Chương 425: Phiên ngoại: Tự Tìm Đường Chết
1671 chữ
“Nơi này chính là Thái Lôi Tông sao?”
Vân Tịch nhìn những dãy núi trải dài vạn dặm bên dưới, nàng mở miệng hỏi.
“Ừm.”
Qua cuộc nói chuyện vừa rồi nàng mới biết được, nam tử trung niên tên là Liễu Mục. Hắn là
trưởng lão hạch tâm Thái Lôi Tông, địa vị khá cao, nếu không phải lần này là do Phong Kỳ
chạy ra khỏi Thái Lôi Tông, Liễu Mục cũng sẽ không đích thân đi.
Mặt khác, vì rõ ràng thực lực của đại lục này tương đương với Linh Ương giới bên ngoài,Đại
Thánh đã là cực hạn rồi. Nói một cách khác, nhận thức bên trong của bọn họ căn bản không
tồn tại Thái Hư cảnh.
Bằng không, làm sao Liễu Mục có thể tức giận như vậy khi thấy Phong Kỳ bị giết?
Đương nhiên, khi Vân Tịch dùng Thánh Linh quả cấp chín để bồi thường, lửa giận của hắn
sớm đã tan thành mây khói.
Điều đáng nói chính là, Thái Lôi Tông là thế lực siêu cấp bài danh năm vị trí đầu của khối đại
lục này, không chỉ có cường giả Đại Thánh toạ trấn, mà còn chiếm được dãy núi rộng lớn với
tài nguyên tu luyện vô cùng phong phú. Tất cả võ giả Thánh cảnh trở xuống đều tu luyện
trong đó, đều có thể nhận được kết quả gấp đôi với một nửa nỗ lực.
Cho nên, toàn bộ Thái Lôi Tông đều xây dựng ở trên dãy núi này. Nhìn vào thì có các cung
điện thành đàn, lầu các sát cạnh nhau, hoặc là sừng sững trên đỉnh núi, hoặc là xếp vào giữa
sườn núi. Hoàn toàn hòa hợp với môi trường xung quanh, tóm lại, từ vẻ ngoài nhìn vào rất
đẹp.
Đối với cái này, Vân Tịch và Tần Tiêu cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, dù sao thì cả hai đã
chán cảnh quang lộng lẫy hơn thế này từ lâu rồi.
“Hai vị, xin mời đi theo ta.”
Liễu Mục dẫn đầu bay về phía ngọn núi cách đó không xa.
Không bao lâu, ba người đáp xuống trước một tòa cung điện, Liễu Mục khom người nói:
“Hai vị tạm thời ở đây nghỉ ngơi một lát, ta sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn.”
Nghe thấy đồ ăn, Vân Tịch hai mắt sáng lên:
“Nhân tiện cầm mấy bình linh tửu đến nữa nhé.”
“Được.”
Liễu Mục sững sờ, quay đầu đồng ý.
Hắn không nghĩ tới Vân Tịch lại không khách khí như vậy, nhưng cũng không quan trọng rất
nhanh sẽ kết thúc thôi.
Rời khỏi cung điện, Liễu Mục có dặn dò một vài người chuẩn bị đồ ăn, nhưng sau đó lại đi
thẳng vào sâu trong Thái Lôi Tông.
“A, lão Liễu, ngươi trở về rồi, Phong Kỳ đâu?”
Dọc theo đường đi, lại gặp một vị trưởng lão Thái Lôi Tông khác, một lão giả tóc bạc trắng,
lão hơi nhíu mày, ngăn trước mặt Liễu Mục.
“Chết rồi.”
Liễu Mục thuận miệng qua loa nói.
“Cái gì?”
Đối phương kinh hãi:
“Phong Kỳ chết rồi? Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hừ, ta không có thời gian giải thích với ngươi.”
Liễu Mục tiện tay đẩy lão giả ra, hắn trầm giọng nói:
“Tông chủ ở đâu”
Ý thức được có gì đó không đúng, lão giả không tiếp tục hỏi, nghiêm túc đáp:
“Mật thất…”
Lời còn chưa dứt, lão giả chỉ nghe tiếng không khí xé rách, Liễu Mục trong nháy mắt biến
mất tại chỗ.
Thấy thế, lão giả ngạc nhiên, do dự nửa ngày, vội vàng đi theo.
“Tông chủ, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Ngoài mật thất, Liễu Mục quỳ một chân trên đất, thái độ cung kính.
“Ta không phải đã nói, trong lúc ta bế quan, mặc kệ có chuyện gì cũng không được quấy rầy
ta sao.”
Sau một hồi im lặng thật lâu, trong mật thất truyền ra một giọng nói khàn khàn và không
kiên nhẫn.
“Ta đã tìm được Thánh Linh quả cấp chín.”
Liễu Mục nói thẳng vấn đề.
“Cái gì?”
Sau một khắc, cánh cửa mật thất vỡ vụn, từ bên trong bước ra một người thanh niên mắt
đen, nhẹ nhàng tao nhã, khí tức đã đạt đến cấp bậc Đại Thánh, chính là đương kim tông chủ
Thái Lôi Tông, Hứa Huy.
“Ngươi có chắc là Thánh Linh quả cấp chín?”
“Chắc chắn.”
Liễu Mục lấy ra linh quả, dứt khoát nói.
Hứa Huy nhận lấy linh quả, hắn cẩn thận quan sát một lát, khó có thể tin nói:
“Cái này… Đúng là Thánh Linh quả cấp chín, mà phẩm chất cực tốt.”
Cùng lúc đó, lão giả theo sau cũng mở to hai mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc, tỏa ra nồng đậm nóng
bỏng.
Giống như Liễu Mục, lão giả đã đình trệ ở Thánh Vương cảnh nhiều năm, nếu có được đến
một viên Thánh Linh quả cấp chín, hắn nhất định có thể đột phá!
“Ngươi tìm được ở đâu?”
Hứa Huy nóng lòng hỏi.
Thánh Linh quả cấp chín ngoại trừ có thể giúp Thánh Vương thăng cấp Đại Thánh, còn có
thể luyện chế các loại đan dược cửu phẩm, tăng cao tu vi, thanh niên kia làm sao không
muốn đạt đến cấp cao hơn chứ?
Nghe vậy, Liễu Mục không chút giấu diếm, trực tiếp kể lại toàn bộ quá trình.
“Một nữ tử, có thể lấy ra Thánh Linh quả cấp chín …”
Nghe Liễu Mục miêu tả xong, Hứa Huy như có điều suy nghĩ:
“Nữ tử kia đâu?”
“Ta đã đưa nàng ta về đây, đang ở Tĩnh Tâm điện.”
Liễu Mục nói.
“Ngươi làm rất tốt.”
Hứa Huy vỗ bả vai Liễu Mục, điềm nhiên nói:
“ Khởi động hộ tông đại trận, cắt đứt mọi liên lạc với ngoại giới. Mặc kệ nàng ta đến từ nơi
đâu, hôm nay cũng đừng hòng đi ra khỏi Thái Lôi Tông.”
“Vâng!”
Liễu mục khóe miệng nở một nụ cười, có chút gian tà đạt được thành công.
Trên thực tế, khi có được Thánh Linh quả cấp chín, Liễu Mục đã nghĩ cách động thủ với Vân
Tịch. Hắn thấy, Vân Tịch đã có một viên Thánh Linh quả cấp chín, chắc chắn sẽ có viên thứ
hai, thứ ba, nhưng cuối cùng hắn vẫn khống chế được mình.
Nguyên nhân rất đơn giản, Vân Tịch có thể nhẹ nhàng giết chết Phong Kỳ, điều đó chứng tỏ
trình độ tu luyện của nàng tuyệt đối không thấp hơn Thánh Vương. Liễu Mục không nắm
chắc hắn có thể thắng, vì vậy hắn chỉ có thể cố gắng đưa Vân Tịch về Thái Lôi Tông, lựa chọn
vây công, lại không nghĩ Vân Tịch lại đồng ý đơn giản như vậy.
Về phần Vân Tịch là Đại Thánh, hay thậm chí là cường giả trên cả Đại Thánh, Liễu Mục chưa
từng nghĩ tới.
Ầm ầm!
Theo mệnh lệnh của Hứa Huy, toàn bộ Thái Lôi Tông khẽ chấn động, hộ tông đại trận hơn
ngàn năm không người nào dám công kích lại chậm rãi quan bế,lâu ngày hình thành hàng
rào không thể nào phá vỡ.
“Xảy ra chuyện gì? Hộ tông đại trận sao đóng lại vậy!”
“Không lẽ các thế lực khác tới đây sao?”
“Làm sao có thể!”
“...”
Động tĩnh cực lớn như vậy lập tức thu hút vô số cường giả Thái Lôi Tông quan sát, một số đệ
tử mặt mũi tràn đầy khẩn trương, còn tưởng rằng bị thế lực khác công kích.
Trong cung điện, Vân Tịch đang ăn uống thả ga đột nhiên nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên
trời:
“Có chuyện.”
“Sao vậy, Vân di.”
Tần Tiêu thả đồ ăn trong tay ra, một mặt hiếu kì.
Có lẽ vì bình thường Tần Tiêu tương đối an nhàn, nên tính cảnh giác của nàng rất thấp, hoàn
toàn không chú ý tới có gì khác thường.
“Không có gì.”
Vân Tịch ý vị thâm trường nói:
“Xem ra chúng ta thực sự đã rơi vào âm mưu của người khác.”
Không đợi Tần Tiêu kịp phản ứng, Vân Tịch phất phất tay nói:
“Quên đi, hi vọng bọn họ không muốn tự tìm đường chết.”
Nói xong, Vân Tịch cầm lấy thịt nướng bên cạnh nhét vào miệng.
Phải nói đồ ăn ở đây rất ngon, ít nhất cũng ngon hơn vô số lần so với Vân Tịch tự mình nấu,
ngay cả Tần Tiêu cũng ăn quên cả trời đất.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này, Liễu Mục đi vào, cười tủm tỉm nói:
“Hai vị đối với chiêu đãi của Thái Lôi Tông chúng ta có hài lòng không?”
“Không tệ.”
Vân Tịch nhấp một hớp linh tửu, thản nhiên nói.
“Đã như vậy, thì trả một chút đồ vật đi.”
Liễu Mục vẫn như cũ ý cười đầy mặt.
“Đồ vật, cái gì?”
Vân Tịch ngạc nhiên.
“Những thức ăn này đều được làm từ các loại thiên tài địa bảo, tiên tử sẽ không định ăn
không đấy chứ?”
Liễu Mục trong nháy mắt trở mặt nói.
“Nói đi, ngươi muốn cái gì.”
Vân Tịch thực sự lười nhác nhiều lời.
“Mười viên Thánh Linh quả cấp chín.
Liễu Mục duỗi ra ngón tay, nghĩ nghĩ lại nói:
“Không, hai mươi viên, chỉ cần hai mươi viên Thánh Linh quả cấp chín là được.”
“A, ngươi nghĩ những vật này đáng giá hai mươi viên Thánh Linh quả cấp chín sao?”
Vân Tịch cười nhạo.
Nàng có thể không quan tâm lắm đến tài nguyên tu luyện, nhưng không có nghĩa là người
khác có thể lừa đảo nàng.
“Tiên tử nếu không đồng ý, cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Đôi mắt Liễu Mục nhắm lại, lóe lên tia nguy hiểm, cũng không có ý định giải thích.