Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 207: Vạn Pháp Bất Xâm

Chương 207: Vạn Pháp Bất Xâm
1642 chữ
Tu La Thánh Sơn.
Một trận gió thổi qua, lá trúc bay là là, rơi trên người La Trường Ca.
Giờ phút này, dân chúng Tu La giới còn chưa ý thức được cao tầng của bọn hắn đã bị diệt
toàn quân, chỉ còn lại một tên tộc trưởng nửa chết nửa sống.
Mà nhanh thôi La Trường Ca cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.
“Thì ra là thế.”
Xem xong ký ức của La Trường Ca, Tần Giác cuối cùng cũng hiểu Tu La giới vì sao mấy ngàn
năm qua không tiếp tục xâm lấn Linh Ương giới.
Thì ra là bởi vì khoảng cách quá xa!
Mặt khác, La Trường Ca lại căn bản không có để tâm chuyện ở Linh Ương giới, khó trách
Linh tộc chỉ có thể dùng loại phương pháp vụng về tạo dựng không gian thông đạo.
“Hô, cuối cùng cũng có thể đi trở về.”
Nếu biết vị trí cụ thể của Linh Ương giới, như vậy tiếp theo liền đơn giản hơn nhiều rồi.
Nhưng mà trước mắt vẫn phải giải quyết hết Tu La giới này trước mới được.
Nếu như tiếp tục bỏ mặc bọn hắn phát động chiến tranh vị diện, không biết lại có bao nhiêu
thế giới sẽ bị phá hủy.
Bởi vì cái gọi là nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc.



Lúc trước Tần Giác có thể sàn bằng toàn bộ Linh tộc thành bình địa, hiện tại sao lại có thể
thủ hạ lưu tình?
“Khụ khụ. . .”
Đúng lúc này, La Trường Ca phun ra hai ngụm tiên huyết, cố nén kịch liệt đau nhức, run rẩy
từ dưới đất bò dậy, biểu lộ kiên nghị.
“Còn muốn phản kháng sao?”
Tần Giác nhíu mày.
Ngoài dự liệu chính là, La Trường Ca lại bịch một tiếng quỳ xuống.
“. . .”
“Dù cho ngươi cầu xin tha thứ, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.”
Tần Giác thản nhiên nói.
“Ta biết.”
Chẳng biết lúc nào, La Trường Ca lại khôi phục bộ dáng già nua kia, hai mắt vẩn đục, giống
như lúc nào cũng có thể tử vong.
Hai người chênh lệch rất rõ ràng, La Trường Ca làm sao có thể không rõ, mình tuyệt đối
không phải là đối thủ của Tần Giác.
“Suy cho cùng vẫn tránh không khỏi. . .”
La Trường Ca cười khổ.
Cái gì mà mệnh ta do ta không do trời, đều là giả.
Trước thực lực tuyệt đối, thực lực mà hắn đã từng lấy làm kiêu ngạo quả thực không đáng
nhắc tới, tựa như con kiến hôi dễ dàng bị đè ép.
Từ đầu đến cuối, Tần Giác tựa hồ ngay cả một tay khác cũng chưa dùng tới, hắn thậm chí
hoài nghi, Tần Giác là cường giả Thái Hư thập cảnh.

Hít một hơi thật sâu, La Trường Ca khẩn cầu:
“Ta đã làm tốt chuẩn bị phải chết từ lâu, chỉ hi vọng tiền bối có thể bỏ qua cho những sinh
linh khác ở Tu La giới.”
“Nếu như ta nói không thì sao.”
Tần Giác cười lạnh.
“Quên nói cho tiền bối. . . Khụ khụ!”
La Trường Ca lại phun ra hai ngụm tiên huyết, đầu đau muốn nứt, suýt đổ xuống lần nữa.
Nửa ngày, La Trường Ca nói tiếp:
“Ta lúc tiến giai Thái Hư đệ bát cảnh, thức tỉnh một loại năng lực đặc thù. . .”
“Ngươi nói là Phệ Hồn huyết chú chứ gì?”
Tần Giác như có điều suy nghĩ.
“Làm sao ngươi biết?”
La Trường Ca sửng sốt, nhưng nghĩ lại, Tần Giác chính là vừa mới sưu hồn hắn, biết Phệ Hồn
huyết chú cũng không kỳ quái.
Cái gọi là Phệ Hồn huyết chú, thật ra là một loại chú thuật mạnh vô cùng, có thể hóa thành
hắc ấn, bám trên người địch nhân, dần dần ăn mòn nguyên hồn của người bị thi thuật, cho
đến vạn kiếp bất phục.
Nhưng Phệ Hồn huyết chú chỉ có thể sử dụng một lần, với lại nhất định phải đánh đổi mạng
sống.
La Trường Ca tin tưởng, dù cho Tần Giác là Thái Hư thập cảnh, nếu bị trúng Phệ Hồn huyết
chú, cũng sẽ bị ăn mòn dần dần, cho dù không chết, nhất định cũng bị thương.
Cho nên, hắn muốn dùng cái này uy hiếp Tần Giác.
“Nếu tiền bối biết Phệ Hồn huyết chú, nên cũng biết rõ tác dụng của nó.”

Dưới tình huống bình thường, không ai nguyện ý mạo hiểm như vậy, nhưng Tần Giác cũng
không phải là người bình thường.
“Được, ta cũng muốn thử thử,xem nó lợi hại bao nhiêu.”
Tần Giác không để tâm nhún vai.
La Trường Ca: “? ? ?”
Ngươi làm sao không khuôn mẫu gì hết vậy?
Trong lúc nhất thời, hắn không biết nên trả lời thế nào.
“Không nên ép ta!”
Cắn răng, La Trường Ca ác liệt nói.
“Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”
Tần Giác có chút khô lời.
Nghe vậy, La Trường Ca sao còn không rõ, Tần Giác căn bản không sợ uy hiếp của hắn, đã
như vậy. . .
“Phệ Hồn huyết chú, phát động!”
Chỉ một thoáng, máu huyết khắp người La Trường Ca nhanh chóng khô cạn, giống như bị
thứ gì đó hút khô, điên cuồng tụ về phía trung tâm, đồng thời tản ra sát khí mãnh liệt.
Cho dù chết, hắn cũng muốn kéo một miếng thịt từ trên thân Tần Giác xuống!
Ngắn ngủi mấy giây, La Trường Ca liền hóa thành một tia hắc quang, bắn về phía Tần Giác,
tốc độ nhanh vô cùng.
Cuối cùng hắn lấy mạng sống ra đánh đổi, thành công phát động Phệ Hồn huyết chú!
Tiếc là, nhục thân Tần Giác đã vạn pháp bất xâm từ lâu, bất kỳ chú thuật, linh lực gì đều vô
dụng với hắn, nói cách khác, tương đương với tự mang miễn dịch.

Bởi vậy hắc quang còn chưa tới gần Tần Giác, liền bị mạnh mẽ bắn ra ngoài, sau đó ở không
trung vặn vẹo nhúc nhích, biến thành khuôn mặt của một người, chính là La Trường Ca.
“Làm sao có thể!”
La Trường Ca không thể tin, hắn đã huyết tế hết cả người, chỉ còn lại tàn hồn tan vào Phệ
Hồn huyết chú, kết quả lại vô dụng với Tần Giác.
Có lầm hay không?
Tần Giác lười nhác giải thích, đưa tay nắm một cái.
Phốc phốc!
Hắc quang tiêu tán, ngay cả La Trường Ca cũng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Đến tận đây, trừ những cường giả Thái Hư cảnh còn đang đi xâm lấn ở vị diện khác ra, tất cả
cao tầng Tu La giới toàn bộ đều bỏ mình.
Lập tức cả người Tần Giác chậm rãi bay lên không, một quyền rơi xuống.
Ầm ầm!
Những nơi quyền phong đi qua, cho dù là bất kỳ vật gì cũng đều vỡ nát, bao gồm cả Tu La
Thánh Sơn, cuối cùng chỉ còn lại một quyền ấn sâu không thấy đáy.
Làm xong những thứ này, Tần Giác duỗi lưng một cái, lấy ra mấy cái nhẫn trữ vật, nhìn chiến
lợi phẩm của mình.
Hắn không có hứng thú gì với tài nguyên tu luyện, nhưng không có nghĩa là không hứng thú
với linh tửu.
Phải biết rằng những lão quái vật sống vài vạn năm này, nếu có linh tửu, chí ít cũng hơn ngàn
năm, thậm chí trên vạn năm cũng không phải là không thể.
Quả nhiên, Tần Giác từ trong hai cái nhẫn trữ vật tìm được rất nhiều linh tửu ngàn năm,
đáng tiếc không có linh tửu trên vạn năm.

“Tiếp theo đến phiên mấy tên còn lại kia.”
Tần Giác ý vị thâm trường nói.
Dựa theo hình thức vận chuyển của Tu La giới, nếu như không tiêu diệt bọn hắn triệt để,
như vậy không bao lâu, bọn hắn liền sẽ lại lần nữa sinh ra nhiều người càng mạnh hơn, trở
thành tai hoạ ngầm.
Cho nên trải qua một phen suy tư, Tần Giác cuối cùng vẫn quyết định hủy diệt toàn bộ Tu La
giới, đây cũng là phương pháp đơn giản nhất.
Hạ quyết tâm, Tần Giác trên người tách ra từng luồng kim quang, óng ánh chói mắt, như là
mặt trời trên cao, khiến cho người ta mở mắt không được.
Rất nhanh, những kim quang này liền xuyên qua không gian thông đạo gần đó, tiến vào vị
diện khác, chuẩn xác giết chết những cường giả Tu La giới Thái Hư kia.
Nói thật, hủy diệt một thế giới, Tần Giác còn chưa từng làm qua.
Cái này khiến hắn nhớ tới trùm phảm diện trong bộ manga nào đó, hình như kịch bản cũng
giống vậy, kết quả bởi vì thả ra một tên chiến sĩ cấp thấp, cuối cùng lọt vào phản sát.
Khác biệt chính là, tên trùm phản diện sợ uy hiếp, mà Tần Giác chỉ đơn giản là cảm thấy
phiền phức, muốn giải quyết trong một lần thôi.
Huống chi, rõ ràng Tu La giới mới là nhân vật phản diện.
Sau khi giết sạch tất cả những Tu La giới Thái Hư kia, kim quang trên người Tần Giác bắt đầu
quay ngược trở về, rơi trên mặt đất phía dưới.
Ầm ầm!
Trong hỏa diễm chói mắt, toàn bộ Tu La giới bị bạo tạc, cũng giống như Địa Ngục giới trước
đó.

Cùng lúc đó, Tần Giác cũng không quay đầu lại mà rời đi, thuận tiện phong tỏa mảnh không
gian này, không cho bất cứ kẻ nào đào tẩu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất