Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 163: Khiêu Chiến Lần Thứ Hai

Chương 163: Khiêu Chiến Lần Thứ Hai
1595 chữ
Hô!
Vòng xoáy linh khí tiếp tục mười phút, rốt cục tiêu tán.
Cùng lúc đó, có thể rõ ràng cảm giác được một khí tức cường hoành xuất hiện, thình lình đạt
tới Thiên Giai.
“Ha ha ha, ta rốt cục cũng đột phá!”
Thanh âm vui mừng của Trương Kỷ Trần vang lên, truyền khắp toàn bộ Huyền Ất Sơn.
Đến đây thì Huyền Ất Sơn đã có hai cường giả Chí Tôn cảnh cùng hai cường giả Thiên Giai
cảnh.
Cho dù nội tình vẫn không thâm hậu bằng sáu đại gia tộc, nhưng lại không thua bất kỳ một
gia tộc nào khác, thậm chí còn hơn.
Ách, đúng rồi, còn có tên Tahm nữa, cũng là Thiên Giai.
Ầm!
Phiến đá vỡ nát, Trương Kỷ Trần phá cửa mà ra, linh lực quanh thân xoay chuyển, hăng hái,
ngay cả hai cục thịt trước ngực cũng nhỏ đi rất nhiều, tin rằng không được bao lâu nữa liền
có thể chậm rãi dùng linh lực ép trở về trạng thái ban đầu.
“Chúc mừng sư huynh.”
Võ Anh tiến lên cười nói.
“Chúc mừng Trương trưởng lão.”



Cao tầng còn lại của Huyền Ất Sơn cũng phụ hoạ theo.
Cho dù giờ phút này ngực Trương Kỷ Trần vẫn có chút quái dị, nhìn qua rất buồn cười,
nhưng không ai dám bật cười.
Hiện tại Trương Kỷ Trần chính là Thiên Giai, bọn hắn nào dám tùy tiện trêu ghẹo.
“Ừm, sư phụ đâu.”
Trương Kỷ Trần nhẹ gật đầu, không kịp chờ mà hỏi.
“Chắc là đang ở đại điện.”
Võ Anh ngạc nhiên, không rõ Trương Kỷ Trần vì sao gấp như vậy.
Lời còn chưa dứt, Trương Kỷ Trần đã biến mất tại chỗ, lưu lại một đám cao tầng Huyền Ất
Sơn với vẻ mặt ngu ngơ.
“Không hổ là đại đồ đệ của ta, quả nhiên không khiến ta thất vọng.”
Trong đại điện, Bạch Nghiệp thu hồi linh thức, hớn hở nói.
Tiếp tục như vậy, cho dù không dựa vào thực lực của Tần Giác, tin chắc ràng mấy chục năm
sau Huyền Ất Sơn cũng sẽ trở thành thế lực lớn có tiếng tăm lẫy lừng ở Nam Cảnh.
Nếu là trong lúc đó Mộc Tử Thất tiến giai Truyền Kỳ, như vậy lọt vào danh sách bốn đại tông
môn cũng không phải là không thể.
Dù sao, ở Nam Cảnh, một cường giả Truyền Kỳ Cảnh đủ để bù bất cứ chênh lệch nội tình gì.
Đúng lúc này, Trương Kỷ Trần đột nhiên xông tới kêu lên:
“Sư phụ, sư phụ!”
“Hửm? Nhanh như vậy liền đến rồi?”
Bạch Nghiệp kinh ngạc, hắn vừa rồi sau khi thấy Trương Kỷ Trần đột phá liền thu hồi linh
thức, bởi vậy cũng không có chú ý tới Trương Kỷ Trần muốn tìm hắn.

Chẳng lẽ không phải nên củng cố tu vi trước sao?
“Chúc mừng ngươi thành công đột phá, bước vào Thiên Giai.”
Thấy thế, Bạch Nghiệp cũng không thể không nói gì, đành phải mở miệng chúc mừng.
Nào cóthể ngờ được Trương Kỷ Trần giống như không nghe thấy hắn, sau khi đảo mắt một
cái, cắn răng nói:
“Sư phụ, con ếch xanh kia đâu?”
Bạch Nghiệp: “? ? ?”
“Ếch xanh. . . Ngươi nói là Tahm?”
“Đúng vậy!”
Trương Kỷ Trần hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
“Ta muốn khiêu chiến với nó lần nữa, rửa sạch nhục nhã!”
“. . .”
Bạch Nghiệp cạn lời.
“Ngươi xác định?”
“Xác định!”
Trương Kỷ Trần chắc chắn nói.
Phải biết, lúc trước hắn sở dĩ chọn bế quan, chính là vì sau khi đi ra có thể chiến thắng Tahm,
báo thù cho chính mình.
Bây giờ thành công đột phá, mặc dù chỉ là vừa mới tiến giai, nhưng Trương Kỷ Trần không
nghĩ rằng mình sẽ lại thua cho một con ếch xanh!
Tuyệt đối sẽ không!
“Ây. . . Được rồi.”

Bạch Nghiệp cười khổ, xem ra chuyện ngày đó đã để lại trong lòng Trương Kỷ Trần bóng ma
tâm lý rất lớn, nếu không sau khi đột phá chuyện thứ nhất cũng không phải là muốn khiêu
chiến Tahm.
Phủi tay, Bạch Nghiệp quát lên tên Tahm.
Câu nói này thanh âm không lớn, lại như là mũi tên nhọn truyền ra đại điện, không bao lâu,
Tahm thân hình cồng kềnh tiến đến bên trong đại điện:
“Chủ nhân, có chuyện gì không .”
“Ừm, hắn muốn khiêu chiến với ngươi lần nữa.”
Bạch Nghiệp nhìn ngực của Trương Kỷ Trần, nói thêm:
“Giống như lần trước, không được liếm nơi đó.”
“Được rồi.”
Tahm giống như người máy đáp lại.
“Hừ, lần này ta nhất định phải đánh bại ngươi!”
Trương Kỷ Trần hai mắt cháy lên lửa nóng hừng hực, hắn muốn khiến cho con ếch xanh biến
thái đã mình làm chịu nhục này, phải hoàn trả lại gấp mười gấp trăm lần!
Dưới sự chủ trì của Bạch Nghiệp, một người một ếch đi ra bên ngoài đại điện, luồng gió mát
thổi qua, rất có phong thái của cao thủ tuyệt thế giao phong.
“Hửm? Đây là đang tính làm gì?”
Tần Giác từ đằng xa đi tới, có chút nghi hoặc.
“A, Kỷ Trần muốn tiếp tục khiêu chiến Tahm, báo thù cho mình.”
Bạch Nghiệp thuận miệng nói, chuyện lúc trước Tần Giác cũng không biết, cho nên Bạch
Nghiệp không thể không giải thích.
“Thì ra là thế.”

Tần Giác nhẹ gật đầu, có chút hăng hái mà nói:
“Vậy xem ra Kỷ Trần phải thất vọng rồi.”
“Có ý gì?”
Bạch Nghiệp nhịn không được hỏi.
“Hắn không có khả năng chiến thắng Tahm.”
Tần Giác nhún vai.
“Vì sao?”
Bạch Nghiệp không hiểu.
Mặc dù Trương Kỷ Trần vừa mới đột phá, nhưng hắn là nhân loại, hiểu được sử dụng võ kỹ.
Trái lại Tahm, trừ tu vi đạt tới Thiên Giai ra, căn bản không hiểu chiến đấu ra sao, cho nên
ngay cả Bạch Nghiệp cũng xem trọng Trương Kỷ Trần hơn.
“Đợi chút nữa ngươi liền biết.”
Tần Giác không có trả lời Bạch Nghiệp, mà ý vị sâu xa nói.
Cắt!
Bạch Nghiệp nhếch miệng.
Cùng lúc đó, trong sân Trương Kỷ Trần cũng đã dẫn đầu động thủ, khởi xướng tấn công
Tahm.
“Phá Ma Chỉ!”
Vừa lên đến, Trương Kỷ Trần liền sử dụng một trong những võ kỹ Địa giai của Huyền Ất Sơn,
khí thế tăng vọt, đâm về phía Tahm.
Trương Kỷ Trần sở dĩ có dáng vẻ nắm chắc thắng lợi như vậy, chính là bởi vì bản thân nắm
giữ rất nhiều võ kỹ.

Lần trước bởi vì chênh lệch quá lớn, võ kỹ không cách nào đền bù, hiện tại cùng là Thiên
Giai, Trương Kỷ Trần có thể nói là tràn đầy lòng tin.
Nhưng mà Trương Kỷ Trần lại xem nhẹ một chuyện.
Tahm đúng là ếch xanh biến thành, dưới tình huống bình thường căn bản không có khả năng
hiểu được võ kỹ.
Nhưng nó là ăn đan dược luyện chế từ nguyên hồn của Vô Cực Thánh Giả mới biến thành
dạng này.
Cho dù Tần Giác đã xóa đi ký ức liên quan tới Vô Cực Thánh Giả, nhưng những thứ khác
cũng không xóa đi.
Tỷ như. . . Linh trí cùng võ kỹ.
Bạch!
Mắt thấy công kích của Trương Kỷ Trần sắp đánh trúng, Tahm đột nhiên lướt ngang qua nửa
mét, nhẹ nhõm né tránh.
“Cái gì?”
Trương Kỷ Trần sững sờ, một cái tay khác lập tức truy kích, không ngờ rằng Tahm lại dùng bí
kỹ Phản Phục Hoành Khiêu lướt ngang trở về, lần nữa né tránh.
Một giây sau, đầu lưỡi Tahm mạnh mẽ quất lên mặt Trương Kỷ Trần!
“A…!”
Trương Kỷ Trần chỉ cảm thấy ẩm ướt. Trượt đánh tới, sự mềm mại nói không nên lời, ngay
sau đó liền bị đầu lưỡi của Tahm cuốn lấy toàn thân, không thể động đậy.
“Buông ra. . . Cho ta!”
Trên người Trương Kỷ Trần đột nhiên dấy lên linh lực hỏa diễm, bị đau phía dưới, Tahm vội
vàng buông ra đầu lưỡi, lộ ra vẻ mặt đau đớn.

Võ giả Thiên Giai đã có thể điều động một bộ phận linh khí trong thiên địa, Trương Kỷ Trần
đương nhiên không có khả năng lại bị đầu lưỡi của Tahm tuỳ tiện buộc chặt.
“Đại Thần Cơ Bá Quyền!”
Không chút do dự, Trương Kỷ Trần đấm ra một quyền, như phá Kim Chung.
Lần này hắn phong kín tất cả đường lui của Tahm, bất luận Tahm né tránh thế nào, đều sẽ bị
đánh trúng!
Để Trương Kỷ Trần kinh ngạc chính là, Tahm căn bản không có ý định tránh né, trực diện
đứng ở nơi đó , mặc cho một quyền của hắn đánh vào người.
Ầm!
Đại địa chấn động, Tahm liên tục rút lui, trên mặt đất lưu lại dấu chân mắt thường có thể
thấy được.
Sau đó Trương Kỷ Trần kinh ngạc phát hiện, nắm đấm của mình lại bị thân thể của Tahm hút
lại!
Trương Kỷ Trần thử nghiệm tát hai cái, kết quả không nhúc nhích tí nào.
“Hắc hắc, tiếp theo đến phiên ta.”
Tahm lộ ra nụ cười nhân cách hóa, lần thứ nhất không sử dụng đầu lưỡi công kích Trương Kỷ
Trần, mà là dùng cánh tay!
Ầm!
Một lát sau, Trương Kỷ Trần ngã trên mặt đất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất