Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 386: Xung Đột

Chương 386: Xung Đột
1590 chữ
“A, tiền bối, người tỉnh rồi.”
Phát giác được động tĩnh sau lưng, Tô Ngạn quay đầu cười nói.
“Ừm.”
Duỗi lưng một cái, Tần Giác lấy ra một bình linh tửu, ngồi dựa vào lục thạch:
“Truyền thừa Chân Thần ngươi đã hấp thu xong rồi?”
“Đúng thế.”
Nói đến chuyện này, Tô Ngạn nhịn không được lộ ra nụ cười cùng giọng nói ngọt ngào:
“Đa tạ tiền bối, ta hiện tại cảm thấy toàn thân tràn ngập năng lượng.”
Ngắn ngủi mười ngày, Tô Ngạn không chỉ thành công hấp thu truyền thừa Chân Thần, tu vi
càng liên tiếp vượt qua hai cấp, bước vào Chí Tôn cảnh đỉnh phong, đã từng không thể chạm
tới Truyền Kỳ cảnh nháy mắt trở nên gần trong gang tấc, có thể nghĩ Tô Ngạn vui vẻ cỡ nào.
Đây hết thảy đều là bởi vì chủ nhân của truyền thừa kia vừa hay cũng tu luyện Phong Lôi Chi
Lực, độ phù hợp của cả hai cực cao, nếu không Tô Ngạn nhiều nhất cũng chỉ giống như Bạch
Nghiệp, Mộc Tử Thất, tấn thăng một cấp bậc.
Bây giờ phóng nhãn khắp Phong Lôi tông, Tô Ngạn tuyệt đối là người mạnh nhất, ngay cả
tông chủ và Thái Thượng trưởng lão, đều không phải đối thủ của nàng.
Đối với tu vi của Tô Ngạn đột nhiên tăng vọt, cao tầng Phong Lôi tông đương nhiên tràn
ngập nghi hoặc, lúc mới bắt đầu còn tưởng rằng là Tô Ngạn nghĩ quẩn, tu luyện công pháp tà
đạo.



Nhưng trải qua kiểm trắc, Phong Lôi Chi Lực trong người Tô Ngạn thực tế quá tinh khiết,
căn bản không có chút tạp chất nào, cộng thêm Tô Ngạn càng mạnh, thời gian Phong Lôi
tông trở lại bốn đại tông môn liền càng nhanh, cao tầng Phong Lôi tông cũng không có tiếp
tục truy vấn.
Dù sao, ai mà chẳng từng có bí mật?
Trọng yếu nhất chính là, hoàn toàn đánh không lại Tô Ngạn!
Đương nhiên, vì phòng ngừa chuyện này tiết lộ ra ngoài, khiến cho những người khác ngấp
nghé, Phong Lôi tông lựa chọn phong tỏa tin tức, chuẩn bị chờ Tô Ngạn sau khi tiến giai
Truyền Kỳ cảnh lại tuyên cáo thiên hạ!
“Ha ha, ta chỉ là cho ngươi một cơ hội thôi, về phần có thể mạnh lên hay không, còn phải
xem chính ngươi.”
Tần Giác nhấp một hớp linh tửu, hời hợt nói.
Lời tuy như thế, nhưng Tô Ngạn biết, nếu như không có truyền thừa Chân Thần, đừng nói
mười ngày, chính là mười năm, nàng cũng rất khó bước vào Chí Tôn cảnh đỉnh phong.
Mà tu vi vẫn là thứ yếu, thể chất cùng thiên phú tăng lên, mới là mấu chốt.
Sau khi hấp thu xong truyền thừa Chân Thần, Tô Ngạn cơ hồ không thua gì tái tạo nhục
thân, cho dù là thiên phú, thể chất, hay là kinh mạch, cũng bay vọt mười mấy đẳng cấp.
Trước kia Tô Ngạn, hạn mức cao nhất chỉ là Truyền Kỳ cảnh hoặc là Thánh cảnh.
Hiện tại Tô Ngạn, dù cho ném đến Thần giới cũng được xưng là thiên tài đứng đầu, hạn mức
cao nhất cũng đạt tới Chân Thần thượng vị!
Giữa hai bên, có thể nói là khác biệt to lớn!
Dường như nhớ tới cái gì, Tô Ngạn nói ra:

