Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 213: Về Sau Càng Đánh Không Lại Nàng

Chương 213: Về Sau Càng Đánh Không Lại Nàng
1638 chữ
“Ngao ô ~ ”
“Ngao ô ~ ”
Ngay khi Tần Giác cảm thán, bên cạnh bỗng nhiên xông đến một đạo hắc ảnh, giống như
như đạn pháo đụng ở trên người hắn.
Ầm!
Tần Giác thân thể trầm xuống, hai chân lập tức rơi vào mặt đất, lún xuống hai cái dấu chân.
“Ngao ô.”
Đối phương hung hăng cọ xát Tần Giác, cái đuôi vẩy vẩy, trừ Kỳ Lân ra thì còn có thể là ai?
Ôm nhiệt tình như thế, nếu đổi thành một võ giả Địa Giai, chỉ sợ ít nhất phải gãy mười cái
xương sườn.
“Chủ nhân, ngươi trở về rồi.”
Kỳ Lân le đầu lưỡi, vui mừng nói.
“. . .”
Tần Giác không nói gì, trực tiếp bắt lấy chân trước to lớn của Kỳ Lân làm một cú ném qua vai
tiêu chuẩn!
Ầm!
Đại địa chấn động, lập tức vang lên tiếng kêu thống khổ của Kỳ Lân.
“Lần sau không được ôm ta nữa.”



Phủi tay, Tần Giác thản nhiên nói.
“Ngao ô, biết rồi, chủ nhân.”
Kỳ Lân liên tục gật đầu, khóc không ra nước mắt, sao có thể đối với ta như vậy.
“Sư phụ!”
Lúc này, Vân Tịch từ đằng xa bay tới, nhào vào trong ngực Tần Giác, hung hăng cọ cọ.
“Sư phụ, ngươi đi đâu vậy, ta rất nhớ ngươi a.”
Vân Tịch ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, khiến người không nhịn được mà muốn
thương tiếc.
Mắt thấy cảnh tượng này, trong lòng Kỳ Lân cười lạnh, dám ôm chủ nhân, chờ bị đánh đi.
Nghĩ như vậy, Kỳ Lân cười trên nỗi đau của người khác từ dưới đất bò dậy, chuẩn bị thưởng
thức thảm trạng của Vân Tịch, để cho mình cân bằng lại chút.
Nhưng mà Kỳ Lân chờ gần năm phút Tần Giác cũng không hề động thủ, thậm chí còn cưng
chiều vuốt ve Vân Tịch, vẻ mặt tươi cười.
“? ? ?”
Tình huống gì vậy?
Không phải đã nói không cho phép ôm sao?
Đến lúc này, Kỳ Lân nếu vẫn không rõ, Tần Giác rõ ràng là tại nhằm vào. . . Không, ghét bỏ
nó.
Địa Ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian.
Thế giới này còn có thể tốt hơn được nữa hay không?
Kỳ Lân rốt cuộc phải sống thế nào thì các ngươi mới hài lòng đây? Nước mắt chảy xuống.
Ô ô ô.

. . .
Chốc lát sau ở sườn đồi Huyền Ất Sơn.
Tần Giác ngồi bên đá xanh, cầm một khối thịt nướng nhét vào miệng, bắt đầu ăn từng miếng
từng miếng.
Vân Tịch thì ngồi trên vai Tần Giác, ôm thịt gặm mà miệng đầy mỡ, quên cả trời đất.
Cách đó không xa, Kỳ Lân cũng rất may được một miếng thịt lớn, nơi nào còn quan tâm đối
đãi khác nhau gì chứ, đang hận không thể nhét hết tất cả xương vào trong miệng.
Mà trước mặt bọn hắn, một con yêu thú cao mấy mét đã bị nướng chín, đồng thời cắt thành
tám miếng, tản ra mùi thơm mê người.
Con yêu thú này chính là Tần Giác lúc trước từ nơi khác bắt được, đã đạt tới Thiên Giai, đối
với tu luyện của Vân Tịch cùng Kỳ Lân đều giúp ích rất lớn.
Về phần Tần Giác, chỉ đơn thuần cảm thấy ngon thôi.
Hô.!
Sau khi ăn uống no nê, Tần Giác đứng lên nói:
“Được rồi, ta muốn đi ngủ.”
Vứt xuống câu này, Tần Giác duỗi lưng một cái, quay người trở lại sân.
Trải qua lần dạy dỗ trước, Kỳ Lân đã không còn dám động thủ gì với nơi đây nữa, nếu không
thì tòa viện này đã bị phá từ lâu.
“Kỳ quái, chủ nhân lợi hại như vậy, vì sao còn phải đi ngủ a.”
Thấy Tần Giác tiến vào viện lạc, Kỳ Lân có chút không hiểu.
Dưới tình huống bình thường, võ giả Địa Giai đã có thể thông qua việc hấp thu vận chuyển
linh lực để duy trì thân thể, không cần ăn thứ gì, cũng không cần nghỉ ngơi.
Trừ phi là nguyên liệu nấu ăn đặc thù, ví dụ như thịt yêu thú hiện tại bọn hắn đang ăn.

Mà Tần Giác cường đại như thế, lại mỗi ngày đều phải ăn với ngủ, quả thực không thể tưởng
tượng.
“Ây. . . Với IQ của ngươi khó mà hiểu được.”
Vân Tịch quệt miệng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói:
“Đây thật ra là loại phương pháp tu luyện đặc thù, có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, lợi hại
vô cùng.”
“Thì ra là thế.”
Kỳ Lân bừng tỉnh đại ngộ:
“Khó trách chủ nhân lợi hại như vậy, không được, ta cũng muốn thử.”
Hạ quyết tâm, Kỳ Lân ngã đầu liền ngủ, đầu lưỡi vươn ra thật dài, nhìn qua buồn cười vô
cùng.
Vân Tịch: “. . .”
Trên thực tế, nàng căn bản không biết vì sao Tần Giác lại đi ngủ, chỉ là ra vẻ cao thâm thuận
miệng bịa chuyện mà thôi.
Kết quả không ngờ chính là nàng đã đánh giá cao trí thông minh của Kỳ Lân.
Thế mà cũng tin!
Tên này làm sao trở thành yêu thú Thiên giai được vậy?
Vân Tịch không thể nào hiểu được.
. . .
Thời gian trôi qua, ánh trăng rơi xuống, mặt trời mọc lên ở phương đông, rất nhanh tới rạng
sáng ngày hôm sau.
Tần Giác yếu ớt tỉnh lại, mới vừa mở ra mắt, liền thấy ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào
sương mù đã bao phủ trăm dặm xung quanh, ngoài mười mét, cái gì cũng chẳng thấy được.

Quỷ dị chính là, trong lớp sương mù dày đặc lại xen lẫn lượng linh khí lớn, mà toàn bộ đều tụ
về một hướng.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, những sương mù này hẳn là từ linh khí ngưng tụ mà thành.
Tần Giác đưa mắt nhìn, phát hiện giữa lớp sương mù dày đặc chính là chỗ mà Bạch Nghiệp
thường ở.
“Chẳng lẽ sư huynh lại muốn đột phá.”
Tần Giác ngạc nhiên.
Hôm qua hắn vừa gặp Bạch Nghiệp, nhiều nhất cũng chỉ là Chí Tôn cảnh sơ kỳ.
Đừng nói trong thời gian ngắn không thể nào đột phá, cho dù đột phá, cũng sẽ không có
động tĩnh lớn như vậy.
“Đúng rồi.”
Tần Giác chợt nhớ tới nữ nhân vẫn một mực khăng khăng với sư huynh của hắn, lại mạnh
hơn sư huynh của hắn – Mộc Tử Thất.
Tần Giác nhớ được, Mộc Tử Thất hình như là Chí Tôn cảnh đỉnh phong, ngoại trừ Bạch
Nghiệp, vậy thì chỉ có thể là nàng.
Cũng chỉ có xung kích Truyền Kỳ cảnh mới có thể gây nên dị tượng khổng lồ như thế.
Chỉ là. . . Cái này quá nhanh đi?
Phải biết, Mộc Tử Thất tuổi tác thế nhưng là nhỏ hơn Bạch Nghiệp.
Nhưng mà Tần Giác không biết là Mộc Tử Thất sở dĩ có thểđột phá nhanh như vậy, trên
thực tế là bởi vì nhờ có nhẫn trữ vật mà Tần Giác cho Bạch Nghiệp kia.
Bên trong có các loại thiên tài địa bảo cùng tài nguyên tu luyện, cũng là mượn nhờ một gốc
linh thực ngàn năm, Mộc Tử Thất mới có thể chạm đến bình chướng nhanh như vậy, thử
xung kích Truyền Kỳ cảnh

Một khi thành công, như vậy Huyền Ất Sơn liền sẽ trực tiếp tấn thăng đến vị trí bốn đại tông
môn, đặt ngang hàng với Thiên Cơ tông, Huyền Hoàng tông và Kiếm Tông.
Chẳng qua trước mắt còn không có ai biết sự tồn tại của Mộc Tử Thất, nếu tin tức được
truyền ra, tất nhiên sẽ khiến Nam cảnh chấn động.
Hô!
Đúng lúc này, sương mù tràn ngập trong vòng trăm dặm xung quanh bỗng nhiên co lại, điên
cuồng tràn vào viện lạc mà Bạch Nghiệp bình thường hay ở, linh khí mênh mông ép toàn bộ
võ giả Huyền Ất Sơn đều thở không nổi.
“Đây là chuyện gì?”
“Không biết, hình như có người đang đột phá.”
“Chẳng lẽ là chưởng môn?”
“Không thể nào, chưởng môn tiến giai Chí Tôn cảnh mới mấy tháng thôi mà.”
“. . .”
Rất nhiều cao tầng Huyền Ất Sơn đều ngươi một lời, ta một câu, tràn ngập nghi hoặc.
“Khụ khụ, ta nhìn hẳn là chưởng môn phu nhân đang tiến giai Truyền Kỳ cảnh.”
Đại trưởng lão Vương Quyền vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng liền nói.
“Cái gì?”
Đám người kinh hãi, lộ ra thần sắc không thể tin được.
Đối với mấy tên cao tầng của Huyền Ất Sơn này mà nói, võ giả Thiên Giai đã thuộc về tồn tại
hết sức mạnh mẽ, chớ đừng nói chi là Chí Tôn cảnh.
Dù sao, nửa năm trước, Huyền Ất Sơn cũng mới chỉ có hai vị Thiên Giai mà thôi.
Bây giờ lại nói với bọn hắn, có người đang xung kích võ đạo Truyền Kỳ, hơn nữa còn là
chưởng môn phu nhân, có lầm hay không?

. . .
“A? Sư huynh, ngươi sao vậy?”
Sau khi phát hiện được dị tượng, Tần Giác liền từ chỗ sườn đồi chạy tới để tránh xảy ra bất
trắc, nhưng lại nhìn thấy Bạch Nghiệp mặt ủ mày chau ngồi bên ngoài viện lạc, giống như ai
nợ tiền hắn không trả vậy.
“Tẩu tử ngươi sắp đột phá.”
Bạch Nghiệp thở dài.
“Ta biết rồi
Tần Giác nhẹ gật đầu, cái này không nên cảm thấy vui mừng sao?
“Về sau càng đánh không lại nàng.”
“. . .”
Thì ra ngươi lo lắng chính là cái này?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất