ân Thiên Hà gật đầu. Chuyện này Đồ Bát đã hồi báo cho hắn hồi sáng. Hắn vẫn chưa có biện pháp xử lý, nếu như các thế lực khắp kinh thành đều nhắm vào hắn, quả thật áp lực càng ngày càng lớn, nếu xử lý không tốt lập tức sẽ để lại manh mối.
Sử Trường Đức lại nói:
- Thiếu gia, vẫn còn có một việc, vị Ngư tiểu thư kia mấy ngày hôm trước chẳng biết tại sao lại len lén đi theo giám thị Đồ Lục, nếu như không xử lý, càng ngày càng lắm phiền phức.
Vân Thiên Hà ngừng lại, nhíu mày nói:
- Cô ta len lén giám thị Đồ Lục để làm gì?
- Tiểu nhân quan sát, nàng chỉ là thấy Đồ Lục mỗi ngày đều vội vội vàng vàng hơn nữa tới vô ảnh đi vô tung nên đoán chừng là tò mò muốn biết hắn vội vàng để làm gì cho nên lặng lẽ giám thị. Nhưng mà Đồ Lục cũng không để ý đến nàng, chỉ cần ra khỏi phủ thì trăm tiểu thư như nàng cũng không theo kịp Đồ Lục.
Lúc này Tín bá cũng đi vào trong vườn nói:
- Thiếu gia, đại hoàng tử giá lâm. Lão gia và thái thái phu nhân cũng đều chuẩn bị nghênh đón rồi.
Vân Thiên Hà nghe thấy đại hoàng tử đến, trên mặt cũng không lộ ra biểu hiện gì, liền lập tức trở lại Linh Thiên Các thay đổi y phục rồi lại ra ngoài.
Mới vừa bước ra cửa liền đụng phải Ngư Tử Thiên cũng đang đi ra ngoài. Cô gái này vừa thấy Vân Thiên Hà liền giống như trông thấy cừu nhân, hung hăng trợn mắt nhìn, nắm chặt quả đấm nhỏ thị uy với Vân Thiên Hà.
Nhưng mà Vân Thiên Hà biết tiểu nha đầu này là một người hay trêu chọc người khác, đối với việc nàng bày ra dáng vẻ thị uy hắn cũng không thèm để ý đến.
Ngay lúc hắn rời đi liền thấy nàng đi theo liền xoay người lại đạm mạc nói:
- Ta không biết Ngư lão đầu dẫn ngươi đến phủ với mục đích gì nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất nên an phận một chút. Ngươi đánh người ta cũng mặc kệ nhưng có một số việc không phải ngươi muốn là được, tốt nhất ngươi nên thành thật một chút cho ta. Nếu như để ta phát hiện ngươi có điều gì mờ ám ngươi cũng đừng trách ta tâm ngoan. Kể cả có Ngư lão đầu và thái thái che chở cho ngươi ta cũng đuổi ngươi ra khỏi phủ, hãy nhớ kĩ lời của ta. Gần đây tâm tình ta không tốt không muốn cùng ngươi chơi mấy trò trẻ con.
- Ngươi…
Ngư Tử Thiên nghe thấy lời này đột nhiên đứng lại, môi cong lên nhưng cũng không nói được câu nào, nước mắt đã chảy xuống, dáng vẻ cực kỳ ủy khuất.
Vân Thiên Hà cũng không để ý đến nàng cứ thế đi ra cửa chính.
Đại hoàng tử lại đến chơi, vẫn là gióng trống khua chiêng đến. Sau khi Vân Thiên Hà tiếp đón ở cửa chính Bắc Hầu Phủ liền dẫn mọi người đến sau phủ. Bởi vì có Đồ soái đi cùng cho nên Vân Thiên Hà cũng chỉ trầm mặc một bên không nói.
Đại hoàng tử nhìn Vân Thiên Hà, thấy hắn không nói gì liền hỏi:
- Thiên Hà, nghe Đồ soái nói gần đây tâm tình ngươi không tốt, có chuyện phiền não gì sao?
Vân Thiên Hà ngẩng đầu khẽ mỉm cười nói:
- Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là bị ướp lạnh trong phủ vừa không có bằng hữu tri tâm nói chuyện cho nên có chút buồn bực mà thôi.
Trong lòng địa hoàng tử khẽ động nói:
- Nếu như Thiên Hà thấy phiền muộn, muốn đi ra ngoài dạo chơi cho dù bị ướp lạnh thì thế nào? Nếu như Thiên Hà muốn tìm một người tri tâm nói chuyện không biết bổn vương có cái vinh hạnh ấy hay không?
Đồ Nguyên Khánh nghe thấy lời này, trên mặt hiện lên vẻ cổ quái liếc nhìn Vân Thiên Hà, đứng lên nói:
- Đại điện hạ đến quý phủ, chiêu đãi không chu toàn xin ngài thông cảm, cựu thần cảm thấy không được khỏe xin cáo lui trước.
Vừa nói Đồ soái vừa liếc nhìn Vân Thiên Hà bảo:
- Chiêu đãi điện hạ cho tốt, không được chậm trễ.
Nói xong Đồ Nguyên Khánh liền quay người rời đi.
Trong phòng khách, Đồ Nguyên Khánh đem theo người của mình rời đi, sau đó đại hoàng tử cũng để ngươi bên cạnh mình rời đi. Trong phòng bây giờ chỉ còn lại hai người Vân Thiên Hà và đại hoàng tử. Lúc này đại hoàng tử mới nói:
- Thiên Hà có chuyện gì phiền lòng, không ngại nói ra để ngu huynh cùng chia sẻ.
Nghe cách xưng hô của đại hoàng tử Vân Thiên Hà hơi sửng sốt nhưng suy nghĩ một chút liền thản nhiên nói:
- Nói vậy đại điện hạ cũng biết chuyện Tập Dũng Bang và Thịnh Tuyết Lâu?
Đại hoang tử vừa nghe liền cười nói:
- Thiên Hà huynh đệ thật là thằng thắn, như vậy ngu huynh cũng không giấu diếm. Về chuyện Tập Dũng Bang và Thịnh Tuyết Lâu ngu huynh đã biết được là do đệ bố trí. Nhưng mà Thiên Hà có thể hoàn toàn yên tâm mặc dù có người cảm thấy bất bình muốn chèn ép nhưng chuyện này tự nhiên có ngu huynh che chở, đệ không cần lo lắng hay cố kị điều gì.
Vân Thiên Hà có chút kinh ngạc:
- Thế nhưng bây giờ áp lực khắp nơi càng lúc càng lớn. Nhất thời đệ một cây không chống vững được cả nhà. Không dối gạt đại điện hạ, kinh thành nước quá sâu, bất luận là hành động của phương thế lực nào cũng khiến cho mọi người chú ý. Cho dù đệ có những bố trí nhưng bây giờ đều đã lộ ra bên ngoài. Như vậy mọi chuyện sau này cũng trở nên bất lợi.
Lúc này đột nhiên đại hoàng tử đứng dậy hướng về phái Vân Thiên Hà làm đại lễ nói:
- Thiên Hà huynh đệ, ngu huynh cũng không phài là người giả dối, đã biết Thiên Hà đệ có tài năng, nhiều mưu lắm kế. Gần đây đồng dạng ngu huynh cũng gặp nhiều chuyện không thuận lợi không có người nào tham mưu trợ giúp hiến kế. Trong lòng cầu hiền như khát nước mong rằng Thiên Hà có thể giúp ngu huynh một tay.
Vân Thiên Hà lấy làm kinh hão đỡ lấy đại hoàng tử nói:
- Đại điện hạ làm lễ sâu như vậy tại hạ thực sự không chịu nổi.
Đại hoàng tử vẫn kiên quyết nói:
- Thật ra lần trước đến đây ngu huynh đã có ý đó nhưng không muốn phá hủy giao tình với Thiên Hà huynh đệ. Thế nhưng mọi chuyện hôm nay đều xảy ra nhiều biến hóa, từ lúc phụ hoàng tạm thu binh quyền ngu huynh đã biết phụ hoàng muốn lưu ngu huynh ở lại kinh thành. Thâm ý trong đó ngu huynh vẫn có chút mê mang không hiểu, không cách nào phỏng đoán được dụng ý của phụ hoàng, mong rằng Thiên Hà huynh đệ có thể giúp ngu huynh rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Đại hoàng tử quang minh chính địa tới chiêu dụ. Nói như vậy nếu như mình cự tuyệt, bằng tính cách của hắn đoán chừng sẽ không vì chuyện này mà làm ra phản ứng. Hơn nữa kinh nghiệm đi săn bắn cùng các vị hoàng tử năm ngoái, cùng sóng vai với vị đại hoàng tử này khiến cho Vân Thiên Hà rất có hảo cảm. Cho dù sau này có làm hoàng đế cũng có thể chung hưởng vinh hoa.
Nghĩ như vậy Vân Thiên Hà vái một vái nói:
- Nhờ điện hạ nâng đỡ, Thiên Hà nguyện cùng đại điện hạ phân ưu.
Đại hoàng tử sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong lòng đầy mừng rỡ, không nhịn được, kích động nắm thật chặt tay Thiên Hà, hồi lâu vẫn không nói được câu nào.
Cùng lúc đó, tại phòng khách Tụ Hương Lâu.
Sau khi Túc Dao vào phòng khách nhìn thấy hai cao thủ canh giữ ở cửa còn tam hoàng tử thì thản nhiên uống trà.
Nhìn thấy nàng đến, ánh mắt tam hoàng tử liền chuyển động lập tức đứng dậy ra đón:
- Hôm nay bổn vương mạo muội đến hy vọng Túc Dao không lấy làm phiền lòng.
- Sao lại phiền lòng được, được tam hoàng tử quang lâm, Túc Dao cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.
Túc Dao đáp lời tam hoàng tử rồi lập tức hỏi:
- Lần này tam điện hạ đến đây chắc là có chuyện quan trọng muốn giao phó cho Túc Dao?
Tam hoàng tử lấy lại tinh thần, lúc này mới ho khan một tiếng quay trở lại chỗ ngồi, đợi Túc Dao cũng ngồi xuống rồi nói:
- Gần đây mọi chuyện của bổn vương không được thuận lợi. Thủ hạ nhiều lần chịu nhục, khó tìm được bằng hữu tri tâm để giãi bày nỗi lòng, liền muốn nghe Túc Dao gảy một khúc nhạc, cùng đối ẩm với giai nhân để hóa giải tâm tình buồn bực trong lòng.
- Đã như vậy, Túc Dao liền đàn một khúc hy vọng có thể giải khai nỗi lòng của điện hạ.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comTúc Dao đứng dậy, lúc này hai người thị nữ đã đem đàn đến. Túc Dao đi đến đàn một khúc nhạc. Tam hoàng tử nghe thấy cảm giác như say như si.
Khúc nhạc đã dứt mà tam hoàng tử sửng sốt thật lâu mới lấy lại được tâm tình. Trong lòng cảm thấy vui vẻ vỗ tay khen hay, sau đó rót một chén rượu đi tới nói:
- Cầm khúc của Túc Dao quả nhiên như tiên khúc là cho người nghe như đắm chìm trong đó, dư vị đọng lại khó tan. Mọi chuyện phiền muộn đều bay biến, trong lòng cảm thấy sướng khoái. Ta và nàng cùng uống một chén.
Vừa nói tam hoàng tử vừa đưa chén rượu cho Túc Dao.
Túc Dao tiếp lấy rồi cụng ly với tam hoàng tử sau đó ngửa cổ uống cạn.
- Tốt, hôm nay có rượu ngon có giai nhân làm bạn. Nhân sinh cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, thống khoái. Ta và nàng lại uống thêm chén nữa.
Vừa nói tam hoàng tử vừa rót rượu rồi tự mình uống trước. Sau đó nhìn Túc Dao uống cạn chén, tinh mang trong mắt hiện lên.
Sau khi Túc Dao uống hết hai chén tam hoàng tử còn muốn mời rượu nhưng Túc Dao liền cự tuyệt. Tam hoàng tử cũng không cưỡng cầu:
- Túc Dao, gần đây mọi chuyện của bổn vương không thuận lợi. Đối thủ của ta quá mạnh mẽ, có nhu cầu cấp bách về việc bố trí người thu thập tình báo tương trợ. Không biết những người nàng bố trí lúc trước có thỏa đáng hay không?
Túc Dao đáp:
- Hồi bẩm điện hạ đã bố trí thỏa đáng.
Tam hoàng tử đột nhiên cười lạnh, nói:
- Sợ rằng chỉ là một số râu ria bên ngoài mà thôi?
- Điện hạ cớ gì lại nói ra những lời ấy, Túc Dao giúp điện hạ thu thập tình báo tất nhiên là tận trung tận lực. Sao dám làm trái lời điện hạ.
Đột nhiên Túc Dao cảm thấy thân thể có chút khác thường, trong lòng kinh hãi. Hóa ra tam hoàng tự lại hạ độc nàng thế nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh trả lời.
- Nếu như thần phục, vậy người của ngươi cũng chính là người của bổn vương. Bổn vương bố trí một số người vào mấy vị trí trọng yếu phối hợp công tác cũng là hợp lý. Hôm nay bổn vương muốn Túc Dao đưa bổn vương đi thị tra tình huống công tác của các thủ hạ. Cũng dễ dàng cho việc điều chỉnh, Túc Dao nghĩ như thế nào?
- Điện hạ, công tác tình báo không để lộ nơi hoạt động. Điện hạ đi thị tra vậy thì làm lộ ra mất. Nếu như điện hạ muốn biết rõ Túc Dao có thể sai người phụ trách đến giải thích rõ một lần cho điện hạ.
Tam hoàng tử cười lạnh nói:
- Không cần, bây giờ đoán chừng người của bổn vương đang giao tiếp với người của nàng. Chúng ta không ngại hàn huyên một lúc nữa, cho tới nay chắc nàng cũng đã biết tâm ý của bổn vương đối với nàng?
Túc Dao nghe thấy lời này, sắc mặt biến đổi nói:
- Điện hạ vì sao lại nói ra nhưng lời ấy, chẳng lẽ ngài nghi ngờ Túc Dao?
Tam hoàng tử đứng dậy đi đến nói:
- Bổn vương đối với nàng vẫn luôn ái mộ, nói vậy trong lòng nàng cũng rõ nguyên nhân bổn vương vẫn do dự không bố trí người vào trong nội môn, chỉ vì sợ nàng không vui. Nhưng hôm nay bổn vương thế mỏng, lực yếu, tình thế không ổn, cần hệ thống tình báo của nàng trợ giúp bổn vương phân ưu giải nạn. Nàng sẽ không trách bổn vương tâm ngoan chứ. Từ trước đến giờ bổn vương đối với nàng vẫn luôn chiều theo lời nàng. Lần này không bằng nàng thuận theo lời bổn vương.
Vừa nói tam hoàng tử đột nhiên cầm lấy tay Túc Dao, kéo nàng vào trong lòng, hô hấp cũng trở nên dồn dập nói:
- Túc Dao, bổn vương vẫn luôn yêu nàng, mọi chuyện đều nghe theo nàng. Nàng ở trong Tụ Hương Lâu, gặp gỡ nam nhân nhưng ta có nghi ngờ đâu. Bổn vương vẫn chưa từng cưới vương phi chính là vì nàng, tương lại nếu như bổn vương có thể đạt được đế vị thì nàng sẽ trở thành hoàng hậu.
- Điện hạ, xin người tự trọng.
Túc Dao bị tam hoàng tử đột nhiên xâm phạm, trong lòng bối rối, trở nên khủng hoảng. Nàng biết trong rượu đã hạ độc, nàng cũng có thể khắc chế nhưng lúc này trải qua một hồi kích thích làm cho dược lực phát huy khiến cho thân thể nàng dường như nhũn ra.
Mắt thấy tam hoàng tử tiến đến chỉ còn cách một bước nữa là xâm phạm đến nàng. Túc Dao cắn răng lấy một cây thoa trên tóc xuống kề sát lên cổ nói:
- Nếu như điện hạ bức bách Túc Dao chỉ còn con đường chết để cảm tạ ân tình xưa của