“Đúng rồi,Tiền bối, ta hôm nay cố ý chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, đợi chút nữa làm
cho người bữa tiệc!”
“A, thật sao?”
Tần Giác hai mắt sáng lên.
Nghiêm túc suy nghĩ mà nói, Tô Ngạn mỗi lần dùng nguyên liệu nấu ăn đẳng cấp không cao,
không có cách, với tu vi trước mắt của Tô Ngạn, nhiều nhất chỉ có thể săn giết một ít yêu thú
Chí Tôn cảnh.
Bất quá cũng may hương vị phong phú, cho dù là yêu thú Thiên giai bình thường nhất, cũng
có thể làm thành món ngon cực phẩm, cho nên Tần Giác rất chờ mong.
Đúng lúc này, Tần Giác đột nhiên động tác trì trệ, nhíu mày.
“Làm sao vậy, tiền bối?”
Tô Ngạn hỏi thăm.
“Ây. . . Có người muốn ra.”
Tần Giác im lặng.
“? ? ?”
Không đợi Tô Ngạn kịp phản ứng, chỉ thấy lòng bàn tay Tần Giác bỗng nhiên hiện ra một
phóng ra một luồng lưu quang, lập tức một thân ảnh từ bên trong bay ra.
“Ha ha, vẫn là bên ngoài dễ chịu.”
Hít một hơi thật sâu, Thí Đạo cười tủm tỉm nói.
“Ừm? Nàng là ai?”
Rất nhanh, Thí Đạo liền chú ý đến Tô Ngạn ở bên cạnh.
Cùng lúc đó, Tô Ngạn cũng nhìn về phía Tần Giác, lộ ra ánh mắt hiếu kì.
Ách. . . Nói là hiếu kì, chi bằng nói là chất vấn?
Cảnh tượng quen thuộc xuất hiện.
“. . .”
Tần Giác cũng không nghĩ tới, Thí Đạo sẽ ở thời điểm này chọn đi ra.
Đã nói là bế quan tu luyện, tiến giai Chân Thần thượng vị mà?
“Khụ khụ, nàng là Thần khí Hóa Thân ta vừa thu được, Thí Đạo.”
Tần Giác mở lời giới thiệu thân phận của Thí Đạo, sau đó lại giải thích với Thí Đạo:
“Vị này là bằng hữu của ta, Tô Ngạn.”
Chờ một chút, tại sao phải dùng từ giải thích này?
Ta cũng không có làm việc gì trái với lương tâm!
“A, thì ra người là con sâu Chí Tôn cảnh a.”
Thí Đạo đôi mắt nhẹ liếc, ngữ khí có chút khinh thường.
“Dù sao cũng tốt hơn thứ vũ khí này.”
Tô Ngạn cười lạnh, đồng thời cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘vũ khí’.
“Ngươi nói cái gì?”
Thí Đạo giận dữ.
“Nói ngươi đó thì sao?”
Tô Ngạn không hề sợ hãi.
Tần Giác: “. . .”
Tình huống này là sao?
Làm sao liền đối chọi gay gắt rồi?
“Muốn chết!”
Một bàn tay Thí Đạo vỗ xuống, nhấc lên cơn bão năng lượng vô tận, nháy mắt bao phủ lại cả
vùng không gian, che khuất bầu trời!
Dưới sự khóa chặt của Thí Đạo, Tô Ngạn mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, run lẩy bẩy, trong lúc
nhất thời ngay cả động cũng không động được.
Cho tới giờ khắc này, Tô Ngạn mới ý thức tới Thí Đạo cường đại cỡ nào!
“Làm càn!”
Mắt thấy cơn bão năng lượng sắp rơi xuống, Tần Giác gầm thét một tiếng, xuyên kim liệt
thạch, đúng là mạnh mẽ đánh tan cơn bão năng lượng.
“Thí Đạo, ngươi muốn làm gì?”
Tần Giác lạnh lùng nói.
“Ta. . .”
Thí Đạo bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng cúi đầu nhận sai:
“Thật xin lỗi, chủ nhân!”
Ngay cả chính Thí Đạo cũng không rõ, mình vừa rồi vì sao lại tức giận như vậy.
Phải biết, Thí Đạo từ trước đến nay lấy thân phận Thần khí của mình làm kiêu ngạo, chưa
từng che giấu, rốt cuộc là sao đây?
“Hừ, nếu có lần sau, ta liền để ngươi mãi mãi cũng biến không thành hình người.”
Công kích vừa rồi của Thí Đạo, đủ để san bằng phương viên vạn dặm thành bình địa, nếu là
đổi thành người khác, Tần Giác đã trấn áp từ lâu.
“Vâng!”
Nghe vậy, Thí Đạo nhịn không được rùng mình một cái, nàng sợ nhất chính là điểm này.
Một bên khác, Tô Ngạn nhẹ nhàng thở ra, sát na vừa rồi, nàng lại có loại cảm giác đối mặt với
Thần linh, chẳng lẽ ‘vũ khí’ trước mặt này, chính là cường giả Chân Thần cảnh?
Chờ chút!
Có thể thu phục vũ khí Thần cảnh, Tần Giác lại mạnh cỡ nào?
Nếu như là dạng này, cũng có thể giải thích Tần Giác tại sao truyền thừa Chân Thần cho
nàng, bởi vì đối với Tần Giác mà nói, cái gọi là truyền thừa Chân Thần, căn bản vô dụng.
Tần Giác cũng không biết Tô Ngạn đang suy nghĩ gì, trầm giọng nói:
“Ngươi không phải muốn bế quan tiến giai Chân Thần thượng vị sao, thế nào hiện tại liền ra
rồi.”
“Ta. . . Ở bên trong luôn cảm thấy không thoải mái.”
Thấy Tần Giác không có tiếp tục trách phạt mình, Thí Đạo nội tâm mừng thầm, vội vàng đáp.
Có lẽ là bởi vì ở Ân giới mấy chục vạn năm, Thí Đạo một ở tiểu thế giới quá lâu, liền sẽ có loại
cảm giác khó mà nói rõ, thế là cuối cùng kìm nén không được mà chạy ra ngoài.
Nghe xong Thí Đạo miêu tả, Tần Giác bất đắc dĩ:
“Vậy ngươi định làm thế nào.”
“Ta muốn đổi chỗ khác, tiếp tục bế quan.”
Thí Đạo cẩn thận từng li từng tí nói.
“Đã như vậy, tùy ngươi thôi.”
Thở dài, Tần Giác dặn dò:
“Nhớ lời ta nói, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Đừng nóng, đừng nóng.”
Thí Đạo lắc đầu, nói:

“Ta muốn ở cùng chủ nhân một thời gian ngắn.”
Tần Giác: “? ? ?”
“Không được sao?”
“Này. . . Có thể, có thể. . .”
“Quá tốt!”
Thí Đạo lập tức nhảy cẫng hoan hô, đâu còn dáng vẻ giơ tay nhấc chân hủy thiên diệt địa lúc
nãy nữa, thuận tiện không quên ném ánh mắt khiêu khích với Tô Ngạn.
Tần Giác: “. . .”
“. . .”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất