Chương 117: Quỷ Ốc
1426 chữ
“Sư phụ, ta muốn ăn cái này.”
“Sư phụ, ta muốn ăn cái kia.”
“Sư phụ, cái này nhìn ngon quá.”
“…”
Trên đường phố náo nhiệt, Vân Tịch gần như nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, hoàn toàn
không giống một gốc Linh thảo hóa hình, rõ ràng giống một con heo nhỏ.
Ăn đến khi đứng cũng không nổi, mới một mặt thỏa mãn ưỡn bụng nằm trên đầu Tần Giác.
So với Diêu Quang thành,Thần Võ thành rõ ràng phồn hoa hơn nhiều, trên đường có thể thấy
võ giả ở khắp nơi, thậm chí một lão bản quầy hàng ven đường cũng có thể là võ giả Thiên
Giai.
Nói thật, đây mới là Trung Châu thánh địa mà Tần Giác muốn nhìn, không phải là thành nhỏ
như Ám Nguyệt thành trước đây, quả thực quá nhàm chán.
“Tiểu soái ca, mau tới đây chơi.”
Tần Giác: “???”
Chuyện gì vậy, chẳng lẽ Mã Hoa Đằng chạy tới Trung Châu rồi?
Ngay sau đó Tần Giác liền biết mình đã nhầm, chỉ thấy trên lầu các hoa lệ kia, mấy nữ tử
trang điểm diễm lệ đang ném mị nhãn với hắn, ánh mắt như sài lang, không cần nghĩ cũng
biết đây là chỗ nào.
“Vị công tử này, muốn lên uống một ngụm trà, thưởng thức chút phong cảnh không?”
“Công tử, ta rất rẻ nha…”
“Tiểu soái ca….”
“…”
Những cô nương này đã bao giờ gặp được thiếu niên đẹp trai như vậy, lập tức hai mắt tỏa
sáng, nhao nhao mở miệng đùa giỡn, hận không thể trực tiếp xông đến.
“Hừ.”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Ngạn đỏ bừng, hừ một tiếng.
“…”
Tần Giác đương nhiên không muốn đi thưởng thức phong cảnh.
“Chúng ta qua bên kia đi.”
Tần Giác phảng phất không nghe thấy tiếng nữ tử gọi, chỉ vào nơi xa nói.
“Ừm.”
Tô Ngạn liên tục gật đầu, không cự tuyệt.
Không bao lâu, hai người tới một ngôi nhà, ngoài dự liệu chính là, trên tấm bia đá phía ngoài
khắc hai chữ to ‘Quỷ Ốc’!
Tần Giác tin chắc mình không nhìn nhầm, hắn có hơi im lặng, nơi này chính là thế giới cao
võ, chẳng lẽ có người sẽ sợ ma quỷ sao?
Nghiêm túc mà nói, cái gọi là quỷ, thật ra chỉ là một nguyên hồn có chút xấu xí mà thôi.
Bất quá Tần Giác cũng muốn biết nhà ma ở thế giới này rốt cuộc là gì, vì vậy nói với Tô Ngạn:
“Đi, vào xem!”
“A?”
Tô Ngạn sững sờ, lộ ra vẻ do dự.
“Sao thế?”
Tần Giác nghi hoặc, Tô Ngạn là cường giả Chí tôn cảnh, không thể nào lại sợ thứ này chứ?
Mà hắn lại nhớ, ban đầu khi ở Vô Cực bí cảnh, Tô Ngạn vô cùng trấn định, không phải kiểu
tính cách nhát gan.
“Không, không có gì.”
Tô Ngạn lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Thấy thế, Tần Giác cũng không nghĩ nhiều, trả một ít linh thạch, sau đó cùng Tô Ngạn vào
Quỷ Ốc.
Sau khi vào Quỷ Ốc, Tần Giác mới hiểu. Thì ra nơi này không phải dùng đạo cụ hoặc nhân
viên hóa trang, mà là dùng huyễn thuật tạo ra, giống với ảo cảnh mà Mã Hoa Đằng tạo ra,
nhưng nhẹ nhàng hơn chút thôi.
Cạch.
Ánh đèn vụt tắt, mọi thứ chìm vào màu đen bất tận, đồng thời có một cỗ khí tức âm lãnh
tràn ra, cho dù không có bất kỳ vật gì xuất hiện, cũng vẫn khiến người ta có một loại cảm
giác sợ hãi khó nói rõ.
“Rống!”
Trong bóng tối đột nhiên vang lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, không
ngừng quanh quẩn bên tai, khiến người ta không rét mà run.
Nếu là người bình thường, rất có thể sẽ bị hù dọa, nhưng Tần Giác cũng không phải người
bình thường.
Đúng lúc này, Tô Ngạn bên cạnh bỗng nhiên nắm cánh tay hắn, run nhè nhẹ.
Ngược lại Vân Tịch nằm trên đầu Tần Giác không hề sợ hãi, thậm chí tràn ngậm chờ mong.
“Ngươi chưa từng thấy nguyên hồn sao?”
Tần Giác muốn kéo tay ra, lại phát hiện năm ngón tay Tô Ngạn bấu chặt, căn bản không
muốn buông ra.
“Từng thấy.”
Tô Ngạn yếu ớt nói:
“Thế nhưng nguyên hồn không có đáng sợ như vậy.”
“…”
Tần Giác cười khổ nói:
“Yên tâm, những thứ này đều là do huyễn thuật tạo ra, không cần sợ.”
Mặc dù vậy, Tô Ngạn vẫn không chịu buông tay. Tần Giác bất đắc dĩ, đành phải để cho nàng
tùy ý nắm tay, đi thẳng về phía trước.
“Rống!”
Đột nhiên bên cạnh có một bóng áo trắng nhảy ra, mở to chiếc mồm đầy máu về phía hai
người, thậm chí có thể thấy đám giòi bọ lúc nhúc trong miệng, sinh động như thật.
“A!”
Tô Ngạn hét lên một tiếng, theo phản xạ đánh một quyền về phía bóng áo trắng.
Phải biết, Tô Ngạn bây giờ là cường giả Chí Tôn cảnh, cho dù chỉ tiện tay đánh một quyền, uy
lực vẫn là không thể xem thường.
Quả nhiên, một giây sau, bóng áo trắng bị linh lực khủng bố làm cho vỡ nát, lại liên tục bị
đánh xuyên qua mười mấy bức tường, mãi cho đến khi từ trong Quỷ Ốc thấy được cả con
đường phía trước thì mới từ từ tiêu tan.
“Không được đến đây!”
Tô Ngạn hoàn toàn không ý thức được mình làm gì, nắm đấm liên tiếp vung ra, từng đạo linh
lực từ trong Quỷ Ốc bắn ra, trong chớp mắt đã biến Quỷ Ốc được xây dựng bằng Huyền
Thiết thành tổ ong vò vẽ, nếu không phải Tần Giác ra tay ngăn cản, chỉ sợ sẽ còn thảm hại
hơn.
“Này này này, mau dừng lại, ngươi muốn phá cả con đường này sao?”
Tần Giác cưỡng ép kìm hãm nữ tử, im lặng nói.
“A?”
Tô Ngạn sững sờ, bây giờ mới kịp phản ứng, nhìn thấy tình cảnh xung quanh, sắc mặt nháy
mắt đỏ bừng lên.
“Thật xin lỗi, ta, ta không cố ý.”
Tần Giác: “…”
Ta đương nhiên biết ngươi không cố ý, nếu cố ý, chỉ sợ con đường này sớm đã bị hủy đi.
Ai mà nghĩ tới, đường đường Thánh nữ Phong Lôi tông , cường giả Chí tôn cảnh, vậy mà lại bị
một hình ảnh huyễn thuật làm cho sợ đến như vậy, quả thực khiến người ta dở khóc dở cười.
May mà nơi này quỷ hồn chỉ là huyễn thuật, nếu không vừa rồi không biết có bao nhiêu
người vô tội mất mạng.
“Cửa hàng của ta!”
Lúc này, lão bản cũng chạy ra, khóc không ra nước mắt hét lớn.
“Các ngươi làm gì, bồi thường cửa hàng cho ta!”
Lão bản liếc mắt liền thấy Tần Giác và Tô Ngạn, không có cách, hiện tại toàn bộ Quỷ Ốc bốn
phía gió thổi, không muốn nhìn thấy cũng khó.
Đừng nhìn Quỷ Ốc này cấu tạo đơn giản, trên thực tế lại vô cùng đắt đỏ, dù sao không phải
ai cũng biết kỹ thuật kia của Mã Hoa Đằng, huống chi có thể tạo ra huyễn cảnh, cũng nhất
định phải là luyện khí sư Thiên giai mới có thể luyện chế ra được.
Có thể hiểu được tâm tình hiện tại của lão bản.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Linh lực lớn như vậy kéo cấm quân hộ thành đến, nhanh chóng vây quanh Quỷ Ốc.
“Nhạc thống lĩnh, ngươi cần phải làm chủ cho ta, hai người này phá hủy cửa hàng của ta.”
Thấy cấm quân đến, lão bản liền vội vàng chạy đến, chảy nước mắt nước mũi nói.
Nghe vậy, Nhạc thống lĩnh khẽ nhíu mày, quay người nhìn hai người Tần Giác:
“Phải không?”
“Thật có lỗi, chúng ta không cố ý, chúng ta sẽ bồi thường.”
Tần Giác giải thích.
“Ngươi biết Quỷ ốc này có…”
Lời còn chưa dứt, mấy trăm viên linh thạch thượng phẩm óng ánh ném ra trước mặt lão bản,
tản mát ra linh khí nồng nặc.
“Bằng này đủ chưa?”
Tần Giác thản nhiên nói.
“Đủ… Đủ.”
Vốn lão bản còn muốn nói tiếp đôi câu, nhưng Tần Giác thật sự đã trả ra rất nhiều.