Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 115: Bất Hủ Thánh Chủ

Chương 115: Bất Hủ Thánh Chủ
1737 chữ
Mặt trăng bạc như một cái đĩa và dải ngân hà lộng lẫy vắt ngang bầu trời đêm như dải lụa,
tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Ở Cuối tầm mắt,trên một ngọn núi sừng sững có ánh lửa đang thấp thoáng mờ ảo.
Đôm đốp.
Ngọn lửa bùng cháy, Tần Giác đang cầm một thanh sắt trong tay,trên thanh sắt đang xuyên
hai con thỏ bụ bẩm, tỏa ra mùi thơm nồng nặc.
Thanh sắt này không phải là thanh sắt bình thường, mà là Chí tôn linh khí được vơ vét từ
Linh tộc. Nặng đến vạn cân, còn có các loại phù văn gia trì, cực kỳ mạnh mẽ, nhưng bây giờ
nó chỉ là một cây gậy lửa thôi.
“Ô ô ô, sư phụ thật đáng ghét, thỏ con đáng yêu như vậy, sao có thể ăn thịt nó…”
Vân Tịch một bên giữ lại nước miếng, một bên thương tâm nói, mái tóc không ngừng đong
đưa, vẻ mặt rất bối rối.
“ …”
Tần Giác im lặng liếc mắt, tiện tay xé một miếng thịt thỏ, đặt trước mặt Vân Tịch.
“Ta không muốn ăn thịt nó!”
Vân Tịch quay sang hướng khác và nói một cách dứt khoát.
“Đây là chính miệng ngươi nói đó.”
Tần Giác cười như không cười cho miếng thịt vô miệng, lộ ra vẻ hài lòng.



“Ăn ngon không?”
Vân Tịch cẩn thận từng li từng tí quay lại, không nhịn được hỏi.
“Rất ngon.”
Tần Giác nhẹ gật đầu.
“A.”
Vân Tịch lại lần nữa nuốt nước miếng, mắt gần như nhìn thẳng.
“Cho ngươi.”
Tần Giác bất đắc dĩ lắc đầu, hắn lấy một con thỏ nướng xuống và đưa cho Vân Tịch.
“Cảm ơn sư phụ!”
Giờ phút này, Vân Tịch không quan tâm đến những gì mình nói vừa nãy, ngay lập tức cầm
con thỏ nướng còn to hơn mình ăn ngấu nghiến, cứ như thể biến thành một kẻ ăn hàng.
Một lúc lâu sau, Vân Tịch nằm xuống với cái bụng căng tròn, gần như không thể đứng dậy
nổi, thật khó có thể tưởng tượng thân hình nhỏ bé như vậy sao lại chứa đựng được một con
thỏ nướng chứ.
Bên cạnh đó, Tần Giác cũng đã ăn xong thịt nướng, vừa dựa vào phiến đá phía sau vừa uống
rượu, về phần Tô Ngạn thì đang luyện tập cách đó không xa.
“Tiếp theo phải đi đâu…”
Tần Giác chìm trong suy nghĩ.
Hắn lần này đến Trung Châu thánh địa, gần như không có kế hoạch gì cả, bởi vậy hiện tại có
chút rắc rối.
Nửa ngày trôi qua, Tần Giác lấy ra linh cơ mà mình đã lấy từ Linh tộc và lật nó ra xem.
Khác với Linh cơ mà Bạch Nghiệp cho hắn, Linh cơ này không thể nghi ngờ tiên tiến hơn
nhiều, thậm chí có thể chiếu hình ảnh.

Tần Giác cố tình tìm kiếm thêm chút thông tin liên quan tới Linh cơ, dù sao thứ đồ chơi này
thấy thế nào cũng không giống sản phẩm của thế giới cao võ.
Căn cứ theo tư liệu, Linh cơ là do đương kim Thánh chủ của Bất Hủ thánh địa đứng đầu tám
đại thánh địa phát minh ra, mà vị thánh chủ này có thể nói là một nhân vật truyền kỳ trong
toàn bộ Linh Ương giới.
Nghe nói vị thánh chủ này xuất thân trong thế gia võ đạo, khi còn trẻ là một người tu luyện
phế vật, bị người khác từ hôn nhục nhã và biến thành trò cười.
Nhưng về sau, vị Thánh chủ này đột nhiên hóa thân một thiên tài vô song, một đường thăng
tiến vạn giới,danh chấn Trung Châu thánh địa, chỉ mất chưa đầy một trăm năm liền thăng
cấp Đại thánh, trở thành sử thượng trẻ tuổi nhất Linh Ương giới,cũng là cường giả Đại Thánh
cường đại nhất.
Khi trước, lúc bọn người Linh Đế giáng lâm tới Linh Ương giới, khi hay tin Thánh chủ Bất Hủ
vừa đột phá họ sợ hãi đến mức không bao giờ dám tiết lộ danh tính của mình.
Tất nhiên, vị Bất Hủ thánh chủ này không chỉ đứng đầu thế giới về tu luyện,mà còn là vị Đan
thánh, Khí thánh, thậm chí cả về phương diện Âm vực và Huyễn vực. Hắn không gì là không
làm được, Linh cơ cũng là do hắn phát minh ba trăm năm trước.
Lúc đầu, Linh cơ chỉ có thể truyền thông tin bằng linh lực và có hạn chế về khoảng cách.
Nhưng với sự cập nhật thay đổi không ngừng qua mọi thời đại, bây giờ có thể đăng bài thảo
luận với nhau, quan sát trực tiếp, mua đồ cũng quá tiện lợi.
Sau khi xem xong, Tần Giác trợn mắt há mồm, đây không phải là tiêu chuẩn mẫu nhân vật
chính sao?
Ngược lại, Diệp Lương Thần trước đó thật quá yếu!
Mặt khác, chẳng lẽ vị Bất Hủ thánh chủ này cũng giống như hắn, đều từ địa cầu xuyên qua
sao?

Vấn đề là…
“Nếu hắn cũng từ địa cầu xuyên tới đây, tại sao hắn lại tới sớm hơn mình mấy ngàn năm?”
Tần Giác vẫn không thể hiểu được.
“Thôi quên đi, trực tiếp tới chỗ hắn hỏi một chút là được.”
Cuối cùng, Tần Giác đã đưa ra quyết định.
Không cần biết vị Thánh chủ Bất Hủ này có phải đến từ Địa Cầu hay không, Tần Giác đi hỏi
một chút cũng không sai.
Cho dù không phải, Tần Giác có thể xóa trí nhớ của người kia, coi như không có chuyện gì
xảy ra.
Sau khi hạ quyết tâm, Tần Giác ấn vào chức năng bản đồ bên cạnh, bắt đầu tìm kiếm vị trí
của Bất Hủ thánh địa.
Những thế lực đỉnh phong như tám đại thánh địa, đều có thể tìm thấy trên bản đồ.
“Nơi này là… Thần Võ đế quốc.”
Tần Giác phán đoán một chút phương hướng, rồi tự lẩm bẩm:
“Hướng đông ba mươi vạn dặm không sai biệt lắm chính là Bất Hủ thánh địa.”
Sau khi rời khỏi Ám Nguyệt Thành, Tần Giác và Tô Ngạn tiến vào phạm vi là Thần Võ đế
quốc, dự theo tốc độ này, họ có thể đến Bất Hủ thánh địa trong khoảng mười ngày.
Mặc dù Tần Giác có thể sử dụng thần thông thuần di, nhưng hiện tại hắn đang đi du lịch, sẽ
không còn thú vị nếu hắn trực tiếp dùng thần thông thuần di?
Dù sao hắn cũng không vội.
Ngoài ra, Tần Giác thực sự rất hứng thú với Thuần Dương thánh địa, dù sao Lạc Vi Vi tu
luyện công pháp gọi là ‘Thuần Dương Chân Quyết’ lại đến từ Thuần Dương thánh giả, nói
không chừng cùng Thuần Dương thánh địa có quan hệ gì đó.

“Ngày mai, chúng ta đi đến phụ cận thành xem trước.”
Nơi này đã coi như là nơi xâm nhập vào khu vực Trung Châu thánh địa, cũng không đơn điệu
như Ám Nguyệt Thành.
Duỗi lưng một cái, Tần Giác thu hồi Linh cơ, chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó chìm vào giấc
ngủ.
Ngày hôm sau, ngay khi chân trời vừa nổi lên ngân bạch sắc, Tần Giác bị một âm thanh ồn ào
đánh thức.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tần Giác mơ mơ màng màng mở to mắt, có chút không vui.
“Tiền bối, dưới chân núi có người đang đánh nhau.”
Tô Ngạn tu luyện xong, giờ phút này đang đứng trên một phiến đá quan sát.
Cùng lúc đó, Tần Giác cũng cảm nhận được linh lực dao động nhàn nhạt, nhưng cũng không
mạnh lắm.
Lấy ra một bình linh tửu, Tần Giác đi đến mép vách núi nhìn xuống dưới.
Quả nhiên, dưới chân núi có mấy chục tên võ giả đang chiến đấu, trong đó có ba tên Thiên
giai, bên kia chỉ có một tên Thiên giai.
Đáng nhắc tới chính là, tên Thiên giai đơn độc kia là nữ nhân, đầu đầy tóc đen tùy ý quấn sau
ót. Trường kiếm trong tay múa ra đạo đạo tàn ảnh, đúng là có thể miễn cưỡng chống lại ba
tên Thiên giai đang vây công kia.
Nhưng cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng.
Bá!
Đao quang hiện lên, giống như sấm sét từ phía chân trời, trong chốc lát bay tới!

Nữ tử đã cố hết sức né tránh nhưng vẫn bị đánh trúng, trên đùi xuất hiện một vết thương
sâu đủ thấy xương, để lại vết máu đỏ tươi.
“Ha ha ha, Lý Nhược Vân, ngươi xong đời rồi.”
Người đứng đầu cười toe toét và nói.
“Các ngươi là bọn phản đồ, sư huynh ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Nữ tử hít một hơi thật sâu, cố nén cơn đau dữ dội, cắn răng nói.
“Ha ha, giết ngươi xong rồi, chúng ta lập tức chạy ra khỏi Thần Võ đế quốc, coi như hắn
mạnh nhưng không tìm thấy bọn ta thì có ích lợi gì?”
Tên cầm đầu nhếch miệng, tràn ngập khinh thường.
“Ngươi!”
Lý Nhược Vân cứng họng, không thể trả lời được.
“Đáng tiếc, một cơ thể tốt như vậy, lại không thể được hưởng thụ.”
Bên cạnh, một võ giả liếm môi một cái, rất là tiếc nuối.
“Hừ, lão nhị, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng có ngông cuồng. Bằng không đợi sư huynh ả
đuổi tới, chúng ta đừng hòng chạy trốn được.”
Tên cầm đầu lạnh lùng nói.
“Yên tâm đi lão đại, ta hiểu rồi.”
Nhưng mà câu nói này còn chưa rơi xuống, một đạo linh lực ánh sáng đột nhiên xuyên qua
lồng ngực của hắn, lưu lại một lỗ máu to bằng nắm đấm.
“Làm sao có thể…”
Lão nhị kinh ngạc cúi đầu xuống, biểu lộ không thể tin nổi.
“Ta ngược lại muốn xem xem, ai dám động đến muội muội ta.”

Thanh niên lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trong sân, ngữ khí lạnh lùng.
“Ca, huynh tới rồi!”
Nữ tử vui mừng.
“Lý Thất Diệp!”
Nhìn thấy thanh niên trong nháy mắt, sắc mặt tên cầm đầu trở nên trắng bệch như tờ giấy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất