Võ Động Thiên Hà

Chương 177-178: Lai giả bất thiện


Trời lạnh thấu xương, quan đạo phủ đầy tuyết, từng vết xe ngựa vừa đi qua đã bị tuyết phủ đầy, chỉ còn lại những vết chân ngựa còn lộ ra một chút.

Móng ngựa vung lên rồi đạp thật sâu xuống làm bụi tuyết bắn lên tung tóe, để rồi khi tuyết rơi xuống lại một lần nữa che giấu vết móng ngựa vừa đi qua.

Giá! Giá! Giá!

Lúc này, sáu bóng kỵ sĩ đang bôn ba trên quan đạo vắng vẻ phủ đầy tuyết trắng, một đường phóng đi như tia chớp, dường như không hề bị ảnh hưởng bởi thời tiết khắc nghiệt, chớp mắt chỉ còn lại mấy đạo tàn ảnh.

Vân Thiên Hà dẫn đầu đoàn người, toàn thân diện quần áo màu xanh, áo bào tung bay phần phật đón gió, hơn nữa kết hợp với màu lông trên người Vân Bôn, tựa như một con Du Long màu xanh lướt nhanh trên đường, dẫn theo năm vệt màu đỏ thẳng hướng một tiểu trấn phủ trong làn tuyết trắng.

Bắt đầu vào đông, thương khách rất ít khi nghỉ lại Vọng Kinh Trấn, đa phần bọn họ đều chạy vào trong Kinh Thành nơi có những khách sạn, thanh lâu tìm sự ấm áp trên giường với những cô nương hồng bài khiến cho tiểu trấn này mất đi sự náo nhiệt vốn có, tựa như lâm vào ngủ đông rồi trở nên hoang vắng.

Sau khi đoàn người đến trấn mới giảm tốc độ nhưng vẫn chưa thấy dừng lại.

Trước mỗi cửa hàng trong tiểu trấn, có mấy gã tiểu nhị đầu đội mũ lông, hai tay giấu kín trong tay áo, dáng người run run nhìn chằm chằm vào những khách nhân đi qua với ánh mắt chờ mong, có điều đoàn người trước mắt không hề để ý đến bọn họ, vẫn lãnh đạm đi ngang qua.

Đoàn người chạy thẳng tới trước một quán trà, Vân Thiên Hà liền dừng lại, nhìn sang Đồ Lục gật đầu, Đồ Lục lại tiếp tục cưỡi ngựa nhắm phía Tây ly khai tiểu trấn.

Vân Thiên Hà xuống ngựa, những người khác cũng xuống ngựa theo, sau đó Vân Thiên Hà đẩy cửa bước vào trong quán.

- Lại là ngươi, ngươi không phải bị thương nặng rồi sao, ngươi thế nào lại tới?

Sau khi Vân Thiên Hà bước vào quán, vị tiểu cô nương trong quán nhất thời mở to hai mắt nhìn, nhãn thần mang theo tia không hiểu nổi nhìn Vân Thiên Hà, tựa hồ đã quên mất bắt chuyện với khách nhân.

Vân Thiên Hà liếc mắt nhìn sang tiểu cô nương, thấy nàng lần này đã có chút điểm của một tiểu loli rất khả ái, sau đó nhìn lướt qua quán trà, vị trung niên nhân đội nón cỏ đã không còn ở đây nhưng lại thấy xuất hiện hai người khác đầu đội mũ, mặc áo lông là loại lông chồn hảo hạng, thoạt nhìn khí độ bất phàm, có chút ý cảnh của cao thủ, chẳng qua là không thấy rõ dung mạo nên cũng không để ý tới nữa.

Tìm một bàn ngồi xuống, Vân Thiên Hà thản nhiên nói:

- Ta vì sao lại không thể tới, ngươi còn không đi châm trà, lấy sáu chén ra đây?

- A!

Tiểu cô nương lúc này mới chợt tỉnh, lập tức chạy về phía sau bưng ra một bộ trà với phong cách cổ xưa, rót đầy năm chén trà thơm.

- Là sáu chén!

Vân Thiên Hà lên tiếng nhắc nhở.

Tiểu cô nương cũng không để ý, nàng thấy hiện có năm người nên chỉ rót ra năm chén. Vân Thiên Hà bất đắc dĩ cũng không tiếp tục tính toán chuyện này.

Rót trà xong, tiểu cô nương cũng không có bỏ đi, trừng đôi mắt to quét tới quét lui trên người Vân Thien Hà, có vẻ rất mê hoặc, nghĩ thầm:

- Hắn lần trước không phải bị trọng thương sao, thế nào nhanh như vậy đã phục hồi hoàn toàn được rồi, hơn nữa thoạt nhìn so với lần trước đã có điểm biến đổi, thực sự là một đại quái vật.

Vân Thiên Hà tinh tế phẩm trà, uống được nửa chén vẫn thấy tiểu cô nương còn đứng một bên trừng mắt nhìn mình, liền quay đầu nói:

- Trà ngon, rót tiếp!

- Gì?

Tiểu cô nương lấy lại tinh thần, thấy trong chén của Vân Thiên Hà vẫn còn một nửa trà, trừng mắt đẹp nhìn hắn, lạnh mặt nói:

- Không có!

Vân Thiên Hà nói:

- Ta nói ngươi một chén trà này vẫn còn một nửa, không thể coi là hai chén được, chỉ là muốn ngươi đổ đầy chén này mà thôi, cũng chẳng phải vi phạm quy củ gì của quán. Thế nào, không được?

- Ngươi, ngươi…

Tiểu cô nương nghe được lời này không biết phản bác làm sao, chỉ biết dậm chân tức giận, hung hăng trừng hai mắt rồi hừ lạnh một tiếng để bình trà xuống xong không thèm để ý đến hắn nữa.

Vân Thiên Hà tiếp tục uống trà.

Bất quá mấy người Viêm Hoàng chiến sĩ cũng không có ham mê phẩm trà, đối với bọn họ chén trà nào cũng giống nhau, chỉ một hơi đã uống cạn, xong rồi buông chén ngồi tĩnh tọa một bên.

Đợi thời gian nửa nén hương, lúc này Đồ Lục từ bên ngoài đi tới ngồi xuống, hướng Vân Thiên Hà gật đầu, Vân Thiên Hà qua sang nhìn tiểu cô nương một cái, lúc này nàng mới chu miệng nhỏ tới lấy cho Đồ Lục một chén, kết quả Đồ Lục cũng chẳng khác gì mấy người kia, một ngụm uống sạch, cũng không biết thưởng thức chút nào.

Vân Thiên Hà lúc này mới uống cạn chén vừa rồi, buông chén nhân tiện nói:

- Tiểu cô nương, tính tiền!

- Ba trăm văn!

Tiểu cô nương chu miệng nói, còn không thèm quay sang nhìn Vân Thiên Hà.

Đinh!

Vân Thiên Hà móc ra một ngân bính tử, lại dùng lực tách ngân bính tử làm hai nửa, vung tay ném một nửa kia lên trên quầy hàng phía xa, thản nhiên nói:

- Như này cũng không sai biệt lắm, còn thừa không cần thối lại!

Nói xong Vân Thiên Hà liền đứng dậy muốn ra ngoài, tiểu cô nương kia lập tức quay sang trừng mắt nhìn hắn nói;

- Đứng lại, của ngươi còn thiếu hai trăm văn, bằng không ngươi đừng hòng ra khỏi đây!

Vân Thiên Hà vẫn không dừng lại, chỉ nói một câu:

- Một trăm đồng là do hai vị khách nhân trong nhà mời trà, một trăm đồng còn lại là tế điện vong linh, như vậy chẳng phải là đủ rồi sao?

Nói xong Vân Thiên Hà đi thẳng ra cửa, cũng không quay đầu lại.

Tiểu cô nương nhìn bóng lưng hắn rời đi, chỉ biết dậm chân tức giận, hét lớn:

- Tên chết tiệt nhà ngươi, thật ghê tởm, tức chết ta mất!

Sau đó tiểu cô nương lại vào trong phòng hô tô:

- Nhị thúc, tiểu tử kia nói một trăm đồng tiền tế điện vong linh là có ý gì, tính như thế nào?

Buồng trong không có ai trả lời, nhưng thật ra một người trong hai vị khách cười nói:

- Tiểu Thiên nhi, tiền trà tế điện vong linh ý là hắn mời người chết trả tiền trà, ha hả!

- Cái gì, hắn cư nhiên dám mời người chết đến trong quán ta uống trà, buồn cười, lần sau đừng cho bản cô nương thấy ngươi, bằng không cho ngươi biết mặt.

Tiểu cô nương nghiến răng nghiến lợi lầm bần nói, hơn nữa còn hung hăng nắm tay ra bộ vô cùng tức giận.

Bất quá tiểu cô nương đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay sang kinh ngạc nhìn hai vị khách nhân kỳ quái trong phòng, nói:

- Ngươi thế nào lại biết ta là Tiểu Thiên Nhi?

Lúc này vị trung niên nhân từ trong buồng vội vã đi ra, bất quá hắn chỉ kịp thay đổi chiếc mũ bông, còn lại y phục vẫn y nguyên như cũ, đi tới trước mặt hai vị khách nhân trong phòng, ôm quyền nói:

- Có thuộc hạ pha trà, cũng không biết chủ thượng giá lâm, xin thứ tội!

- Cuồng Đao, nhìn bộ dáng này của ngươi xem ra mấy năm nay đứng ở quán này đã ủy khuất ngươi nhiều rồi!

Thanh âm vị khách nhân mang theo vài phần hồi ức, vui mừng nói tiếp:

- Bất quá phần cuồng dữ phong mang của ngươi mấy năm nay cũng được nội liễm đi nhiều a!

- Chủ thượng, đao có phải đến lúc rời vỏ hay không?

Thần sắc Cuồng Đao có chút phấn chấn nói:

- Thuộc hạ mấy năm nay vẫn một mực chờ đợi ngày này!

Tiểu Thiên Nhi lúc này hiếu kỳ đi tới, nhìn hai vị khách nhân trong phòng tới nửa ngày trời mới nói:

- Nhị thúc, lẽ nào bọn họ chính là người chúng ta phải đợi?

Gió lạnh thấu xương, tại một vùng tuyết trắng hoang vu bên ngoài.

Nơi này cách Vọng Kinh Trấn không tới một dặm đường, trong một tiểu viện không người ở, nóc nhà đã bị tuyết phủ đầy, ngay cả hàng rào tường viện cũng phủ đầy một lớp sương bạc.

Từ xa xa nhìn lại toàn bộ khu vực hoang phế này duy chỉ có một nơi này giống như một tòa tiểu sơn nhô lên, mặc dù trông không bắt mắt nhưng lại có vẻ rất cao.

Bất quá bên ngoài tiểu viện lúc này xuất hiện mấy thớt ngựa, bên trong viện phòng thỉnh thoảng lại có những làn khói bay ra, hiển nhiên đang có người ở trong bắt đầu nhóm lửa.

Trong phòng nhỏ, Giang Ngọc Thiên một đường phong trần mệt mỏi, bởi vì liên tục chạy đi trong gió lạnh, sắc mặt có vẻ tái nhợt, hai tay ôm một chén nước nóng, từ từ thổi rồi uống sưởi ấm.

Từ lần trước bị trúng tên độc mới khôi phục nhưng tiếp đến lại nghe được tin dữ Giang Thụ Viễn vị bị đánh vào thiên lao, sau đó Giang Ngọc Tề bị thụ thương, trăm đường bất đắc dĩ mới phải quay về Dư Châu an dưỡng, một loạt sự kiện này khiến cho cao tầng trong Giang thị phảng phát như đang bị vây trong một tầng mây đen mờ mịt.

Lần này dẫn theo một nhóm chiến sĩ Hắc Sát nhập kinh, Giang Ngọc Thiên chính là dự định tìm cơ hội cứu Giang Thụ Viễn ra khỏi thiên lao, bởi vì Giang Ngọc Tề khi trở lại có nói qua với tộc trưởng Giang Thụ Hùng, hiện tại Giang Thụ Viễn có liên quan tới việc hoàng tử bị tập kích, nhất thiết phải cứu ra kịp thời, bằng không sẽ bị người lợi dụng biến hắn thành kẻ chết thay, hoặc không cũng rất có khả năng bị người diệt khẩu.

Giang Ngọc Thiên là cháu Giang Thụ Viễn, từ nhỏ có thiên phú võ đạo cực cao nên được chuyển về Dư Châu tu luyện, qua mười năm thời gian đã đạt được Võ Sư cấp năm, được gia tộc ký thác rất nhiều kỳ vọng, bí mật trọng điểm bồi dưỡng.

Nhưng sau khi nghe được tin dữ, nhớ lại lần trước tại Phong Thụ Trấn chặn giết Đồ Thiên Thanh, phụ thân của hắn đã chết, lần này Giang Thụ Viễn lại bị nhốt vào thiên lao, sự phẫn hận trong long Giang Ngọc Thiên đã sớm bùng phát, lần này hắn bỏ ngoài tai lời khuyên can của người nhà lên đường nhập kinh, ngoại trừ mục đích giải cứu Giang Thụ Viễn, đó chính là tiêu diệt Vân Thiên Hà cho hả giận, hắn quyết định phải làm được bằng bất cứ giá nào.

Lần này theo Giang Ngọc Thiên nhập kinh có sáu vị chiến sĩ Hắc Sát, đây đều là những chiến sĩ Hắc Sát tinh anh trong Giang thị, thực lực bình quân đã ngoài cấp bảy, còn có một vị là tộc thúc của hắn, hiện đã có thực lực Võ Sư cấp chín đỉnh, mà hắn sau khi chưa thương hoàn toàn cũng thành công tấn cấp lên Võ Sư cấp bẩy, hắn tin tưởng bằng vào thực lực đội ngũ như thế này, việc tiêu diệt Vân Thiên Hà đã nắm chắc trong lòng bàn tay.

Hí~~~

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng ngựa kêu khiến cho mọi người vừa mới vào trong nhà không khỏi cả kinh sợ hãi. Nơi này bình thường cũng không có ai ở lại, chính Giang Ngọc Thiên cũng chỉ vừa lúc dừng lại nghỉ chân, thường ngày chỉ có một vị lão nhân trong trấn tới quét dọn còn lại là không có người đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Giang Ngọc Thiên nghe tiếng ngựa hí, bỗng nhiên đứng lên, mấy người chiến sĩ Hắc Sát cũng đều tập trung đề phòng. Lúc này một vị trung niên nhân đi tới trước cửa sổ, nhìn thoáng qua phía ngoài, thần sắc ngưng trọng nói;

- Xem ra hành tung của chúng ta đã bị lộ rồi!

- Lẽ nào bên ngoài tới không phải là người tiếp ứng chúng ta?

Giang Ngọc Thiên trầm giọng nói, lập tức đi ra cửa.

Đi tới ngoài cửa liền trông thấy kỵ mã của bọn họ đã bị người làm kinh sợ bỏ chạy, lại có một vị thiếu niên mặc thanh y dẫn theo mấy người măc đồ màu đỏ đang chậm rãi đi tới nơi này, ý đồ bất thiện.

- Cẩn thận!

Giang Ngọc Thiên khẽ quát một tiếng, các chiến sĩ Hắc Sát lập tức ra khỏi tiểu viện, ngưng thần đề phòng.

Nhưng ánh mắt Giang Ngọc Thiên lại gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh y thiếu niên cưỡi trên truy vân mã thản nhiên đi tới, trong ánh mắt mang theo sát ý nồng đậm như muốn phun trào.

Hắn đã nhận ra người này là ai, chính là người lần trước hại bọn họ tại Phong Thụ Trấn toàn quân bị diệt, chính mình trúng độc, phụ thân bị chết, tộc bá bị trọng thương tới nay chưa lành, sau đó hắn hại gia gia nhập thiên lao, là đầu sỏ hại Ngọc Tề ca trọng thương, cũng chính là người mà chuyến này hắn phát thệ cần phải tiêu diệt, Vân Thiên Hà!

Không chỉ có mỗi Giang Ngọc Thiên đang trừng hai mắt huyết hồng nhìn Vân Thiên Hà, phía sau hắn có một gã chiến sĩ Hắc Sát cũng đang thở hổn hển như trâu, hai mắt nhu muốn lồi ra, mang theo cừu hận cực độ cùng với sát ý nồng đậm.

Gã chiến sĩ Hắc Sát này chính là người có tham dự trong lần Giang Ngọc Tề bố trí ám sát, mắt hắn mở trừng trừng nhìn vị Võ Sư cấp tám giải cứu Vân Thiên Hà, lúc này cừu hận trong lòng hắn nhu dục hỏa phun trào, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là giết, giết và giết.

Nhưng ngay sau đó, tại lúc gã chiến sĩ Hắc Sát và Giang Ngọc Thiên vẫn còn bị vây trong cừu hận cực độ trừng mắt nhìn đội ngũ mấy người đi tới, lại nghe thấy vị thiếu niên dẫn đầu đội ngũ kia lạnh nhạt nói:

- Bọn họ đã như cá nằm trong lưới, toàn bộ tru sát, không được để một người nào chạy thoát.

Nói xong Vân Thiên Hà vung tay lên, mấy chines sĩ Viêm Hoàng lập tức nhanh hơn, xung phong tiến lên.

Phía mấy người Giang Ngọc Thiên nghe được những lời miệt thị này, ánh mắt mỗi người đỏ bừng, máu nóng trong người bắt đầu kịch liệt sôi trào.

Nhưng vào lúc này mấy kỵ sĩ đang vọt lên nhắm hướng Giang Ngọc Thiên đánh tới đột nhiên thắng ngựa dừng lại.

Đứng cách xa đối phương không tới trăm bước, Vân Thiên Hà cho Vân Bôn dừng lại, liếc mắt nhìn Giang Ngọc Thiên đang nắm chặt tay, ánh mắt nồng đậm sát khí, đạm mạc nói:

- Cái gì thiên tài, gọi hắn là xuẩn tài đã quá đề cao rồi, phải gọi là gà chó mới đúng, cuối cùng bất quá cũng bỏ mạng tại đây với một đám phế vật mà thôi, xem ra ngày Giang thị bị diệt tộc cũng không còn xa nữa!

Nghe xong lời này, sự căm phẫn trong lòng đám người Giang Ngọc Thiên lần thứ hai sôi trào, tay nắm chặt tới độ kêu lên răng rắc, muốn nhất tề xông lên tấn công đối phương.

Thế nhưng vị Võ Sư cấp chín duy nhất có mặt tại đây đột nhiên lại cảm thấy một tia không thích hợp, có điều không thích hợp ở chỗ nào thì hắn cũng không biết được, nói chung hắn chỉ cảm giác được có một cỗ khí tức nguy hiểm tựa hồ đã bao phủ lên người bọn họ.

Muốn chết!

Vị chiến sĩ Hắc Sát đứng sau Giang Ngọc Thiên rốt cuộc đã không nhịn được nữa, thét lên một câu.

Máu huyết toàn thân hắn đang sôi trào như muốn bạo phát, sau khi nổi giận gầm lên một tiếng liền vận kình khí toàn thân, vọt ra trước nhất, mỗi bước chân đạp xuống cơ hồ đều làm cho tuyết tan chảy, bốc lên vụ khí nhàn nhạt.

- Không tốt, mau trở lại!

Vị Võ Sư cấp chín kia đột nhiên cảm thấy tốc độ tuyết bị hòa tan thành vụ khí tựa hồ có điểm quá nhanh liền lập tức hét lớn một tiếng.

Nhưng vị Võ Sư cấp tám này đã sớm bị nỗi phẫn hận trong lòng che mờ mắt, nào có nghe được lời này, vẫn thẳng hướng xông lên.

Chỉ là một chút sau đó hắn lại cảm giác kình khí trôi qua có phần không thích hợp, sắc mặt không khỏi đại biến.

Đúng lúc này, Đồ Bát cưỡi ngựa vọt đến, khóe môi nhếch lên một nụ cười báo thù nhàn nhạt, xuống ngựa, nhắm hướng gã Võ Sư cấp tám chạy tới, một đôi cự quyền liền lăng không kéo tới.

Gã Võ Sư cấp tám kia lập tức biến sắc mặt, cũng bất chấp có gì kỳ quái, mắt thấy Đồ Bát đánh tới, lần thứ hai hét lớn một tiếng, vận kình khí toàn thân, dung ngay tất sát chiến kỹ, một đôi cự quyền liền đưa ra nghênh đón.

Oanh!

Phảng phất như hai khối cầu thép vô cùng khổng lồ va chạm lẫn nhau tạo thành một trận bạo hưởng dữ dội, chỉ thấy chung quanh hoa tuyết văng khắp nơi, còn chưa kịp rơi xuống đã bị kình khí cuộn phăng đi, rất nhanh hóa thành một đoàn vụ khí.

Từng quyền đánh ra, song phương cơ hồ đều dùng kình khí đối kháng, tựa như những thanh cương đao chém tới, mà lúc này xung quanh những mũi băng tuyết tựa như những mũi đinh nhọn thật lớn không hề kiêng nể đâm xuống.

Thân thể Đồ Bát lúc này phảng phất như dung nhập vào trong hoa tuyết, tưởng như nơi nào có tuyết nơi đó sẽ thấy xuất hiện thân ảnh của hắn, nói cách khác trong mảnh hoa tuyết rộng lớn, nơi nơi đều là thân ảnh Đồ Bát.

Đây chính là thiên phú "tuyết dung", sở trường của mỗi một người trong Tuyết Tộc.

Bọn họ có thể thông qua hoa tuyết, hòa quyện thân mình thành một thể với thiên nhiên, cũng có thể sử dụng những bông hoa tuyết này thành vũ khí, tạo cho đối phương một kích trí mạng bất ngờ.

Trong tình hình này, rõ ràng vị Võ Sư cấp tám của Giang thị không thể là đối thủ của hậu duệ Tuyết Tộc, hơn nữa chu vi xung quanh còn có vô vàn hoa tuyết phụ trợ, Đồ Bát có thể thông qua những hoa tuyết này hóa giải kình khí mà đối phương điên cuồng phóng ra, rồi từ đó lại sử dụng chính chúng làm thủ đoạn công kích tới đối phương.

Băng!

Một kích đỡ một kích, thân hình Đồ Bát dần dần hóa thành mờ ảo, gã Võ Sư Giang thị vừa mới tránh thoát một cường kích do hoa tuyết tạo thành thì thân hình Đồ Bát đã bất ngờ xuất hiện tại ngay phía sau lưng hắn, lại dùng thiên phú "tuyết dung" của mình hấp nạp hết kình khó cuồng bạo xung quanh thân đối phương, sau đó đánh ra một loạt quyền phong như thác lũ cuồng bạo, phác thiên cái địa công tới.

Phốc!

Võ Sư Giang thị căn bản không thể phòng bị quyền khí huyễn ảnh kia đánh tới, phía sau hắn như bị trúng một trọng trùy thật nặng, thân thể không nhịn được phun ra một búng máu vụ, nhiễm đỏ cả một mảng tuyết trắng.

Oanh! Oanh! Oanh!

Ngay sau đó Đồ Bát lợi dụng tuyết vụ biến ảo thành cự quyền, lại một lần nữa liên tục giã lên người Võ Sư Giang thị khiến cho hắn như diều đứt dây, thân thể bay lượn một vòng rồi nặng nề rơi xuống nằm bất động tại một chỗ cách Vân Thiên Hà không xa.

Lúc này Vân Thiên Hà không hề sợ hãi, mặc dù biết đối phương có Võ Sư cấp chín nhưng vẫn không hề lấy đó làm cố kỵ, thiên phú cường đại của hậu duệ Tuyết Tộc, lại ở dưới hoàn cảnh khắp trời tràn ngập tuyết trắng như này, ngoại trừ đại cao thủ có cảnh giới võ đạo cao hơn hẳn bọn họ thì không còn người nào có khả năng chống cự.

Nhìn thấy một người bên mình bị đối phương dễ dàng giết chết, lúc này hai mắt Giang Ngọc Thiên chỉ còn một màu đỏ, khí huyết toàn thân sôi trào, mấy người phía sau hắn cũng đồng dạng như vậy, phảng phất như khí huyết toàn thân đang sôi trào tới một loại cực hạn, như bức thiết bọn họ phải phát tiết ra ngoài.

Giết, giết…!

Giang Ngọc Thiên rốt cuộc vẫn là người ít từng trải, điên cuồng hét lên một tiếng, vận kình khí toàn thân như muốn xông lên, nhưng đã bị vị Võ Sư cấp chín kia mạnh mẽ giữ lại.

- Tứ thúc, buông ra, ta muốn giết sạch bọn họ!

Giang Ngọc Thiên với hai mắt đỏ ngầu như sắp nổ tung, điên cuồng rống lên, lúc này hắn chỉ cảm thấy nếu không thể phát tiết, hắn sẽ bị cỗ nhiệt huyết sôi trào kia bành trướng bạo thể.

Đúng lúc này, Vân Thiên Hà đang ở trên mình ngựa, nhàn nhã lấy ra một bình rượu uống một ngụm, nhìn vào Giang Ngọc Thiên đang muốn điên cuồng thản nhiên nói:

- Nói các ngươi là đồ chó gà hạ cấp một điểm cũng không sai, không phải muốn giết ta sao, lẽ nào các ngươi là một đám phế vật, cách không tới năm mươi trượng cũng không dám bước qua, phải chờ chúng ta tới giết sạch các ngươi sao?

Giang Ngọc Thiên bị mạnh mẽ kéo lại, nhưng những người khác thì không, bọn họ lúc này bị Vân Thiên Hà trào phúng một trận đã triệt để kích động, mất đi thần trí, toàn thân máu huyết sôi trào, tựa hồ bắt đầu chảy ngược.

Rốt cục, một người nhịn không được, điên cuồng hét lên một tiếng, liều chết xông lên.

Những người còn lại cũng không thể chịu đựng thêm, nhắm thẳng phía trước hơn năm mươi trượng, nơi Vân Thiên Hà và mấy chiến sĩ Viêm Hoàng đang dùng ánh mắt trào phúng nhìn bọn họ mà nhào tới.

- Không được xông lên, đều trở lại cho ta, cẩn thận có trá!

Vị tứ thúc kia điên cuồng rống to hơn, thế nhưng đã không còn ai nghe lời hắn nói nữa.

Vân Thiên Hà nhìn mấy tên chiến sĩ Hắc Sát đang xông tới, buông bầu rượu thản nhiên nói:

- Bọn họ đã vào bẫy, Đồ Lục cùng với Thu Phi, Thu Liên, ba người phụ trách sử dụng "tuyết dung" lập trận tập kích, Đồ Thất và Tinh Mông đánh lén là chính, Đồ Bát chú ý tên Võ Sư cấp chín kia, bảo trụ hắn đồng thời ngăn hắn cứu viện, tiểu tử Giang Ngọc Thiên cứ giao cho ta đi, trong thời gian một nén hương tốc chiến tốc thắng.

Sau khi đơn giản giao phó, Vân Thiên Hà quay sang, trong mắt lấp lánh hàn quang, trầm giọng nói:

- Giết ~ !

Mệnh lệnh phát ra, Đồ Lục cùng với Thu Phi, Thu Liên, ba người cấp tốc phân tán, hình thành trận thức hình tam giác, bắt đầu chậm rãi đẩy về phía trước, lúc này hoa tuyết xung quanh tựa hồ như có sinh mệnh, theo động tác của ba người bắt đầu bốc lên, ngay lúc kình khí của đối phương đánh tới đột nhiên hòa tan hình thành một đoàn vụ khí.

Hai người Đồ Thất và Tinh Mộng với tốc độ của một cơn cuồng phong, ngay tại lúc vụ khí hình thành liền cấp tốc xuống ngựa, như một đạp huyễn ảnh dung nhập vào bên trong vụ khí, giao chiến cùng với chiến sĩ Hắc Sát của Giang thị vừa mới xông lên.

Tốc độ của Vân Bôn cực nhanh, chỉ mới gia tốc đã như một mũi tên vòng qua tuyết vụ, nhắm hướng cửa tiểu viện xông tới, Đồ Bát tuy không cưỡi kỵ mã nhưng thân ảnh vẫn thấp thoáng phía sau Vân Thiên Hà, tựa như băng mị vô cùng quỷ dị.

Vị Võ Sư cấp chín càng ngày càng cảm thấy bầu không khí có phần bất thường này là do người khác tạo ra, có điều trong đầu hắn lại chỉ cảm thấy mơ hồ không thể nắm bắt, lại thấy Đồ Bát đang như một đoàn mị ảnh xông tới trước người nên cũng chẳng còn suy nghĩ được nữa, đành vận kình khí toàn thân đi lên nghênh tiếp.

Mắt thấy Vân Thiên Hà đang nhắm hắn mà đến, ánh mắt nhìn lại còn mang thêm phần hèn mọn, sự tức giận trong lòng Giang Ngọc Thiên càng đạt tới đỉnh điểm, lúc này liền như một con dã thú gầm nhẹ một tiếng rồi xông lên.

Vân Thiên Hà xông tới, khi khoảng cách chỉ còn một trượng xa liền phóng xuất tinh linh chi khí bao bọc quanh thân, tiếp đến mượn lực trên người Vân Bôn phi thân xuống, vừa nhích người, bạo viêm kình khí đã cuồn cuộn xông ra.

Giang Ngọc Thiên vừa lên đến cũng lập tức sử dụng chiến kỹ tất sát, kình khí như long quyền phong, tựa như một cỗ sống cuộn miên nhu vô hạn, cứ một tiếp một không ngừng tuôn ra, đây cũng chính là một loại thiên phú đặc biệt của đệ tử Giang thị, có tên Trọng Ba Kình!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất