Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan (Dịch)

Chương 32: Bệnh dịch võ giả

Chương 32: Bệnh dịch võ giả

Hắn sẽ không mù quáng tin tưởng trực giác của bản thân, vì vậy hắn cần biết rõ nguyên nhân lão Kỷ có phán đoán đấy, như vậy hắn mới có thể dễ dàng cho ra kết luận.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Văn Quang, hai nhanh chóng đi tới nhà thôn trưởng.
Năm trăm năm trước, dân di cư tới đây lập làng, vì thế trong thôn Thanh Sơn không chỉ có một dòng họ mà họ gì cũng có.
Vị trí thôn trưởng được trao cho người đức cao vọng trọng đảm nhiệm.
Thôn trưởng hiện tại là Chu Chính Văn, uy vọng của ông ấy ở trong thôn rất cao. Ông ấy chính là người hướng dẫn người dân thôn Thanh Sơn trồng cúc, để cuộc sống mọi người dần khá lên.
Vương Thăng không quen Chu Chính Văn nhưng hắn cũng bội phục người có thể dẫn dắt một thôn đi tới tận bước này.
Hắn và Lý Văn Quang đi vào nhà thôn trưởng.
Vốn hắn tưởng rằng sẽ có không ít người ở đây, kết quả vừa bước vào thì hắn thấy bên trong chỉ có hai người. Một người là thôn trưởng Chu Chính Văn, một người là đại phu duy nhất trong thôn - lão Kỷ.
Trong giây lát, Vương Thăng lập tức hiểu rõ, chỉ sợ thôn trưởng và lão Kỷ đang đợi mình hắn đấy.
Thấy hắn bước vào, thôn trưởng đứng dậy: “Vận Thăng, Văn Quang, mau qua đây ngồi.”
Chu Chính Văn không phải người nghiêm khắc, ông ấy hiền lành bảo Vương Thăng và Lý Văn Thăng ngồi xuống.
Trưởng giả ban thưởng không thể từ chối, huống hồ đây chỉ là ban ngồi.
Hai người Vương Thăng chỉ có thể ngồi xuống.
Chờ hai người ngồi xuống, Chu Chính Văn mới nói tới chính sự:
“Vận Thăng, lần này là Kỷ lão muốn tìm ngươi. Ta cũng hết cách, chỉ có thể gọi ngươi tới, có làm phiền ngươi không?”
Vương Thăng lắc đầu nói: “Không sao. Ta cũng khá rảnh mà thôn trưởng.”
Mỗi ngày hắn dành ra ba tiếng ăn cơm nghỉ ngơi, chủ yếu để ứng phó với loại tình huống này.
Chẳng qua hắn hơi bất ngờ với cách cư xử của thôn trưởng. Vốn Vương Thăng còn tưởng thôn trưởng hiểu rõ mọi chuyện, nhưng bây giờ xem ra ông ấy cũng chẳng biết gì cả.
Đoán chừng thôn trưởng cũng không khác Lý Văn Quang là mấy, chỉ biết chuyện bệnh dịch tồn tại mà không biết tình hình thực tế bên trong ra sao.
Vẻ mặt thôn trưởng bất đắc dĩ, ông ấy quay sang nói với lão Kỷ: “Lão Kỷ, hiện giờ ông nói ra được chưa? Vì sao phải chờ Vận Thăng tới mới nói được?”
Vẻ mặt lão Kỷ không tốt mấy, ánh mắt lão nhìn về phía Vương Thăng còn mang theo chút đồng tình: “Chắc mọi người ở đây đã biết hết chuyện bệnh dịch rồi đúng không?”
Ba người Vương Thăng gật đầu.
Lý Văn Quang phát hiện Trịnh An Khang tử vong nên mới biết chuyện này. Lúc ấy, tử trạng Trịnh An Khang có chút thê thảm.
Vì vậy ông ta không dám để lộ mà đi tìm lão Kỷ và thôn trưởng ngay, cho nên mới có chuyện bây giờ.
Lão Kỷ thấy ba người gật đầu thì tiếp tục nói: “Chắc chắn lão Trịnh chết vì bệnh dịch, điểm này ta đảm bảo.”
Lão Kỷ nói chắc như đinh đóng cột khiến cho trái tim ba người nhảy lên tận cổ.
Hai người là vì sợ bệnh dịch, còn Vương Thăng thì thấy kỳ quái.
Chẳng qua hắn cũng không cắt ngang mà yên lặng nhìn lão Kỷ, chờ lão nói tiếp.
Lão Kỷ như nhớ tới chuyện không tốt gì, tiếp tục nói: “Nguyên nhân bùng phát bệnh dịch chia thành rất nhiều loại, hậu quả dẫn tới cũng không hề giống nhau. Loại bệnh dịch khiến lão Trịnh tử vong ta đã từng gặp qua khi còn trẻ lúc học nghề.”
“Lần đấy, thầy thuốc có y thuật tốt nhất trong y quán ra khám bệnh. Vị thầy thuốc ấy vừa nhìn qua thì đã lắc đầu bỏ đi. Đám học việc chúng ta lúc ấy còn nhỏ tuổi, tất nhiên tò mò hỏi nguyên nhân nhưng thầy thuốc không chịu nói. Mãi sau này thấy thuốc mới lỡ miệng nói.”
“Đây là một bệnh dịch, chẳng qua không phải bệnh dịch với người thường. Nó có một cái tên rất đáng sợ, gọi là bệnh dịch võ giả.”
Bốn chữ cuối cùng được lão Kỷ nhấn mạnh, hơn nữa lão còn nhìn về phía Vương Thăng mà nói.
“Loại bệnh dịch này chỉ nhằm vào võ giả, cứ hễ là võ giả ở dưới tông sư thì đều có thể bị nó ảnh hưởng, thực lực hạ thấp. Nếu như nhiễm phải, võ giả dưới cấp ba sẽ không có cách nào giữ được mạng sống.”
Đến đây thì Vương Thăng đã hiểu vì sao lão Kỷ bắt buộc phải chờ hắn tới.
Bởi vì trong thôn Thanh Sơn hiện tại chỉ có hắn là chịu ảnh hưởng lớn nhất.
Trong thôn chỉ có mình hắn là võ giả.
Chu Chính Văn cũng không biết Vương Thăng là võ giả, chuyện ông ấy quan tâm là chuyện khác.
“Lão Kỷ, bệnh dịch võ giả này có ảnh hưởng tới người bình thường không?”
“Phần lớn mọi người sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng nếu như gặp phải tình huống đặc thù nào đó thì vẫn có xác suất chết đột ngột giống lão Trịnh. Nhưng mà xác suất này rất thấp.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất