Võ Động Thiên Hà

Chương 224: Đường không có lối về


Thế công của trung niên nhân tương đối mãnh liệt, Vân Thiên Hà chặn đòn của hắn rồi chân đạp vào bàn ngựa lấy điểm tựa phát lực, cả người xoay tròn, khuỷu tay thúc vào người trung niên nhân, một cỗ kình khí theo đó phóng ra mang theo tiếng nổ vang.

Chỉ đối chiêu với Vân Thiên Hà có một lần mà sắc mặt trung niên nhân trở nên xám xịt, trong lòng hoảng hốt, thực lực của Vân Thiên Hà hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của hắn. Đối phương còn trẻ, tuổi tác cũng chỉ tầm mười bảy mười tám thế mà lại là một cao thủ bát cấp võ sư.

Hơn nữa đối phương lại còn có một cỗ bạo kình khí băng hàn chặn đứng lại mọi thế công của hắn, lực phản chấn cường đại làm khí huyết trong lòng hắn sôi trào, nhất là cỗ hàn khí kia lạnh như băng làm hắn cảm giác quyền thứ nhất vừa đánh ra đã trở nên trì trệ.

Nhưng chỉ một giây trì trệ đó làm hắn phải hối hận cả đời, à chính xác phải nói là lần cuối cùng trong đời hắn biết hối hận, biết suy nghĩ, sau này không còn cơ hội nữa rồi.

Thế công của trung niên nhân cũng tương đối sắc bén, cũng tương đối linh hỏa thế nhưng Vân Thiên Hà không hề né tránh mà sử dụng cường công ngạnh kháng, lấy lực phá lực, lấy lực phá xảo. Bởi vì hắn biết thực lực của hắn cao hơn đối phương một tầng, chỉ cần nắm bắt được cơ hội hắn sẽ tung ra một chiêu tất sát.

Cũng chỉ có mấy hơi thở đã trải qua bốn hiệp công phu, Vân Thiên Hà tung ra một quyền cực mạnh mang theo kình khí cuồng bạo hủy diệt đánh tới. Trung niên nhân bị kình khí ảnh hưởng động tác đột nhiên chậm lại.

Cơ hội tới!

Vân Thiên Hà nắm chặt lấy cơ hội này, trong mắt hiện lên một tia hàn quàng, cước bộ thay đổi nhanh như quỷ mị xẹt qua người trung niên nhân, tinh viêm kình khí cuồng bạo lập tức bạo xuất. Thức thứ nhất của Phá Thiên Quyền bá đạo, hung mãnh tập trung tất cả kình khí vào một điểm giống như nước lũ cuồn cuộn cuốn phăng tất cả những thứ ngăn trở, mang theo tính chất bạo tạc xuyên qua khoảng không giữa hai nắm đấm của trung niên nhân, oanh kích lên người hắn.

Một quyền này đã phá vỡ hộ thể kình khí của trung niên nhân, làm hắn bị nội thương trầm trọng, Vân Thiên Hà được thế không tha liên tục bạo phát tinh viêm kình khí cuồng bạo hóa thành quyền thế không gì cản được, oanh kích không ngừng.

Yên tĩnh!

Kình khí bạo tạc xâm nhập vào lồng ngực trung niên nhân rồi phá, giống như đạn pháo nổ tung bên trong làm xuất hiện một lỗ hổng trên người hắn. Trung niên nhân không có năng lực ngăn cản, phun ra một màn huyết vụ bay ra xa, nặng nề đạp xuống đất, không nhúc nhích.

- Phụ thân…

Nhìn thấy trung niên nhân bị một quyền giết chết, hai mắt gã thiếu niên đỏ ngầu, ánh mắt mang theo hận ý, sát khí mãnh liệt, đau xót rống lên một tiếng giống như con sư tử đang điên cuồng. Hắn nắm chặt hai tay vọt về phía Vân Thiên Hà mà phụ nhân đứng phía sau hắn cũng cháy lên chiến ý mãnh liệt cùng nhi tử của mình xông đến.

Mà hai gã hán tử còn lại lúc này đang xông đến bốn người Tinh Mông nhưng chỉ một chiêu đã bị Tinh Mông giết chết. Vân Thiên Hà liếc mắt một cái rồi lại đảo qua nhìn hai mẫu tử đang xông đến. Trong lòng hắn không nỡ nhưng nhìn thấy cừu hận và sát ý mãnh liệt của thiếu niên kia khiến cho hắn lại nắm chặt tay trong mắt cũng hiện lên sát khí.

Giệt cỏ phải trừ tận gốc.

Thiếu niên nhào lên đánh về phía Vân Thiên Hà nhưng hắn cũng mới chỉ là lục cấp, thất cấp tiểu võ sĩ, quyền đầu còn chưa có cả kình lực, Vân Thiên Hà tùy ý phóng thích kình khí ra ngoài đã đẩy lùi hắn. Ngay lập tức thiếu niên lại nhào lên khiến Vân Thiên Hà không thể nương tay được liền tung ra một chiêu tùy ý nắm lấy cổ thiếu niên. Vân Thiên Hà khẽ dùng sức chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, thiếu niên đang điên cuồng đột nhiên thõng xuống nhưng ngay cả khi ngã xuống hắn vẫn nắm chặt tay áo Vân Thiên Hà không

Vân Thiên Hà phải xé rách mảnh áo mới có thể thoát khỏi tay thiếu niên. Lúc này phụ nhân với thực lực ngũ cấp võ sư cũng đã tiến đến. Lại một quyền nữa tung ra, phụ nhân giống như viên đạn pháo bay ngược trở lại đập vào bức tường. Cả bức tường sụp đổ chôn vùi phụ nhân trong đó.

- Nhanh chóng rút lui.

Vân Thiên Hà quay sang, thấy mấy người Tinh Mông đã giải quyết xong những người còn lại, khẽ quát một tiếng. Sau đó mấy người liền tiếp tục hướng ngoài thành thối lui. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com

Nhưng chỉ trong một lát Vân Thiên Hà bị gia đình trung niên nhân trì hoãn Giang Thụ Đức dẫn theo mấy tên hắc sát chiến sĩ đã đuổi kịp.

Giang Thụ Đức nhìn thấy cả nhà con gái ngã xuống, ánh mắt bắn ra sát ý dữ dội, cả người hắn trương lên như khí cầu. Cả người hắn đã ngập tràn trong sát ý che lấp tất cả tình cảm và lý trí. Tất cả nỗi bi thống, phẫn hận, bất lực đều được dồn vào một quyền bá đạo, khí thế như muốn đè bẹp tất cả.

Cửu cấp võ sư!

Vân Thiên Hà nhìn khí thế mà Giang Thụ Đức tỏa ra liền cảm nhận được một áp lực cường đại phô thiên cái địa ập đến. Hai mắt hắn nheo lại, nắm chặt quyền đầu, một cỗ tinh viêm khí bạo tạc được hắn đẩy lên mức cao nhất sinh sôi không ngừng áp chế khí thế của Giang Thụ Đức.

- Ân?

Giang Thụ Đức thấy kình khí của Vân Thiên Hà có thể chống lại uy áp của hắn. Hắn nheo đôi mắt đỏ ngầu đang chứa đầy cừu hận, sắc mặt nhăn nhó điên cuồng, âm thanh vì tức giận mà trở nên méo mó:

- Chỉ mới từng này tuổi mà đã là bát cấp võ sư, nhất định là thế gia đại tộc. Ở Bắc phương này ngoại trừ Giang gia thì cũng chỉ có Đồ gia. Hừ, bất luận ngươi là ai, hôm nay phải bỏ cái mạng lại đây. Lão phu sẽ cho Đồ gia các ngươi nếm thử cảm giác mất đi một thiên tài võ đạo như thế nào?

Giết người còn nói nhảm, Vân Thiên Hà liếc nhìn Giang Thụ Đức, thừa lúc hắn còn đang nói nhảm liền nhanh chóng phân tích tình thế, ngoài lão già đang nói nhảm kia thì còn có bốn tên hắc sát chiến sĩ nữa. Vân Thiên Hà đảo mắt nhìn quanh không để sót bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Tình thế của hắn đang rất bị động, mà từ trước đến nay Vân Thiên Hà không thích rơi vào cảnh bị động.

Vì thế hắn liền thấp giọng nói với mấy người Tinh Mông phía sau:

- Vây lại, giết ra ngoài.

Bốn người Tinh Mông biết lần này gặp phải địch thủ có thực lực tương đương, số lượng tương đương, đã thế lại còn cso một cửu cấp võ sư, sức chiến đấu không thể khinh thường. Nghe xong lời Vân Thiên Hà phân phó bọn họ liền hiểu ý tứ "vây lại", lập tức song song tiến đến tạo thành một tổ xông lên giết địch.

Vân Thiên Hà nhìn thấy bốn người đã hành động mà Giang Thụ Đức thấy Vân Thiên Hà căn bản không để hắn vào trong mắt lại còn quay lại phân phó thủ hạ thì đã không còn nhịn được nữa. Khí thế cửu cấp võ sư cuồng bạo phát ra, cả người giống như lôi đình lao đến.

Giang Thụ Đức vừa động, uy áp cường đại cũng tập trung ép đến người Vân Thiên Hà. Giờ phút này hắn cảm thấy mình đang phải chịu áp lực lớn nhất từ trước đến giờ. Hắn đang phải đối mặt chiến đấu với một vị cửu cấp võ sư Tràng chiến đấu mày chỉ có một kết quả ngươi không chết thì ta vong.

Máu huyết toàn thân Vân Thiên Hà sôi trào.

Toàn bộ tinh khiếu trong đệ nhất tinh tú cùng sáng lên, nương theo cỗ nhiệt huyết đang sôi trào, tinh linh chi khí cũng phóng ra ngoài tạo thành một cái lồng khí trong suốt như có như không. Giang Thụ Đức oanh kích dữ dội, hắn không thể nào làm được như đối phương, dùng kình khí bao phủ khắp cơ thể.

Vân Thiên Hà nhẹ nhàng tiến thoái trong một thước vuông giống như hồ điệp xuyên hoa. Ngay lúc kình khí Giang Thụ Đức ập đến hắn liền tránh đi mũi nhọn sau đó phát ra tinh viêm kình khí đối kháng lại đối phương. Kình khí cường đại, trọng kình liên miên không dứt. Lúc này tinh thần Vân Thiên Hà tập trung cao độ không dám có chút lơ là để lộ ra sơ hở cấp cho đối phương cơ hội.

Không hổ là cửu cấp võ sư chênh lệch so với bát cấp võ sư thật lớn. Vân Thiên Hà tập trung cao độ, dù tránh được công kích cường đại của đối phương nhưng dư ba giống như sóng biển không ngừng đánh tới cũng làm hắn cực kỳ khó chịu.

Lúc này tinh linh chi khí băng hàn giống như một vòng bảo hộ chống đỡ lại cỗ kình khí của Giang Thụ Đức. Trên vong bảo hộ, sau mỗi lần Giang Thụ Đức oanh kích đều để lại vết nứt. Mỗi lần tung chiêu là một kích cực mạnh. Vân Thiên Hà liên tiếp né tránh lùi lại phía sau, trong lồng ngực khí huyết không ngừng sôi trào.

Giang Thụ Đức vẫn điên cuồng tấn công. Hắn muốn chỉ trong vài chiêu phải lấy mạng tiểu tử này, nhưng gần mười hiệp trôi qua tiểu tử bằng vào bộ pháp linh hoạt quỷ dị, còn có cỗ kình khí băng hàn xen lẫn hỏa diễm làm thành vòng bảo hộ. Từ đầu đến giờ tất cả chiêu thức của hắn đều bị Vân Thiên Hà sử dụng bộ pháp tránh đi mũi nhọn và kình khí còn lại thì đều bị ngăn bởi tường khí. Giang Thụ Đức cũng chỉ có thể bức Vân Thiên Hà không ngừng lùi về phía sau mà thôi.

Giang Thụ Đức càng đánh càng chấn kinh, càng đánh càng phẫn nộ, càng đánh càng thấy nghẹn khuất. Hắn đường đường là một cửu cấp võ sư thế mà lại không làm gì được một mao đầu tiểu tử. Mắt thấy Giang phủ càng ngày càng bị hỏa hoạn phá hủy, thiêu đốt, thi thể lạnh băng của cả nhà con gái còn đang nằm bên canh, trong lòng Giang Thụ Đức lại càng nóng nảy, khí thế lại một lần nữa tăng vọt.

Lúc này Vân Thiên Hà cũng cảm nhận được thế công của Giang Thụ Đức tăng vọt, hắn cảm giác ngày càng cố hết sức. Vừa bước ra ngoài một bước Vân Thiên Hà định sử dụng Thương Hồn Chỉ nhưng mắt thấy tình thế không ổn, tình thế căn bản không kịp để hắn sử dụng Thương Hồn Chỉ.

- Chết đi.

Giang Thụ Đức hét lớn một tiếng, khí thế toàn thân tăng vọt từng quyền từng quyền phá không phóng đến.

Chỉ thấy quyền ảnh trở nên dày đặc từ bốn phương tám hướng bao vây Vân Thiên Hà. Mỗi quyền phóng ra đều liên miên không dứt.

Trong lúc bị vây bởi thế công của Giang Thụ Đức trong đại não Vân Thiên Hà chợt hiện lên tình cảnh lúc trước giết Giang Ngọc Thiên, nhớ đến huyễn tức của huyễn tộc, tuy khác với quyền ảnh này nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

Vì thế Vân Thiên Hà cũng không tìm cách chạy trốn mà trong quyền ảnh ngập trời hắn vẫn một mực tập trung vào thân ảnh Giang Thụ Đức. Cho dù Giang Thụ Đức phát động chiêu thức nào thì cũng phải lấy thân thể hắn làm cơ sở.

Cho dù hắn tập trung vào thân thể Giang Thụ Đức thì ngay khi Giang Thụ Đức phát động thế công Vân Thiên Hà cũng không thể nào thoát khỏi kình khí đang ập đến. Giang Thụ Đức nhìn thấy động tác Vân Thiên Hà chậm lại, dưới ánh lửa khuôn mặt hắn trở nên dữ tợn giống như là sứ giả từ địa ngục đến đòi mạng. Hắn phát ra ra một tràng cười chói tai, lạnh như băng:

- Nạp mạng đi.

Phốc!

Phảng phất như đồng thời có cả trăm quyền oanh kích trên người, giống như một tảng đá chịu từng đợt sóng to vỗ vào. Lúc này kình khí trên người Vân Thiên Hà đã bị nghiền nát, trên người hắn đang chịu từng nhát búa tạ nện xuống. Dính phải một đòn nghiêm trọng mà thổ huyết.

Hắn đã mất đi cảm giác, không còn cảm thấy đau đớn, lúc này toàn bộ tinh thần và ý chí của hắn đều tập trung vào đối phương bao gồm tất cả tu vi, chuẩn bị cho một kích trí mạng cuối cùng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất