Chương 17: Sách thuốc
Vương Thăng biết được trong tay lão có sách thuốc là vì lão tú tài thường đặt tên cho người trong thôn kia.
Lão tú tài cho rằng thôn Thanh Sơn dựa vào núi, người trong thôn thường xuyên lên núi nên biết cách phân biệt một vài thảo dược, bởi vậy định dạy một vài tri thức cơ bản về dược liệu cho mọi người.
Tiếc là còn chưa kịp dạy thì lão tú tài đã về cõi tiên.
Sách thuốc đương nhiên là được trả lại cho lão Kỷ. Mục tiêu của Vương Thăng chính là quyển sách thuốc này.
Chỗ ở của lão Kỷ cách nhà hắn một đoạn, trên đường đi đến nhà lão, Vương Thăng gặp khá nhiều người.
Về cơ bản người nào gặp hắn cũng dừng lại nói dăm ba câu.
“Vương tiểu tử, nghe nói ngươi đã góp được đủ hoa cúc, giải quyết xong vấn đề rồi?”
“Ha ha, chỉ thiếu chút nữa là ngươi sẽ được đi “hưởng phúc”!”
“Vận Thăng, được đấy, không ngờ lại có cửa gom góp được nhiều hoa cúc như thế.”
Trong thôn nhỏ, chuyện gì cũng được lan truyền rất nhanh, chuyện Lý Đại và Lý Nhị chở hoa cúc đi, rất nhiều ngươi nhìn thấy. Người Tôn gia vừa đi, Vương Thăng giao hàng xong, chuyện hắn giải quyết được rắc rối đã truyền đi khắp các ngóc ngách.
Đại đa số đều cho rằng Vương Thăng không bị đưa đi là do đã tích góp đủ năm trăm cân hoa cúc khô, không ai biết được nguyên nhân thật sự.
Vương Thăng cũng không giải thích, chỉ mỉm cười ứng phó với mỗi ngươi.
Rất nhiều thôn nữ nhìn thấy hắn cười như vậy thì đỏ mặt xấu hổ.
Lúc trước nghe nói Tôn gia muốn đưa Vương Thăng đi, họ còn len lén đau lòng một trận.
Hiện giờ Vương Thăng có thể ở lại, chẳng phải họ lại có cơ hội rồi sao?
Mặc dù tuổi tác có lớn một chút, coi như là một nam nhân có tuổi, nhưng vẫn rất tuấn tú!
… Đợi đến khi đối phó xong với thôn dân, từ chối các thiếu nữ cứ quấn lấy, Vương Thăng đi tới nhà lão Kỷ đã tốn không ít thời gian.
May là lão Kỷ vừa vặn ở nhà, đang nhàn nhã nằm trên ghế hút thuốc.
Nghe thấy tiếng bước chân, lão Kỷ mở mắt ra.
“Bước chân hữu lực, mỗi bước đi như sinh ra gió, khí huyết tràn đầy, người như có khí long hổ, võ giả!”
Lão đứng phắt dậy, kinh hãi nhìn Vương Thăng.
Trong thôn không có nhiều người lắm, trên cơ bản đều là biết nhau, lão Kỷ cũng không ngoại lệ, lão quen biết Vương Thăng, đương nhiên cũng biết chuyện Vương Thăng gặp phải.
Lão tưởng rằng chuyện giống như những gì mọi người đồn trong thôn, vì giao đủ hàng nên Vương Thăng mới không bị đưa đi, hiện giờ xem ra đó chỉ là một phần rất nhỏ.
Nguyên nhân thực sự chỉ có một, đó chính là Vương Thăng đã trở thành võ giả.
Vương Thăng nghe thấy lời lão Kỷ nói thì hơi sửng sốt, không ngờ mình lại bị dễ dàng nhìn ra như vậy.
Hắn nói bằng giọng có phần trêu đùa:
“Lão Kỷ không biết lão là cao nhân ẩn sĩ gì đây?”
Lão Kỷ lắc đầu:
“Cao nhân ẩn sĩ cái gì, để không cho chúng ta đắc tội với người khác, sư phụ đã cố ý dạy chúng ta cách phán đoán ra một người có phải là võ giả hay không.”
Cao nhân ẩn sĩ? Lão cũng muốn làm, nhưng lão chỉ là một thầy lang bình thường không có gì đặc biệt.
Thế là, ánh mắt lão nhìn về phía Vương Thăng có chút phức tạp:
“Không ngờ ngươi lại là võ giả, giấu kỹ quá, thảo nào có thể gom đủ năm trăm cân hoa cúc khô.”
Lão Kỷ cho rằng Vương Thăng dùng thân phận võ giả để đi góp hoa cúc khô, sau đó lại dùng thân phận võ dạng để uy hiếp, cho nên Tôn gia mới bỏ qua cho hắn.
“Cháu không thể một tháng trở thành võ giả được sao?” Vương Thăng nói bằng giọng đùa giỡn.
“Tuy ta không phải là võ giả, nhưng cũng biết chuyện này không thể nào thực hiện được, ngươi lại chẳng phải là người của đại gia tộc gì, lấy đâu ra nhiều tài nguyên như thế? Hay nên nói tư chất của ngươi nghịch thiên?”
Lão Kỷ hoàn toàn không có thay đổi gì quá lớn chỉ vì Vương Thăng trở thành võ giả.
Lão đã ở tuổi này, ngươi là võ giả thì có thể cho ta sống đến một trăm tám mươi tuổi hay sao?
Hiển nhiên là không thể.
Cho nên lúc đầu lão kinh ngạc một chút, sau đó nên làm thế nào thì làm thế đó.
Có điều lão rất tò mò vì sao một võ giả lại đến tìm mình.
“Vô sự không lên điện tam bảo, nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Vương Thăng cũng không nhiều lời, nói thẳng ra lời thỉnh cầu của mình:
“Lão Kỷ có thể cho cháu mượn sách thuốc được không, cháu muốn biết cách phân biệt dược liệu.”
“Không việc lão Kỷ, có việc lão Kỷ, tiểu tử ngươi được đấy, sách thuốc có thể cho ngươi mượn, nhưng ngươi lấy loại sách thuốc vô dụng đối với võ giả này làm gì?”
Vương Thăng không định cướp, cũng phải cung kính với ngươi mình xin giúp đỡ.
“Thực ra chỉ muốn xem xem có loại dược liệu nào có thể nâng cao thực lực của cháu hay không.”
Thân phận võ giả đã bị phát hiện rồi, Vương Thăng đương nhiên cũng không tiện giấu diếm.