Chương 25: Dược hiệu
Đương nhiên, nghiền toàn bộ dược liệu thành bột cũng không đơn giản, dược liệu khác nhau, cách để làm khô cũng khác nhau.
Đảng sâm, phục linh có thể sấy khô, còn bạch chước cần dùng rượu để đun, bạch thuật thì rang lên…
Nói chung mỗi loại dược liệu lại dùng một cách gia công khác nhau, không thể nhầm lẫn cũng không thể xáo trộn, chỉ cần sau một bước cũng có thể ảnh hưởng đến công hiệu cuối cùng.
Dù có “phân biệt dược liệu” giúp đỡ, cũng phải sau khi trời tối Vương Thăng mới xử lý xong toàn bộ dược liệu, nghiền dược liệu hoàn chỉnh thành bột mịn.
Hắn lấy ra cái cân nhỏ nhờ Lý Vĩnh Phong mang về, bắt đầu phối chế hỗn hợp thuốc bột Thập toàn đại bổ.
Hắn vẫn nhớ tỷ lệ này.
“Đảng sâm 80g, bạch thuật, phục linh, bạch chước cũng thế, cam thảo 40g, xuyên khung…”
Sau mấy phút, hắn đã được một hỗn hợp thuốc bột khoảng một lạng.
Đến bước này, thực ra Thập toàn đại bổ đã cơ bản hoàn thành, quá trình cần làm tiếp theo là bước đơn giản nhất, dùng tay viên dược hoàn.
Có thể sau này hắn cũng làm được giống tiên nhân, chỉ đốt một ngọn lửa lên, ném dược liệu vào, là có thể luyện ra tiên đan công hiệu mạnh mẽ từ trong lò luyện đan.
Nhưng bây giờ hắn vẫn phải thành thật dùng tay viên tròn.
10g mật đặc cộng thêm 10g hỗn hợp thuốc bột, viên thành một viên thuốc, sau khi hoàn thành, chính là thuốc Thập toàn đại bổ hoàn chỉnh.
Quá trình viên thuốc chỉ cần chú ý liều lượng, cho nên tốc độ rất nhanh.
Vương Thăng mất gần mười phút đã viên xong toàn bộ thuốc bột.
Cuối cùng hắn viên được mười một viên Thập toàn đại bổ, nhưng trong đó vẫn còn dư lại một ít, không đủ 10g, cho nên dược hiệu sẽ kém hơn chút.
Nhìn hơn mười viên Thập toàn đại bổ đen nhánh, Vương Thăng rốt cuộc nở nụ cười.
Vì hơn mười viên Thập toàn đại bổ này mà từ lúc chuẩn bị đến bây giờ, hắn đã mất hơn hai tháng.
Trong hơn hai tháng đó, mỗi ngày hắn đều xới đất trồng trọt, một phút cũng không dám dừng lại nghỉ tay!
Hiện giờ cuối cùng cũng đã đến lúc nghiệm thu thành quả.
Lúc Vương Thăng cầm viên Thập toàn đại bổ chưa đủ dược hiệu kia định bỏ vào miệng, hắn nhìn thấy vạch chia trên đồng hồ cát do mình chế ra, đột nhiên ý thức được điều gì đó.
“Hình như đến thời gian đọc sách rồi?”
Hắn quyết đoán bỏ viên Thập toàn đại bổ trong tay xuống.
“Người có kỷ luật không thể có một ngày nơi lỏng nào.”
Mỗi ngày, thời gian này làm việc gì, Vương Thăng đều có kế hoạch cực kỳ nghiêm ngặt, hắn sẽ không dễ dàng phá vỡ nó.
Lấy một ví dụ đơn giản, nếu bây giờ dùng thời gian đọc sách để luyện võ, vậy thì cơ hội đọc sách sẽ phải lùi về sau, mà thời gian ngủ sau khi đọc sách sẽ bị giảm xuống.
Ngủ không đủ là đại địch của dưỡng sinh, nghiêm trọng hơn là thậm chí có thể phá vỡ toàn bộ kế hoạch.
Một bước sai, vạn bước sai, phá hỏng kế hoạch nghiêm khắc của bản thân đối với Vương Thăng không khác gì trời sập.
Hắn sẽ không để chuyện như vậy xảy ra!
Dược hiệu của Thập toàn đại bổ? Đó là gì? Có quan trọng bằng việc kỷ luật không?
Thế là Vương Thăng bắt đầu cầm sách đọc, sách cũng chẳng phải loại cao thâm gì, chỉ là những sách thuốc liên quan đến dược liệu cực kỳ đơn giản, nhờ Lý Vĩnh Phong lấy cho.
Kỹ năng phân biệt dược liệu đột phá lần thứ hai, khiến hắn nhận được nhiều tri thức về dược liệu hơn, thậm chí còn nhận được cách bào chế dược liệu, nó rất có ích với hắn.
Vương Thăng cảm thấy rất hứng thú với hiệu quả sẽ có được sau khi phân biệt dược liệu đột phá lần ba, nên không dễ dàng từ bỏ việc cày thanh tiến trình.
Đọc sách mất một giờ, sau khi kết thúc, hắn không hề chần chừ chút nào, rửa mặt rồi lên giường đi ngủ luôn.
Cho đến sáng ngày thứ hai, hắn mới cầm thuốc Thập toàn đại bổ đã luyện chế xong lên.
Bởi vì khoảng thời gian rất dài buổi sáng dùng để tu luyện tám đoạn cẩm. Hiện giờ tám đoạn cẩm đã đột phá hai lần, mỗi lần tu luyện đều cần rất nhiều tài nguyên, cho nên Vương Thăng ngậm viên Thập toàn đại bổ không đủ dược hiệu kia vào miệng trước, sau đó mới bắt đầu bài tu luyện trong ngày.
Sau khi ngậm Thập toàn đại bổ vào miệng, nó nhanh chóng tan ra, dung hòa với nước bọt, bất giác nuốt vào cơ thể.
Sau khi tiến vào cơ thể, Thập toàn đại bổ biến thành từng luồng nước ấm, nhanh chóng hòa và từng tấc của cơ thể, từng tấc kinh mạch, kích hoạt từng chỗ.
Sau đó Vương Thăng cảm thấy cả người nóng bừng, da cũng ửng đỏ, nổi gân xanh, dường như có thứ gì đó trong kinh mạch đang không ngừng khởi động.
Cảm giác này chỉ lúc ban đầu Vương Thăng dùng cao hổ cốt hòa tan thành nước mới từng có.
Mà bây giờ một viên Thập toàn đại bổ không hoàn chỉnh hòa tan một chút đã đạt được hiệu quả này.