Chương 96: Ngươi Bất Nhân Đừng Trách Ta Bất Nghĩa
1684 chữ
“Kỳ quái, luôn cảm thấy giống như đã quên mất chuyện gì rồi .”
“Ta cũng vậy.”
“Chẳng lẽ ta ngày hôm qua lúc đi vệ sinh quên lau mông? Không đúng, ta đã nhiều năm rồi
không đi vệ sinh .”
“Ai, già rồi già rồi, chuyện gì cũng đều không nhớ được .”
“...”
Sáu tên trưởng lão nhao nhao cảm khái, lắc đầu rời đi, không có thân phận luyện đan sư tứ
phẩm viên mãn, bọn hắn căn bản sẽ không để ý Tần Giác ở trong góc.
“Hồ trưởng lão, chúng ta lại gặp mặt .”
“Vương trưởng lão, đây là lễ vật ta tặng ngài .”
“Doãn trưởng lão …”
Rất nhanh, sáu tên trưởng lão liền bị thủ lĩnh của rất nhiều thế lực vây quanh .
Bọn hắn là người phụ trách của sáu đại gia tộc sau này sẽ tọa trấn ở Diêu Quang thành,
không chỉ có thực lực cường hãn, mà lại có quyền cao chức trọng, tùy tiện nói một câu liền
có thể quyết định sự tồn vong sinh tử của một thế lực, cái này còn không khiến cho các tông
chủ của tông môn đến kéo quan hệ trước hay sao?
Thấy thế, Tần Giác cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng có thể không cần lo lắng bị quấy rầy
nữa.
Tần Giác quả thực không sợ bại lộ thực lực, nhưng lại không muốn bị mấy con ruồi bọ này
quấn lấy không tha .
Uống một ngụm rượu, Tần Giác cầm lấy một miếng thịt nướng ở bên cạnh bỏ vào trong
miệng.
Miếng thịt nướng này còn mềm hơn so với món cá mà buổi sáng hắn nướng kia, hiển nhiên
không phải là loại thịt bình thường, nói không chừng là thịt của yêu thú nào đó .
“Tần sư thúc, người uống rượu gì vậy, thơm quá .”
Mộc Tiểu Vũ lộ ra vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Bởi vì Tần Giác chỉ xóa đi ký ức liên quan tới luyện đan, cho nên thiếu nữ vẫn biết hắn .
“Ngươi cũng muốn uống sao?”
Tần Giác không trả lời mà hỏi lại .
Mộc Tiểu Vũ cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn Liễu Bình cách đó không xa, thấp giọng nói:
“Sư tỷ ta không thích ta uống rượu .”
“Đã như vậy thì đừng uống .”
Tần Giác nhún vai .
Phải biết rằng,hắn uống chính là linh tửu ngàn năm, thiếu nữ chỉ có tu vi Hoàng giai đỉnh
phong, căn bản là không có cách nào nhận được .
“...”
Nhưng mà Mộc Tiểu Vũ lại không biết chuyện này, chỉ thấy nàng bất mãn cong miệng, có
chút phiền muộn .
Nếu không phải dáng vẻ của Tần Giác đẹp trai, nàng đã sớm không thèm để ý tới Tần Giác .
“Cái kia … Xin hỏi, ngươi là sư đệ của Bạch Nghiệp sao?”
Đúng lúc này, một nữ tử mặc váy đen đi tới, tràn ngập mong đợi nhìn Tần Giác.
“Đúng vậy .”
Tần Giác sững sờ, không biết đối phương muốn gì .
Khí tức của nữ tử mặc váy đen nữ tử phiêu lãng, ngưng tụ không tan, hiển nhiên là võ giả
Thiên giai, thậm chí rất có thể là thủ lĩnh của thế lực nào đó, Tần Giác cũng không nhớ rõ
mình có biết đối phương hay không .
Với lại trên người của nữ tử mặc váy đen có loại hương khí khó mà nói rõ được, vì thế mà
xinh đẹp hơn chút.
Nhưng mà đối phương vừa lên tiếng liền hỏi hắn có phải sư đệ của Bạch Nghiệp hay không,
chẳng lẽ có quan hệ gì đó với sư huynh?
“Quá tốt rồi!”
Nữ tử váy đen lập tức lộ ra vẻ mặt cao hứng.
” Bạch Nghiệp sư huynh của ngươi đâu? Hắn sao lại không tới?”
Nữ tử váy đen không thể chờ được dò hỏi .
“Sư huynh ta đang bế quan tu luyện, trùng kích Chí tôn cảnh.”
Tần Giác xám mặt lại, quả nhiên có liên quan đến sư huynh của hắn, khó trách lão già kia
không đồng ý để hắn chữa thương!
“Thật?”
Ngoài dự liệu là, nữ tử váy đen không chỉ không có thất vọng, ngược lại lộ ra vẻ kinh hỉ.
“? ? ?”
Không chờ cho Tần Giác kịp phản ứng, nữ tử mặc váy đen lấy một cây trâm cài bạch ngọc từ
trên đầu xuống, đưa tới tay của Tần Giác nói:
“Giúp ta giao cây trâm cài tóc này cho sư huynh của ngươi, nói là Nhan Tịch sẽ vĩnh viễn chờ
hắn!”
Người ngoài có lẽ không biết, nhưng nữ tử váy đen này lại nhớ kỹ, Bạch Nghiệp từng hứa hẹn
với nàng, chờ sau khi tiến giai Chí tôn cảnh, liền sẽ tìm đến nàng .
Tần Giác: “...”
Nhìn tình huống, sư huynh mình hình như, đang đồng thời bắt cá hai tay?
“Đây không phải tông chủ Yêu Hoa Tông Nhan Tịch à, ngươi tới nơi này làm gì?”
Đột nhiên, một đạo thanh âm không vui truyền đến, xen lẫn khinh miệt .
Ngoại trừ Dạ Dao, thì còn có thể là ai?
Tần Giác: “...”
“Ha ha, Dạ Dao, ngươi không cảm thấy ngươi quản nhiều lắm sao?”
Nữ tử váy đen được gọi là Nhan Tịch không hề nhượng bộ chút nào .
“Ta khuyên ngươi tốt nhất cách xa sư đệ ta một chút .”
Dạ Dao nhắm mắt lại, khiến cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác băng lãnh lành
lạnh, cùng với Dạ Dao mà Bạch Nghiệp nhận biết trước kia quả thật giống như hai người .
“Sư đệ của ngươi? Dạ chưởng môn, ngươi từ khi nào mà học được nói không thành có vậy?”
Nhan Tịch cười lạnh nói .
“Bạch Nghiệp căn bản vốn không thích ngươi, ngươi tốt nhất đừng dây dưa với hắn nữa .”
Cắn răng, Dạ Dao dứt khoát không che giấu, nói ngay vào trọng điểm .
“Hừ, câu này hẳn là nói chính ngươi.”
Hai người đối chọi gay gắt, giương cung bạt kiếm, nếu không phải đang ở trên yến hội, chỉ sợ
đã không nhịn được mà ra tay đánh nhau .
Tần Giác: “...”
Hắn cảm thấy mình hình như đang lạc vào bộ phim đô thị dài bảy chục tập, nếu như có Bạch
Nghiệp ở chỗ này mà nói hẳn là sẽ càng đặc sắc hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Tần Giác nghiêm mặt nói:
“Hai vị sư tỷ, các ngươi ở chỗ này cãi nhau cũng vô dụng, chi bằng như vầy đi, chờ sau khi
tiệc rượu kết thúc, các ngươi cùng đi với ta tới Huyền Ất Sơn, để sư huynh của ta lựa chọn,
thấy sao?”
Sư huynh, ngươi đã bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa .
Nghe vậy, mắt hai người sáng lên, đúng vậy, các nàng sao lại không nghĩ tới chứ, với lại có
người sư đệ Tần Giác này dẫn đường, có thể nói là danh chính ngôn thuận .
“Tốt, quyết định như vậy!”
“Bạch Nghiệp nhất định chọn ta, đến lúc đó ngươi cũng đừng dây dưa không rõ .”
“Chọn ngươi? Ngực ngươi bự hơn ta à?”
Nói xong, Nhan Tịch ưỡn ngực, nhìn qua quả thực lớn hơn một chút .
“...”
“...”
Tiếp đó, Tần Giác đem chân dung cùng ngọc trâm trả lại cho Dạ Dao cùng Nhan Tịch, dù sao
các nàng cũng muốn cùng đến Huyền Ất Sơn, vậy không cần hắn chuyển giao hai món đồ
này .
“Thì ra sư phụ ta thích sư huynh của ngươi, dọa ta một hồi .”
Mộc Tiểu Vũ bên cạnh nhẹ nhàng thở ra .
Tần Giác: “...”
Bởi vì xóa đi ký ức của người khác về việc hắn luyện đan, cho nên thời gian tiếp theo Tần
Giác vẫn ở trong góc, ngoại trừ Mộc Tiểu Vũ cùng Liễu Bình, hầu như không ai chú ý tới hắn
.
Yến hội kéo dài khoảng chừng hai canh giờ, trong lúc đó trưởng lão của sáu đại gia tộc lại nói
nhảm rất nhiều.
Nhưng mà Tần Giác cũng không để ở trong lòng, sau khi hắn ăn uống no say liền đi thẳng về
ngủ, dù sao ngày mai còn phải lên đường về Huyền Ất Sơn .
Giờ phút này, mù mờ nhất thì không ai bằng được Đường Tiêu cùng Mã Hoa Đằng, bởi vì bị
xóa đi một bộ phận ký ức, dẫn đến bọn hắn căn bản không biết viên đan dược tứ phẩm viên
mãn trong nhẫn trữ vật của mình là từ đâu mà đến .
Nhất là Đường Tiêu, linh dược cấp năm của ta đâu rồi?
Cho dù hoang mang cực độ, nhưng mà nhiều thêm viên đan dược tứ phẩm viên mãn, cũng
coi như là có thể tiếp nhận được.
Về phần Mã Hoa Đằng, hắn mặc dù quên đi chuyện dùng Huyễn Thời để trao đổi đan dược,
nhưng lại vẫn nhớ kỹ đề nghị kia, bởi vậy cũng sẽ không ảnh hưởng gì tới tương lai.
Ngày hôm sau, khi Tần Giác tỉnh lại, Dạ Dao cùng Nhan Tịch đã ở ngoài cửa chờ hắn, với lại
riêng phần đồ đệ mình dẫn theo, trợn mắt nhìn, giằng co với nhau.
Tần Giác cạn lời, đều nói ba người đàn bà hợp lại sẽ thành cái chợ, hai nữ nhân bọn họ đã
không thua gì mười cái chợ rồi .
“Tần Giác sư đệ, ngươi lên Linh khí phi hành của chúng ta đi, như vậy có thể nhanh hơn một
chút.”
Thấy Tần Giác đi ra, Dạ Dao mời nói .
“Tần Giác sư đệ, Linh khí phi hành của chúng ta càng thoải mái hơn, lên bên này của chúng
ta đi .”
Nhan Tịch cũng mời nói .
“...”
Trầm mặc thật lâu, Tần Giác nói:
“Được rồi, ta vẫn là tự mình bay đi .”
Nói xong, linh lực dưới chân Tần Giác hóa hình ngựa, chở đi hắn cùng Tahm bay lên không
trung .