Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội Đan (Dịch)

Chương 43: Có nhận thua không?

Chương 43: Có nhận thua không?

Nhưng Vương Thăng chẳng những không sợ hãi chút nào, ngược lại còn bị khơi dậy tinh thần hiếu chiến.
“Ha!”
Hắn hét lớn một tiếng, không sử dụng bất cứ chiêu thức gì, vận dụng kỹ xảo phát lực của Bát Cực Quyền, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, nắm đấm nghênh đón hổ trảo của Sơn Quân.
Hồng hộc!
Giữa một người và một thú, sức mạnh đơn thuần lao vào nhau, tạo ra từng đợt sóng không khí, những bụi cây xung quanh đều bị bẻ gãy như thể đã chịu đựng công kích mạnh mẽ, gần như chỉ trong nháy mắt, từ màu xanh tươi dồi dào đã biến thành một mảnh trơ trụi.
Hai bên giằng co một lúc, Vương Thăng bị đánh lui, chân giẫm trên mặt đất bị trước ra xa mấy thước, hình như sức lực có chút thu kém hơn.
Nhưng thật sự chỉ như vậy sao?
Nếu như nhìn đôi mắt của hai bên, sẽ phát hiện trong đó tràn ngập kích động.
Đây là đối thủ ngang vai ngang vế!
“Gào ~”
Lại thêm một tiếng gầm gừ, Sơn Quân lại lao đến!
Nó bày ra tư thế mãnh hổ xuống núi, tập trung tất cả sức mạnh của bản thân, bùng nổ ngay trong một khắc xuống núi kia.
Trong lúc ngẩn ngơ, Vương Thăng nhìn thấy một hư ảnh bạch hổ khổng lồ đánh về phía bản thân, giống như muốn cắn nuốt mọi thứ của mình.
Nhưng đúng lúc này, Nội Đan thuật điều khiển khí huyết chi lực trong cơ thể khẽ chuyển động, đánh thức hắn.
Mà lúc này, cự trảo của Sơn Quân đã cách hắn chưa đầy một thước.
“Tốt lắm!”
Vương Thăng không lùi mà tiến tới.
Bát Cực Quyền – Bát đại chiêu thức, Phục hổ!
Chân phải của hắn duỗi ra ngoài, bất ngờ giẫm xuống đất, khiến mặt đất bị giẫm thành một lỗ thủng không nhỏ, sau đó chân trái duỗi ra, chủ động tiến một bước về phía Sơn Quân, tập trung toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Kế đó, cánh tay phải vung ra, khí huyết chi lực bắt đầu khởi động, chặn ngang hổ trảo mà Sơn Quân đang đánh xuống.
Lúc Sơn Quân vẫn chưa kịp phản ứng lại, khuỷu tay trái xoay sang phải, vắt ngang trước ngực mình.
Sơn Quân linh tính được sự bất thường, muốn rút lui lại.
Nhưng lúc này đã muộn rồi, Vương Thăng sải một bước sang trái, chân phải hạ thấp, đột nhiên đá ra, khuỷu tay trái tập trung kinh lực của toàn thân, khí huyết chi lực hoàn toàn bùng nổ, cánh tay vung ra tựa như cây roi, trong lúc vung ra đã quét sạch không khí ở gần đó.
Rắc!
Dường như có thứ gì đó đánh nát hư không, sau khi một tiếng giòn giã vang lên, cánh tay của Vương Thăng đã đánh vào trên bụng của Sơn Quân.
Sau khi bị cánh tay vung trúng, da thịt trên phần bụng mềm mại của Sơn Quân xuất hiện từng vòng gợn sóng một, sức mạnh do kình lực và khí huyết kết hợp lan khắp toàn thân Sơn Quân, khiến cơ thể của nó run lên, đồng thời nghiêng đổ về phía sau.
Hành động của Vương Thăng không ngừng, cất bước tiến lên, thân thể như cây cung, thế quyền như mũi tên, lại đánh thêm một chưởng vào trên bụng Sơn Quân.
Băng kình phát động, sức mạnh khổng lồ đánh Sơn Quân bay thẳng ra ngoài, trượt trên mặt đất ra xa mấy thước, để lại một cái rãnh thật sâu mới có thể dừng lại.
“Gào ~”
Sơn Quân chỉ cảm thấy mỗi một tấc cơ bắp trên khắp cơ thể đều đang đau đớn.
Đây là đương nhiên, kình lực của Vương Thăng cộng thêm sự gia trì của khí huyết chi lực, gần như đã ngấm sâu vào toàn thân nó, cho dù với thể chất mạnh mẽ của Sơn Quân, vẫn cần thời gian vài ngày mới đủ để có thể khôi phục hoàn toàn như cũ.
Bấy giờ, Sơn Quân không nói là không thể nhúc nhích, nhưng mà cũng chẳng khá hơn là bao.
Ngay cả gầm gừ cũng yếu đi mấy phần.
Vương Thăng không ra tay tiếp nữa, mà là đi đến trước mặt Sơn Quân, chìa nắm đấm của mình ra, tỏ vẻ uy hiếp.
“Có nhận thua hay không?”
Trí tuệ của Sơn Quân cao hơn so với lão hổ bình thường, nó rất muốn gầm thét trả lời.
Ngươi nghĩ rằng ta là ai?
Ta chính là vương của quần sơn này!
Sao có thể nhận thua được!
Nhưng tưởng tượng đến sức mạnh nắm đấm của Vương Thăng, lại nghĩ đến bản thân đã nằm gai nếm mặt nhiều năm như vậy vì sức mạnh này.
Vì thế…
“G-rào…”
Tiếng gầm gừ của Sơn Quân lại yếu đi mấy phần.
Rõ ràng đây là đã chịu thua rồi!
“Sao nào, cảm thấy khuất nhục à?”
Vương Thăng nhìn thấy một chút khuất nhục trong mắt của Sơn Quân.
Sơn Quân vô thức chỉ chỉ vào đầu hổ của mình.
“Còn rất thông minh.” Vương Thăng cảm thấy rất thú vị, không hổ là Sơn Quân có thể so với võ giả cấp ba, trí tuệ lại cao như vậy: “Ngươi nên vui mừng vì đã gặp được ta, nếu là võ giả khác thì đoán chừng đã làm thịt ngươi rồi, cả cơ thể của ngươi đều là báu vật, nhìn xem da hổ này, nhìn xem xương hổ này…”
Mỗi lần hắn nói đến thứ gì đều sẽ sờ soạng một lát lên vị trí tương ứng của Sơn Quân.
Cơ thể của Sơn Quân cũng run lẩy bẩy theo, khuất nhục trong mắt cũng gần như biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại hoàn toàn bái phục.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất