Chương 17 Xin Lỗi, Thời Thế Đã Thay Đổi
1778 chữ
Đêm đó,bầu trời đầy sao, trăng trong như đĩa bạc.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Tinh môn tuyên chiến với Huyền Ất Sơn, song phương tạm thời không có bất cứ cuộc giao phong đối đầu nào, mà Ngụy gia cũng không có đi ra khỏi hậu phương, hết thảy thật giống như không có chuyện gì xảy ra.
Rất nhiều người thậm chí bắt đầu hoài nghi tính xác thực của tin tức này.
Hô .
Một cơn gió thổi qua, dưới núi Huyền Ất Sơn lặng lẽ không một tiếng động đột nhiên xuất hiện ba bóng dáng màu đen, bọn họ ẩn nấp trong bóng tối, nếu như không nhìn kỹ thì cơ hồ rất khó phát hiện ra.
“Nơi này chính là Huyền Ất Sơn sao?”
Người áo đen cầm đầu thấp giọng nói .
“Lão đại, chúng ta đi vào đi .”
Người áo đen bên trái vừa chuẩn bị khởi hành, lại bị ‘Lão đại’ đưa tay ngăn cản:
“Ngu xuẩn, chúng ta là sát thủ, không phải chiến sĩ, sao có thể đi cửa chính? Nếu có trận pháp ở đó, không phải sẽ chết chắc sao.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đi theo ta .”
Nói xong, người áo đen cầm đầu liền đi về hướng phía sau Huyền Ất Sơn, còn lại hai người kia thấy thế, lập tức theo sát đằng sau.
Ba người rất mau chóng tới phía sau Huyền Ất Sơn, nơi này là một sườn đồi, cao tới hơn ngàn mét, cơ hồ gần như không có bất kỳ chỗ nào để tựa vào leo lên, ngay cả một võ giả Huyền giai cũng không có cách leo lên được.
“Theo kinh nghiệm nhiều năm của ta, nơi này khẳng định là nơi phòng thủ lỏng lẻo nhất, chúng ta hãy đi từ nơi này.”
Người áo đen cầm đầu nói ra .
“Lão đại thực thông minh, nơi này dốc đứng như thế, người của Huyền Ất Sơn tuyệt đối không nghĩ ra chúng ta có thể đi từ nơi này để lẻn vào ám sát bọn chúng, ha ha ha .”
“Không hổ là lão đại!”
Được hai tiểu đệ tán dương, người áo đen cầm đầu rất hưởng thụ:
“Hãy cẩn thận một chút cho ta, làm xong chuyện này thì sẽ có được ngân phiếu chúng ta liền thu tay lại, rõ chưa?”
“Đã rõ!” Hai người liên tục gật đầu .
Kỳ thật nhiệm vụ ám sát cao tầng Huyền Ất Sơn lần này Lưu Phong vốn không nguyện ý làm, bởi vì nó quá mạo hiểm, một khi thất bại sẽ cùng một lúc đắc tội với hai thế lực, nhưng Tinh môn thực sự đã cho quá nhiều.
Hắn đã nghĩ xong kế hoạch,sau khi giết hết các cao tầng của Huyền Ất Sơn sẽ lập tức chạy trốn đi nơi khác, bằng thực lực của ba huynh đệ bọn họ, nếu như không làm được sát thủ, thì cũng có thể tạo ra một phương thế giới.
“Rất tốt .”
Lưu Phong hài lòng nhẹ gật đầu, sau đó đặt tay ở trên vách đá, nhanh chóng trèo lên như là thạch sùng.
“Lão đại, chúng ta vì sao không bay thẳng lên?”
Một trong những tiểu đệ nhịn không được hỏi thẳng.
Cả ba người bọn hắn đều là võ giả Địa giai, mặc dù sườn đồi có cao hơn ngàn mét, nhưng muốn bay lên cũng không khó .
“Đồ ngốc! Chúng ta đến đây là để ám sát cao tầng của Huyền Ất Sơn,nếu tiêu hao quá nhiều linh lực thì làm sao có thể động thủ nữa?”
Một tiểu đệ khác lên tiếng mắng .
“Ách … Cũng đúng .”
Nếu như giờ phút này có người ngoài ở đây, nhất định sẽ bị phát hiện ra ba hắc y nhân, bởi vì bọn họ chính là bộ ba sát thủ nổi danh nhất trong những năm gần đây, lão đại Lưu Phong, lão nhị Tiêu Diễm, lão tam Lâm Động!
Ba người họ từ trước đến nay vẫn duy trì tính ổn định, chuẩn xác,nổi tiếng hung ác, ám sát qua vô số võ giả cấp cao, được khen ngợi rộng rãi trong ngành, có thể nói là như mặt trời giữa trưa, lần này nhiệm vụ của bọn họ là giúp Tinh môn ám sát cao thủ của Huyền Ất Sơn, chỉ cần thành công giết chết được ba vị võ giả Địa giai trở lên, thì có thể nhận được thù lao vô cùng phong phú.
Đương nhiên, Tinh môn làm như vậy là vì muốn trước khi khai chiến làm suy yếu thực lực Huyền Ất Sơn, giảm bớt thương vong, dù sao, mặc dù Ngụy gia giúp bọn họ, nhưng cũng sẽ không quan tâm tới những mất mát tổn thất đó.
Lưu Phong có thực lực cao nhất trong ba người, đã đạt tới hậu kỳ của Địa giai, bởi vậy nên có tốc độ nhanh nhất, không bao lâu đã leo lên đến đỉnh sườn đồi, nhưng Lưu Phong ngay lập tức chấn kinh, hắn vừa mới nhảy lên, liền thấy cách đó không xa trên tảng đá có một người ngồi đấy, dọa hắn xém chút rơi xuống!
Chết tiệt, tại sao chỗ này cũng có người ở đây? !
May mà Lưu Phong bình tĩnh lại, phát hiện người ngồi ở trên tảng đá chỉ là một thiếu niên, lập tức nhẹ nhàng thở ra .
Một thiếu niên, giống như là bắt đầu luyện tập trong bụng mẹ, cao nhất chắc cũng chỉ đạt tới Huyền giai, căn bản không đủ sợ .
Lúc này, Tiêu Diễm cùng Lâm Động lần lượt leo lên, nhìn thấy một bóng dáng trên tảng đá đều giật mình, nhưng rất nhanh cảm thấy nhẹ nhõm thở ra như Lưu Phong.
Bốn người không nói lên lời, bầu không khí có vẻ hơi khó xử.
“Các ngươi là ai, tới nơi này làm gì?”
Thiếu niên dẫn đầu phá vỡ sự im lặng, giọng nói không chút bối rối .
Ba người Lưu Phong nhìn nhau, nhịn không được cười xùy, thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
“Tiểu tử, muốn trách thì trách ngươi xui xẻo, đêm canh ba không ngủ, chạy tới nơi này tìm cái chết .”
Nói xong, trong tay Lâm Động đột nhiên xuất hiện một ngân châm, tiện tay vung ra, trong nháy mắt hóa thành mũi sắc nhọn bắn về phía thiếu niên .
Nhưng mà thiếu niên giống như không nhìn thấy chiêu tấn công của Lâm Động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài:
“Mây đen gió lớn, vừa vặn thích hợp để giết người .”
Ban đầu Tần Giác chỉ là do ngủ không được nên đi ra ngoài thư giãn một chút, kết quả không nghĩ tới hắn lại đụng phải ba vị khách không mời mà đến, hơn nữa nhìn tình huống này, ba người kia hiển nhiên là những kẻ không tốt, nói không chừng là sát thủ của Tinh môn phái tới.
Huh!
Một giây sau,ngân châm do Lâm Động vung ra lập tức biến mất trong không khí, thiếu niên vẫn bình yên vô sự ngồi tại chỗ .
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Lâm Động hoảng sợ .
“Không đúng, chẳng lẽ cao nhân gần đây sao?”
Lưu Phong cảnh giác nói .
Lời vừa nói ra, Tiêu Diễm bên cạnh lập tức từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra vũ khí, một cây thước đen như mực.
“Ai! Đi ra!”
Tiêu Diễm phẫn nộ quát .
Bốp!
“Lão đại, sao ngươi đánh ta?”
Tiêu Diễm ôm đầu, buồn bực nói .
“Đồ ngốc! Nơi này chính là Huyền Ất Sơn, ngươi gọi lớn tiếng như vậy không muốn sống nữa à?” Lưu Phong lạnh lùng nói .
Tiêu Diễm khẽ giật mình, vội vàng ngậm miệng lại .
“Lão tam, ngươi bắn chệch hắn rồi có phải hay không?”
Xác định chung quanh không có bất kỳ linh lực nào, Lưu Phong nhịn không được cau mày nói .
“Không thể nào!”
Lâm Động kiên định lắc đầu, nhưng nghĩ lại, nếu như không phải bắn chệch, ngân châm làm sao có thể biến mất được?
“Nếu không phải, ta thử lại lần nữa?”
Lâm Động ngập ngừng hỏi.
“...”
“Yên tâm đi lão đại, lần này tuyệt đối sẽ không thất thủ nữa!”
Lâm Động quyết đoán nói.
Để cho an toàn, Lâm Động lần này trực tiếp vung ra mười mấy cái ngân châm, đồng thời chia ra làm các hướng khác nhau bắn về phía Tần Giác, phong kín tất cả đường lui, Lâm Động tin rằng võ giả Huyền giai này chắc chắn phải chết!
Quỷ dị thay, ngân châm lại bị biến mất khỏi không khí một lần nữa sau khi lại gần thiếu niên kia, ngay cả một thằng ngốc cũng có thể nhìn thấy vấn đề xảy ra xuất hiện từ trên người thiếu niên kia.
Cùng lúc đó, cánh tay phải thiếu niên khẽ nâng lên, trong tay đột nhiên có một vài binh khí kỳ lạ, nhắm ngay vào ba người họ.
“Đó là cái gì?”
Lưu Phong bỗng nhiên có một dự cảm chẳng lành .
“Phốc .”
Trước khi Lưu Phong có thể phản ứng lại, một tia sáng ánh vàng phóng tới, trong nháy mắt đánh trúng trên người Lâm Động!
Bùm!
Linh lực kinh khủng đã quét ra,nhấc lên cả bụi bặm cùng ánh lửa làm lóa cả mắt, ở trong màn đêm lộ ra trông đặc biệt lộng lẫy .
May mà Lưu Phong ở bên cạnh kịp thời chống cự bằng linh lực, nhưng vẫn bị sóng xung kích đẩy bay ra ngoài, mặt khác, Tiêu Diễm cũng giống như thế .
Khi ánh lửa cùng khói bụi tan đi, chỉ thấy quần áo Lâm Động tả tơi quỳ trên mặt đất, đầu tóc đã bị đốt thành tro bụi, ngực thì xuất hiện một vết máu cháy đen, to bằng nắm đấm, cơ hồ xuyên qua toàn bộ thân thể, đây là hắn đã dùng linh lực triệt tiêu phần lớn uy lực dưới tình huống này rồi đó.
“Phốc!”
Phun ra một ngụm máu tươi, sau đó Lâm Động nằm trên mặt đất, trọng thương sắp chết!
“Đây là … Đây là vũ khí gì?”
Lưu Phong ngẩn ra, chỉ cảm thấy cổ họng vô cùng khô khan, nỗi sợ hãi mà lâu rồi hắn không cảm nhận được trong một thời gian dài dần dần xông lên đầu.
Trên tảng đá, Tần Giác chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói:
“Thật xin lỗi, thời thế đã thay đổi rồi.”