũng là mình đang cố gắng đúng không?
Quan sát một hồi, Vương Thăng phát hiện khí huyết chi lực trong cơ thể mình quả thực có vận hành nhanh hơn chút, nhưng không nhanh đến mức thái quá, mức độ tăng của thanh tiến trình không nhanh lắm.
Mấu chốt là khí xông ổ bệnh này cũng giống như trồng hoa cúc, chỉ có thanh tiến trình, không có cấp bậc, nói cách khác, tuy tốc độ nhanh hơn, nhưng nó lại là cố định.
Lợi ích lớn nhất thực ra là quá trình khí xông ổ bệnh này của hắn sẽ không thất bại.
Lúc trồng hoa cúc Vương Thăng đã phát hiện ra, bất kể là hắn lăn qua lộn lại thế nào, mầm hoa cúc đều sẽ trưởng thành, dù hắn dùng nước nóng rót vào.
Chỉ cần một lợi ích như vậy là đủ rồi.
Hoặc nên nói không có tiền nhân chỉ điểm, năng lực này quan trọng hơn tất cả những thứ khác.
Việc Vương Thăng cần làm lúc này là khiến nó tự động phát triển.
“Không biết cấp bậc của thuật nội đan có tăng lên không, có gia tăng tốc độ vận hành này không…”
Chuyện này Vương Thăng nhớ kỹ trong lòng, định ngày mai xử lý xong chuyện hoa cúc thì thử lại chút.
Về phần đêm nay, xin lỗi, đồng hồ sinh học điểm rồi, nói lại lần nữa, người dưỡng sinh sẽ không thức đêm.
…
Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Vương Thăng tập tám đoạn cẩm ở trước cửa nhà như bình thường.
Tám đoạn cẩm đột phá lần thứ hai, hiệu quả rèn luyện ngày càng tốt, khí huyết chi lực của hắn tăng lên rất nhanh.
Tiêu hao tương ứng cũng càng ngày càng nhiều, dựa theo lượng dùng bây giờ cao hổ cốt chỉ đủ dùng thêm mấy ngày nữa.
Gần đây Vương Thăng cũng đang đau đầu chuyện này, sau khi dùng cao hổ cốt, hắn thực sự không muốn dựa vào việc ăn thịt để bổ sung nữa.
Hắn định hỏi Lý Văn Quang xem cao hổ cốt này làm thế nào, nếu như có thể, hắn muốn phục chế một bình.
Có điều cần phải qua hôm nay đã.
Gần đây hắn ở trong thôn, về cơ bản không có ai dám tiếp cận hắn, chỉ sợ đắc tội Tôn gia.
Nhà Lý Văn Quang cũng vậy, có điều Vương Thăng cũng hiểu được.
Nhà họ chỉ là gia đình bình thường, nếu vì giúp đỡ hắn mà đắc tội Tôn gia, họ không thể gánh được hậu quả.
Lúc trước, Lý Văn Quang giúp đỡ hắn, cuối cùng còn đưa công pháp và cao hổ cốt cho hắn, như vậy đã là ân tình lớn như biển rồi.
Đợi rèn luyện xong một bài tám đoạn cẩm, Vương Thăng bắt đầu di chuyển hoa cúc đã phơi khô ra ngoài, để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn còn chuẩn bị nhiều hơn chút, khoảng sáu trăm cân.
Sau khi trở thành võ giả, hắn vận chuyển hoa cúc rất nhẹ nhàng.
Nhưng vừa vận chuyển được một nửa thì có một người quen đến trước cửa.
“Lý thúc?” Vương Thăng thật sự không ngờ Lý Văn Quang lại đến vào lúc này.
Hắn biết rõ tự tin của mình, nhưng Lý Văn Quang có biết không?
Hôm đó Lý Văn Quang đã nói với Vương Thăng hai phương pháp, một là trở thành võ giả, một là tự tăng cường bản thân rồi chạy trốn.
Có lẽ lúc đó Lý Văn Quang nghĩ nhiều đến khả năng thứ hai: tăng cường, chạy trốn.
“Vận Thăng, ngươi cầm lấy mấy thứ này.” Lý Văn Quang không nhiều lời, chỉ kín đáo đưa cho Vương Thăng một túi tiền.
Túi khá phồng, giống như nhét đá bên trong, Vương Thăng biết trong đó chính là bạc.
“Đây là bạc mà ta và một vài người trong thôn góp lại, ngươi mang theo rồi đi đi. Đã sử dụng cao hổ cốt chưa? Lý đại ca của ngươi nói, bên ngoài giờ rất loạn, nếu ngươi có bản lĩnh, dẫn đường không phải vấn đề lớn gì, cẩn thận một chút hẳn là không sao…”
Lý Văn Quang nói luôn miệng một hồi, hoàn toàn không chú ý thấy đống hoa cúc bên ngoài.
Vương Thăng chỉ có thể cười khổ, người của thôn này đúng là chất phác, lại đi gom tiền cho hắn để hắn chạy trốn.
Ngẫm lại cũng phải, nếu như không đủ chất phác, nguyên thân cũng không thể ăn cơm trăm nhà lớn được đến tận giờ.