Chương 394
Kim quang bắn ra, nhẹ nhõm phá hủy công kích của Băng Hộ, lập tức trong ánh mắt khiếp sợ
của Băng Hộ, xuyên qua cánh tay của hắn, biến mất không thấy gì nữa!
Phốc phốc!
Quỷ dị chính là, kim quang sau khi xuyên qua cánh tay của Băng Hộ, không có máu tươi chảy
ra, nhưng dần dần hiện ra khe hở ánh sáng, đồng thời nhanh chóng lan tràn ra ngoài, trải
rộng toàn thân!
“Cái này. . . Cái này. . .”
Mặt mũi Băng Hộ tràn đầy hoảng sợ, thống khổ cực độ làm ngũ quan hắn đã hoàn toàn vặn
vẹo, nhìn qua khủng bố vô cùng.
“Cứu ta…”
Lời còn chưa dứt, thân thể Băng Hộ ầm vang nổ tung, giống như pháo bông lộng lẫy!
Một chiêu, Băng Hộ vẫn lạc!
Toàn trường tĩnh mịch!
“Làm sao có thể?”
Băng Tuyền khó có thể tin há to mồm.
Băng Hộ chết rồi?
Cho dù khó mà tiếp nhận, nhưng cho dù Băng Tuyền dùng linh thức lục soát bao nhiêu lần,
đều cũng tìm không được khí tức của Băng Hộ nữa!
Làm sao có thể?
Miểu sát Thánh cảnh?
Tên này rốt cuộc là quái vật gì!
Không kịp nghĩ nhiều, Băng Tuyền vội vàng thôi động linh lực, thi triển bí pháp, muốn bỏ
chạy!
Đến lúc này, liền xem như ngớ ngẩn cũng có thể nhìn ra, Tần Giác tuyệt không chỉ có Thánh
cảnh đơn giản như vậy!
Đáng tiếc, Tần Giác sát ý đã quyết, căn bản không có ý định thả hắn đi.
Oanh!
Kim quang hiện lên, Băng Tuyền và Băng Hộ cùng nổ thành pháo hoa, thần hồn câu diệt!
Đến tận đây, hai cường giả Thánh cảnh đến từ Băng Tộc, toàn bộ bỏ mình!
Hai người vẫn lạc, gió tuyết giữa thiên địa lập tức đình chỉ, phảng phất chưa từng tồn tại, cao
tầng Phong Lôi tông cũng khôi phục năng lực hành động, chỉ bất quá đám bọn hắn vẫn đứng
tại chỗ không dám loạn động, sợ Tần Giác sẽ coi bọn họ làm mục tiêu tiêu diệt.
Cho tới giờ khắc này, những cao tầng Phong Lôi tông này mới ý thức được, ‘bạn’ của Tô
Ngạn, rốt cuộc cường đại cỡ nào!
“Không có khả năng. . . Không có khả năng. . .”
Băng Khung Thương tự lẩm bẩm, ngây ra như phỗng.
“Lúc đầu không muốn giết ngươi.”
Tần Giác đôi mắt nhẹ liếc, thản nhiên nói:
“Bất quá ta hiện tại đổi ý.”
Bành!
Sau một khắc, Băng Khung Thương theo sát phía sau Băng Hộ, Băng Tuyền, nổ thành sương
mù máu, chết không thể chết lại.
Đương nhiên, còn có những cường giả Băng Tộc còn lại.
Ngắn ngủi nửa phút, một lực lượng đủ để quét ngang Nam cảnh, cứ như vậy bị Tần Giác giết
sạch.
Làm xong những thứ này, Tần Giác phảng phất người không việc gì, quay người đi vào không
gian thông đạo, đồng thời thuận tay phong kín nó.
Dù sao, về sau cũng không dùng đến.
Nửa ngày, đại trưởng lão Lôi Mạch rốt cục kịp phản ứng, hắn đảo mắt một vòng, khàn giọng
nói:
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Là ta đang nằm mơ sao?”
“...”
Tất cả trưởng lão hai mắt nhìn nhau, không biết nên trả lời thế nào.
...
Huyền Ất Sơn, sườn đồi.
Phốc!
Tô Ngạn phun ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn đổ xuống, nếu không phải có truyền thừa
Chân Thần chèo chống, chỉ sợ đã trọng thương hôn mê từ lâu.
“Kỳ thật, ngươi không cần thiết tự phế tu vi.”
Tần Giác thở dài.
“Không, kia là ta thiếu Phong Lôi tông, ta hẳn là nên trả bọn hắn.”
Tô Ngạn cười nói:
“Với lại ta chưa bao giờ nhẹ nhõm giống như bây giờ.”
Nói là Tô Ngạn tự phế tu vi, chẳng bằng nói là tránh thoát gông xiềng, về sau mặc kệ Phong
Lôi tông như thế nào, đều cùng nàng không còn có bất kỳ quan hệ gì!
“Tốt a.”
Tần Giác bất đắc dĩ:
“Tiếp theo ngươi định làm gì?”
“Ta…”
Do dự một chút, Tô Ngạn cúi đầu nói ra:
“Ta muốn gia nhập Huyền Ất Sơn.”
Bây giờ Tô Ngạn không chỗ có thể đi, lại mất hết tu vi, cũng chỉ có thể lựa chọn gia nhập
Huyền Ất Sơn.
Không đợi Tần Giác mở miệng, Tô Ngạn nói tiếp:
“Ta có thể từ đệ tử ngoại môn bình thường nhất đi lên, cho dù là tạp dịch cũng được!”
“Ồ? Từ tông chủ của Phong Lôi tông biến thành tạp dịch, ngươi xác định nguyện ý?”
Tần Giác cười mỉm.
“Ta xác định!”
Tô Ngạn cắn răng nói.
“Tốt, từ giờ trở đi, ngươi chính là thành viên của Huyền Ất Sơn.”