Võ Động Thiên Hà

Chương 337: Vu Hồn Hàng Linh Thuật


Tầm Nguyệt và Nhiên Nguyệt trị liệu, nhất là viên thần thọ dược mà Tầm Nguyệt đưa cho Đường Linh Toa nuốt vào xác thực có kỳ hiệu đối với nội thương.

Đường Linh Toa ăn dược hoàn, Vân Thiên Hà dùng nội tức trợ giúp dược lực phát huy, dùng thời gian một canh giờ, thương thế của Đường Linh Toa không chỉ thấy khởi sắc, chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều. Tuy rằng tạm thời còn chưa thể tỉnh lại, thế nhưng đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm sinh tử.

Vệ Thanh Thanh có chút không muốn rời khỏi Nghênh Tuyết Trấn, mẹ con hai nàng sống tạm bợ tại trấn này trong thời gian vừa qua, đợi Vân Sách đã nhanh mười năm rồi, cũng có chút luyến tiếc. Nhưng dưới sự khuyên bảo của Vân Thiên Hà, cuối cùng Vệ Thanh Thanh cũng đáp ứng cùng hắn rời đi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.com

Tại Nghênh Tuyết Trấn, hai mẹ con nàng ngày nào cũng phải lo lắng hãi hùng, loại sinh hoạt gian khổ như thế này nếu tiếp tục duy trì sợ là các nàng sẽ không thể đợi được Vân Sách trở về. Chính Vệ Thanh Thanh đã sắp không được nữa rồi, mặc kệ Vân Sách còn sống hay chết, vì suy nghĩ cho Tư Vân, Vệ Thanh Thanh cũng phải thử thay đổi tình trạng sinh hoạt, dành cho Tư Vân một hoàn cảnh sinh hoạt không có lo lắng. Vân Thiên Hà phải rời khỏi Nghênh Tuyết Trấn, hai thiếu niên Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô tự nhiên cũng muốn đi theo, Lão Cái đã nhắc nhở hắn chiếu cố hai thiếu niên này, hắn thủy chung nghĩ có thâm ý nào đó, nhưng ít ra có một số điều hắn biết, hiện tại bọn họ chính là huyết mạch Cổ Vu tộc duy nhất còn may mắn sống sót trên đời này.

Nếu như có một ngày, khi có chút nhân số phát sinh chuyển biến, các thiếu niên này, chính là nhân tố then chốt quyết định...

Trước khi rời đi, Bộ Viễn Tiến Lâm còn giả trang thần côn, lừa dối người dân trong trấn vì bọn họ chuẩn bị một chiếc xe ngựa, hắn đánh xe ngựa chạy tới phía sau núi, vân Thiên Hà ôm Đường Linh Toa đặt lên xe ngựa, sau đó lại để hai mẹ con Vệ Thanh Thanh ngồi trong xe, Thiên Mang Ô nhận nhiệm vụ người đánh xe, bốn ngựa một xe chậm rãi rời khỏi Nghênh Tuyết Trấn.



Vương Đô, Xuất Vân Quốc.

Vương Đô cũng không có tên thành trì, chỉ là một cách gọi, phàm là người nào đó nhắc tới Vương Đô Xuất Vân Quốc, mọi người đều biết…

Tại phía tây Vương Đô, có một mảnh đất diện tích rất rộng, quy mô lớn, rất nhiều kiến trúc nhà cửa đặc sắc tọa lạc nơi này, làm cho không gian tăng thêm một loại khí tức thần bí. Nơi đây chính là Vu Thần Miếu Xuất Vân Quốc.

Mà lúc này, trong đại sảnh Vu tổ tại Thần Miếu, thần tượng Vu tổ sừng sững ở giữa, mười Bạch Vu mặc trường bào màu xám không nhìn thấy mặt, trước ngặc có thêu ký hiệu màu trắng, mà trước đại sảnh có sáu trưởng lão mặc trường bào màu tím, nhưng trước mặt lại thêu ký hiệu màu vàng.

Mà ở giữa những người này, có một lão giả mặc hắc y, khoác áo choàng màu vàng, tựa hồ đang hùng hồn thuyết giáo cái gì đó, thế nhưng có một số trưởng lão tuy rằng nghe nói, nhưng tựa hồ không để những điều này lọt vào tai.

Sau đó lão đầu này không biết nói cái gì, kết quả bị đuổi ra khỏi đại sảnh, chợt nghe lão đầu chửi ầm lên:

- Các ngươi nhất định sẽ hối hận, nếu như các ngươi cam nguyện làm nô bộc cho tông môn, vậy không nên làm một ít chuyện tự cho là thần không biết quỷ không hay, kỳ thực các ngươi đã sớm phản bội Vu tổ, giữa các ngươi, không có kẻ nào là người Cổ Vu tộc huyết thống thuần khiết, còn có mặt mũi đứng trước thần tượng Vu tổ, đây quả thực là nhục nhã của Cổ Vu tộc, quả thực chính là một loại tiết độc đối với Vu tổ.

Vị lão đầu này vừa mắng to vừa bị đuổi ra khỏi thần miếu.

Mà lúc này, trong đại sảnh thần miếu, một vị nữ nhân mặc áo choàng trắng, trước đôi song phong phía cao vút có thêu hình đầu khỉ và tam vĩ thụy thú, nhưng lại đeo khăn che mặt, che đi dung mạo vốn có, nàng từ hậu đường đi ra, các trưởng lão Bạch vu lập tức cung kính hành lễ nói:

- Thánh sứ các hạ!

Nữ nhân này, chính là thánh nữ Vu Thần Miếu, địa vị rất gần với tông chủ Vu Thần Tông, cũng tương đương với người phát ngôn của tông chủ, lúc này sau khi nàng tiến vào trong đại sảnh dừng lại, liền dùng một loại thanh âm ngân dài nói:

- Vị bang chủ Hắc Thần Bang này phỏng chừng đã không còn cách nào hiệu quả rồi mới tiến hành kích động trong thần miếu chúng ta, các vị trưởng lão đối với việc này thấy thế nào?

Một vị trưởng lão trong đó đứng ra khỏi hàng nói:

- Thánh sứ các hạ, thần viên hiện thế, đây chính là một cơ hội tốt thượng thiên ban cho Vu Thần Tông, Vu Linh Sơn bị phong tỏa mấy trăm năm, từ đó không có người nào tiến vào trong Hương Tuyết Cốc, nếu như chúng ta có thể đoạt được thần viên, do thần viên dẫn đạo, nói không chừng có thể tìm kiếm được bảo khố do Vu tổ nương nương lưu lại, khơi dậy uy danh Vu Thần Miếu chúng ta!

- Bản tọa không hỏi chuyện thần viên, chúng ta tất nhiên là muốn tìm thần viên trở về, hiện tại ta muốn nói tới bang chủ Hắc Thần Bang, hắn sao có thể biết được Vu Thần Tông đã làm chuyện gì, các ngươi nói hắn dẫn toàn bộ bang chung tru sát một người trẻ tuổi, tuyên bố đầu mối là do thần miếu cung cấp, lời đồn này là ai thả ra ngoài, có lẽ nói, thực sự có người lén cung cấp đầu mối cho Hắc Thần Bang, mà hôm nay bang chủ Hắc Thần Bang lại chạy tới thần miếu la hét ầm ĩ. Là ai chưa cho phép, để hắn tiến vào trong đại sảnh thần miếu thánh khiết này, hử?

Ngữ khí do thánh nữ nói ra tuy rằng rõ ràng là chất vất, thế nhưng trong ngôn ngữ có bao hàm một cỗ lực lượng thần dị, làm cho thân thể các trưởng lão và Bạch vu có mặt nơi này đều không khỏi run lên.

Rốt cuộc, một vị Bạch vu tựa hồ không chịu đựng nổi cỗ lực lượng thần dị ảnh hưởng, rốt cuộc chậm rãi bước ra khỏi hàng, quỳ xuống, run giọng nói:

- Thánh nữ các hạ, thuộc hạ nguyện ý thiên hối nhận tội, đây là do thuộc hạ thu chỗ tốt từ bang chủ Hắc Thần Bang, cũng muốn riêng tư nuốt thần viên, cho nên mới thả tin tức cho hắn, để cho hắn kích động thị phi, cũng là do thuộc hạ gây nên, thuộc hạ nguyện ý tiếp nhận trừng phạt.

Sau khi vị Bạch vu này nói xong, cỗ lực lượng kia đột nhiên biến mất, hắn tựa hồ tại giờ khắc này bỗng nhiên thanh tỉnh, thấy chính mình quỳ trên mặt đất, chúng trưởng lão đang dùng ánh mắt âm trầm mang theo sát ý nhìn hắn, lúc này hắn mới hiểu rõ chuyện gì, liền mạnh mẽ đứng lên, hét lớn:

- Ngươi tiện nữ nhân, như nhiên dám sử dụng Vu Hồn Hàng Ngôn Thuật với ta, ta muốn giết…

Chỉ là thời điểm hắn còn chưa nói xong, vị thánh nữ vung quyền trượng trong tay lên, đột nhiên một đạo quang mang bắn ra, bao phủ toàn thân vị Bạch vu này, thân thể Bạch vu nhất thời kịch liệt run rẩy, cuộn mình thành con tôm, chỉ một lát sau, đã không còn bất cứ hơi thở nào phát ra.

- Đây là nghiêm phạt hắn phải nhận!

Vị thánh nữ kia hời hợt như vậy đã giết chết một Bạch vu, ngôn ngữ vẫn ngân dài như trước, nói:

- Trong bản thần miếu, phàm là người có dị tâm, sẽ không thể tránh thoát được Vu Hồn Hàng Ngôn Thuật, việc của Hắc Thần Bang, mặc hắn tự sinh tự diệt, không cần phải để ý tới. Hiện tại toàn lực truy tìm hạ lạc của thần viên cho ta!

Nói xong, thánh nữ liền chuẩn bị rời đi, lúc này đột nhiên quay đầu lại nói:

- Về phần người thanh niên kia, tạm thời giám thị chặt chẽ, bản tọa muốn nắm giữ nhất cử nhất động của hắn, người này hiện tại không thể giết được. Đám Hắc Thần Bang kia làm quân cờ cho người khác, dám công nhiên thực hiện việc này, như vậy ngày bọn chúng diệt vong đã không còn xa nữa rồi, các ngươi phải tránh khỏi chuyện này!

Sự tồn tại của Nguyệt Miểu Sơn, có vẻ mười phần hư huyễn mờ ảo, đối với người bình thường mà nói, ngọn núi này sợ rằng bất luận kẻ nào cũng không thể đơn giản nhận thấy được vị trí của nó.

Cho dù là Vân Thiên Hà đứng trước ngọn núi bị sương khói lượn lờ bao phủ, đều cảm giác có chút mê hoặc, ở chỗ này, làm cho người ta căn bản không thể phán đoán được ngọn núi rốt cuộc là tại vị trí nào, ngay cả hắn dùng phương vị không gian lấy một loại cách nhìn lập thể để tính toán, cũng chỉ ra một khái niệm không rõ ràng.

Không thể không nói, ngọn núi này, xác thực tràn ngập thần bí không hề có điểm cuối cùng.

Vân Thiên Hà biết tại lúc bọn họ đi theo hai thúc chất Nhiên Nguyệt, tại lúc chạy ra khỏi Nghênh Tuyết Trấn theo hướng đông ba mươi dặm, nhưng mà lại tiếp tục đi hướng bắc, tiếp tục hướng đông mười dặm, cảm giác giống như đi trong mê cung.

Mà thời điểm khi tới chân núi Nguyệt Miểu Sơn, Nhiên Nguyệt cố ý nói một điều khiến cho Vân Thiên Hà chú ý, cắt đứt suy nghĩ của Vân Thiên Hà. Vân Thiên Hà liền triệt để bỏ đi ý nghĩ tính toán vị trí đối với nơi này.

Vân Thiên Hà biết, Nhiên Nguyệt nhất định là cố ý, lần này chỉ sợ vào núi dễ ra núi thì khó khăn, tình cảnh hiện tại làm cho hắn có cảm giác giống như bị rơi vào tròng của hai nữ nhân.

Khi tiến vào phạm vi Nguyệt Miểu Sơn, nơi nơi đều là vụ khí tầng tàng, làm cho con người rất khó tìm đến cảm giác phương hướng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi theo hai thúc chất Nhiên Nguyệt tiến vào thâm sơn.

Khi đoàn người cưỡi ngựa và ngồi xe đến vị trí sườn núi, Nhiên Nguyệt liền xuống ngựa, trừng mắt liếc nhìn Vân Thiên Hà, nói:

- Có thể xuống ngựa rồi, tiếp tục đi về phía trước, ngựa và xe không thể qua được!

Lúc Vân Thiên Hà xuống ngựa, chỉ thấy Nhiên Nguyệt và Tầm Nguyệt lấy yên ngựa xuống, sau đó vỗ mông con ngựa trắng, hai con ngựa trắng liền giống như có được tự do, vô cùng hân hoán chạy vào trong màn sương mù dày đặc.

Vân Thiên Hà thấy thế, đột nhiên sờ sờ cái cổ Vân Bôn, lắc lắc lỗ tai nó, Vân Bôn xông xáo hí lên một tiếng dài, khí thế như hồng, không ngừng quanh quẩn trong không gian.

Hí hí hí..

Đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ xung quanh truyền tới, ngay sau đó một màn làm cho mọi người trừng mắt há miệng xảy ra.

Chỉ thấy lúc này có chừng hơn trăm con ngựa trắng tranh nhau chạy tới, mà khi chạy đến bên cạnh Vân Bôn, liền vây xung quanh nó thành một vòng tròn dày đặc. Quay sang Vân Bôn liên tục hí dài, có một số ngựa cái còn thẳng thắn phát sinh động dục tê rống, làm cho mọi người ngẩn ngơ không thôi.

Vân Thiên Hà thấy ngựa ở đây có vẻ không tầm thường, hơn nữa đều rất tự do, đại đa số đều kiệt ngạo bất tuân, đầy linh tính, xem ra người Nguyệt Tông đối với nuôi ngựa coi như rất có chỗ độc đáo.

Lấy yên ngựa từ trên lưng Vân Bôn xuống, cũng cầm bao quần áo đeo lên người, Vân Thiên Hà vô vỗ vai nó, cười nói:

- Đi thôi, tiểu nhị, hưởng thụ cho tốt, hắc hắc…

- Vô sỉ!

Nhiên Nguyệt nghe thấy nói như thế, trên mặt không khỏi phát nhiệt, mắng hắn một câu rồi chuyển đầu đi, sau đó ôm lấy Đường Linh Toa, đi đầu vượt qua đàn ngựa. Tầm Nguyệt dùng vẻ mặt quái dị nhìn Vân Thiên Hà, dẫn theo Vệ Thanh Thanh, cầm bàn tay nhỏ bé của Tử Vân, liền theo sát phía sau.

Vân Bôn vô cùng thân thiết cọ cọ vào Vân Thiên Hà một hồi, sau khi Vân Thiên Hà vô vỗ cổ Vân Bôn, Vân Bôn liền hí dài một tiến, chạy ra ngoài, bầy ngựa xung quanh lập tức giống như ong vỡ tổ, toàn bộ đều chạy theo, mỗi con đều có vẻ hăng hái hưng phấn không gì sánh được.

Mà Bộ Viễn Tiến Lâm và Thiên Mang Ô đứng phía sau Vân Thiên Hà, lúc này còn chưa từ trong kinh ngạc đờ người hồi phục lại tinh thần, bọn họ không biết, ngựa mà bọn họ cưỡi, lúc này đã sớm biết mất không còn bóng dáng.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Vân Thiên Hà quay sang, nhìn thấy hai thiếu niên còn đang ngẩn ngơ, liền nhắc nhở một tiếng, bước vào trong thâm sơn bao phủ sương mù dày đặc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất