Nếu chỉ có một khỏa thủy tinh mười phần chói mắt, nó sẽ chiếu xuống quang mang mờ ảo tản mát xung quanh.
Thế nhưng nếu có nghìn vạn khỏa gì đó giống như thủy tinh ngưng tụ một chỗ, như vậy tia sáng của chúng chiếu xuống, bọn chúng chiết xạ ánh sáng lẫn nhau rồi tỏa ra xung quanh, đó là ánh sáng ngọc nhiều màu sắc khác nhau, một thế giới khiến tâm linh con người phải kinh ngạc.
Phảng phất giống như tiến vào một thế giới mộng ảo, thế giới này ngoại trừ máu trắng của tuyết làm màu nền, còn màu sắc chủ đạo thu hút ánh mắt chính là thế giới ban lan rực rỡ muôn màu muôn vẻ.
Nhưng trên thực tế, đó là chỉ là một vách dá ẩn tưởng một thế giới chưa từng có người nào thăm dò qua, trên vách đá có vô số khối thủy tinh màu sắc rực rỡ, khi ánh sáng chiếu rọi vào những khối thủy tinh này, sau đó lại tiếp tục chiết xạ ra, liền hình thành một thế giới khiến người khác phải hoa mắt say mê.
Nhưng mà, những tia sáng này lại cấu thanh một thế giới hư huyễn, làm cho trong lòng mọi người khó có thể phân được đâu là thực đâu là ảo.
Khi Vân Thiên Hà trước sự vật thần kỳ này lấy lại tinh thần, lại cảm thụ được gần vách núi đá kia mang lại cho hắn một loại hung hiểm khó diễn tả thành lời.
- Không nên tiếp tục đi vào trong!
Vân Thiên Hà muốn tiếp tục đi về phía trước, nhưng lúc này Nam Minh Khai đột nhiên nhắc nhở, cũng nắm bờ vai hắn, nói:
- Tảng đá trên vách núi kia, bản thân nó có một loại năng lượng kỳ dị nào đó, nhưng đã bị hạ Vu cấm. Nói cách khác, vị trí của chúng ta hiện tại đã lạc vào trong Vu cảnh rồi, tất cả đều là giả tạo, thế nưng cũng là tồn tại chân thực, đặc tính của chúng là phản hiệu quả, cũng là trái với lẽ thường, nếu như ngươi đi về phía trước, kỳ thực chính là đang rút lui, nếu như ngươi lui lại phía sau, kỳ thực chính là đi về phía trước!
- Ý tứ của tiền bối là chúng ta nhìn không thấu loại ảo cảnh này, cũng không thể cảm ứng được một ít tồn tại chân thực trong ảo cảnh?
Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc nói:
- Cho dù là một Võ Thánh cường đại tới đây, nếu như không tìm được phương pháp chính xác, khả năng sẽ vị vĩnh viễn vây ở chỗ này, hiện tại nơi đây vô cùng kỳ dị, nếu như dùng bạo lực phá giải mà nói, sẽ phát sinh lực lượng phản phệ, cái được không bù nổi cái mất!
- Nếu như là buổi tối thì tốt rồi!
- Buổi tối?
Nam Minh Khai biết Vân Thiên Hà suy nghĩ cái gì, lắc đầu nói:
- Buổi tối thì lại có ánh sáng tinh thần, cũng có thể là tinh quang ánh trăng chiếu xạ xuống mặt vách đá này, vẫn như cũ phát sinh biến ảo vặn vẹo, càng thêm hư thực khó dò, chúng ta tại thời gian ban ngày mới có thể ra được ảo cảnh này, nếu như buổi tối vậy thì sẽ càng phiền phức hơn.
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyen360.com- Đã như vậy, tiền bối có phương pháp cụ thể nào hay không?
Vân Thiên Hà tới nơi này cũng không có chủ ý nào, ở nơi đây chỗ nào cũng có hiện tượng vô cùng quái dị, đều là những thứ căn bản hắn chưa từng kiến thức qua, không cách nào dùng phương thức tư duy của chính mình để giải thích.
Nam Minh Khai nói:
- Ở chỗ này, chân thực chi nhãn của tiểu bạch viên sẽ có giá trị lớn nhất của nó, bất quá ở đây còn có con đường khác, chúng ta tới đây không thể theo dõi ba tên Vu Thần Miếu kia tiếp tục tiến lên, chỉ có thể dựa vào tiểu bạch viên cho chúng ta chỉ dẫn tiếp tục con đường phía trước, nếu như có thể thuận lợi xông qua được ảo cảnh, tới cửa vào cốc, có thể dùng kiện vũ khí kia mở cửa cốc, tiến vào Hương Tuyết Cốc!
Nghe đến đây, Vân Thiên Hà sờ sờ đầu tiểu bạch viên, nói:
- Tiểu nhị, tiếp theo toàn bộ phải nhờ vào ngươi rồi, hy vọng ngươi có thể thuận lợi giúp chúng ta tìm được nơi vào!
Chi chi…
Tiểu bạch viên kêu lên vài tiếng, hướng về phía Vân Thiên Hà làm mặt quỷ, nó lền ngồi xổm trên vai Đường Linh Toa, lúc này con mắt giữa trán đột nhiên mở ra, bên dưới ánh sáng nhiều màu làm nổi bật, tự nhiên có môt đạo quang mang bảy màu hiện lên, lập tức bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Những người khác không dám quấy rối, đều đứng yên một chỗ bất động, kiên trì chờ đợi tiểu bạch viên dò đường.
Tiểu bạch viên nhìn xung quanh khắp nơi, khi hiểu rõ liền từ trên vai Đường Linh Toa nhảy xuống, ngược xuôi nhảy nhót chạy xung quanh một hồi, tựa hồ đã phát hiện ra thứ đồ chơi thật tốt nào đó, liền phất tay vẫy vẫy Vân Thiên Hà, rồi nhảy về một phía.
Vân Thiên Hà nói:
- Đuổi theo nó!
Liền lôi kéo cánh tay Đường Linh Toa chạy theo tiểu bạch viên.
Thế nhưng tiểu bạch viên cũng không biết thói quen đi lại của con người, nó dẫn đường lúc là nhảy bên này, lúc này nhảy bên kia, gặp phải một ít vách tường, hoặc là khe rãnh cách loại, nó giống như có thể nhìn thấu, trực tiếp giống như đi trên đường bằng, mà khi mọi người nhìn thấy là đất bằng phảng thì tiểu bạch viên lại nhảy qua.
- A!
Tại lúc tiểu bạch viên dẫn đường nhảy phắt một cái tới vị trí cách đó hơn trượng, lại quay về phía Vân Thiên Hà phất phất tay, khi Vân Thiên Hà lôi kéo cánh tay Đường Linh Toa chuẩn bị vượt qua, Đường Linh Toa đột nhiên đạp vào khoảng không, kinh hô một tiếng, toàn bộ thân thể giống như từ trên không trung rơi xuống, suýt chút nữa ngã nhào.
Vân Thiên Hà cả kinh, lập tức nắm chặt bàn tay Đường Linh Toa nói:
- Không nên buông tay, ta kéo nàng lên!
Nói xong, Vân Thiên Hà vận lực, liền kéo Đường Linh Toa lên.
Đường Linh Toa kinh hồn chưa định, ôm chặt lấy thắt lưng Vân Thiên Hà, nói:
- Thiên Hà, các ngươi cần phải cẩn thận, phía dưới cái gì cũng không có, hình như là vách núi, nhưng chúng ta lại nhìn thấy là đất bằng phẳng.
Vân Thiên Hà suy nghĩ một chút, liền nhắc nhở với mọi người phía sau:
- Mọi người chú ý, theo động tác của ta di chuyển, nếu như không an toàn, ta sẽ nhắc nhở mọi người.
Nói xong, Vân Thiên Hà ôm lấy Đường Linh Toa, liền vững vàng đáp xuống địa phương tiểu bạch viên vừa mới đặt chân, Vân Thiên Hà không dám sơ ý, vẫn luôn duy trì trạng thái Vân Thể Phong Kinh Thuật, cảm giác đạp phải một thứ giống như tảng đá lớn, lúc này mơi hạ trọng tâm xuống, sau đó cẩn thận dò xét xung qanh, cảm giác nơi đây là một đài cao, lúc này mới quay lại nhắc mọi người.
Lúc mọi người đều đã vượt qua, Vân Thiên Hà mới chú ý tới tiểu bạch viên vẫn tiếp tục đi trước dẫn đường, bất quá lần này Vân Thiên Hà đã tăng thêm kinh nghiệm, phàm là thấy tiểu bạch viên chạy động đi trước, nhất định là có thể trực tiếp chạy qua được, còn nếu như tiểu bạch viên gia tốc nhảy lên, vậy nhất định là có khe rãnh, hoặc là vách núi, hoặc là cây cối, hoặc là có vật gì đó.
Bởi vì tiến vào trong ảo cảnh quỷ dị này, trong mắt bọn họ đều là hiện tượng giả tạo, bọn họ không thể bị những hình ảnh trước mắt này lừa bịp, chỉ có thể giống như người mù, theo tiểu bạch viên tiếp tục tiến lên.
Tiểu bạch viên lựa chọn một con đường, đi thêm thời gian một nén hương, nó chỉ chỉ về phía trước, rồi lập tức nhảy lên trên vai Vân Thiên Hà.
Vân Thiên Hà thử đi vài bước, cảm giác tựa hồ đã đạp trên đất bằng, cũng mười phần cứng rắn, nói rõ dưới chân bọn họ là một mảnh đất đai bằng phẳng, vì vậy liền thoải mái đi về phái trước, cảm giác không còn nguy hiểm gì, lúc này mới ý bảo mọi người phía sau theo lên.
Đúng lúc này tiểu bạch viên đột nhiên toàn thân da lông dựng thẳng đứng, nó tựa hồ như nhìn thấy thứ gì đó tồn tại, chỉ về phía trước chi chi kêu to.
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh dị, bởi vì hắn không nhìn thấy cái gì, nhưng lại nhận biết được có một cỗ hung hiểm đang tiếp cận gần bọn họ, lúc này tâm thần đề phòng, nói:
- Mọi người cẩn thận!
- A…
Thế nhưng Vân Thiên Hà vừa nói xong, lúc này Thần Hoa Đóa Đóa đồng hành cùng với Thần Hoa Diệu đột nhiên bịt mũi, sắc mặt có chút phát xanh, giống như sắp hít thở không thông, nàng không thể nào phát ra được âm thanh.
Thần Hoa Diệu bên cạnh nhìn thấy thế, lúc này bàn tay lúc lên, truyền tới một cỗ khí tức, liền nhìn thấy trước mặt Thần Hoa Đóa Đóa xuất hiện một cái bóng nhàn nhạt, lúc này lần thứ hai vung lên phát ra một đạo kình khí, mang theo thần hồn ý chí cấp bậc Tông Sư của nàng đánh về phía cái bóng, lúc cái bóng bị đánh trúng, phát sinh âm thanh chấn động quái dị, tựa như gió lạnh rít gào, tùy theo tán loạn.
Phù…
Thần Hoa Đóa Đóa được giải trừ trói buộc, lúc này mở thở phào nhẹ nhõm, trong lòng còn sợ hãi nói:
- Cái thứ quỷ gì đó, nó giữ chặt cổ ta, còn muốn bóp chết ta!
Nam Minh Khai nói:
- Xem ra, con đường chúng ta đi hẳn là chính xác, cái bóng tấn công ngươi chính là Vu hồn thú, nó đầu tiên là làm cho ngươi hít thở không thông, ý chí trong lúc hoảng hốt, liền xâm nhập vào trong thần hồn ý chí của ngươi, khống chế hành động tay chân tấn công chúng ta, đây chính là phương thức công kích của Vu hồn thú!
Nhưng đang nói, lúc này đôi lông mày của Nam Minh Khai khẽ động, sau đó vung chưởng lực lên, mang theo một cỗ lực lượng ẩn chứa nội tức cường địa, đánh vào giữa không trung.
Gào…
Sau đó chợt nghe được tiếng gào thét đau đớn, so với cái bóng trước đó Thần Hoa Diệu dùng khí tức hiển hiện ra rồi đánh ta mười phần tương tự, xem ra hắn cũng cảm giác được Vu hồn thú tập kích.
Giải quyết xong một Vu hồn thú, Nam Minh Khai lại nói:
- Chúng ta càng tới gần cửa vào Hương Tuyết Cốc, Vu hồn thú sẽ càng nhiều, mọi người cẩn thận, tập trung thần hồn ý chí của các ngươi, khi các ngươi cảm giác được có một cỗ ba động đến gần, hãy lập tức dùng thần hồn ý chí ngưng tụ nội tức đánh tan nó, chúng ta không thể dùng mắt thường nhìn thấy vu hồn thú, cũng chỉ có thể dựa vào trực giác phán ứng của chính mình làm ra phán đoán, nhất là Tuyết nhi và Khinh Thần, các ngươi từng trải còn thấp, nhất định phải cẩn thận!
Nam Minh Khai nhìn Thần Hoa Diệu nói:
- Thần Hoa Diệu, muốn đối phó hữu hiệu đối với những Vu hồn thú này, tiếp theo phải nhờ tới dị thuật đặc biệt của Hoa Thần Chính Giáo các ngươi, Vạn Linh Dẫn của các ngươi có thể hiển hiện hình dạng đại khái của Vu hồn thú, hiện tại ngươi phụ trách ba người Thiên Hà, Tầm Nguyệt, Linh Toa và còn ta phụ trách Đóa Đóa, Khinh Thần và Tuyết Nhi.
Sau đó, Nam Minh Khai nói với Thần Hoa Đóa Đóa:
- Đóa Đóa, ngươi ở cùng một tổ với ta, ở phía trước dùng Vạn Linh Dẫn hiển hiện Vu hồn thú tới gần, ta phụ trách đánh tan chúng, không cần sợ hãi, ta sẽ bảo vệ ngươi!
Thần Hoa Đóa Đóa nghe xong những lời này, dần dần có chút lo lắng, liền đi phía trước, thần tình cũng trở nên chuyên chú nghiêm túc, bắt đầu ngưng tụ khí tức, phóng xuất ra một cỗ khí tức đặc biệt, trong màn ảo cảnh, có vẻ có chút không hợp nhau.
Nhưng loại không hợp nhau này, đặc biệt khí tức xác thực có thể tạo được hiệu quả, khi một con Vu hồn thú tiếp cận tới gần, chỉ cần va chạm vào khí tức kia, sẽ bị hiển hiện thành một cái bóng không rõ ràng, Nam Minh Khi nhìn đúng thời cơ, lập tức phát động công kích, liền đánh tan con Vu hồn thú đến gần, đoàn người ngược lại có thể bình an vô sự tiếp tục tiến lên.
Bất quá Vu hồn thú tương đối e ngại tiểu bạch viên, Vân Thiên Hà để tiểu bạch viên dò đường, cứ cách mỗi một đoạn đều để Đường Linh Toa và Tầm Nguyệt đi sát phía sau tiểu bạch viên, tại lúc bọn họ đi trước một đoạn khoảng cách, sẽ có mấy con Vu hồn thú đột kích phía sau.
Có loại khí tức đặc biệt của Thần Hoa Diệu, năng lực công kích của Vu hồn thú liền yếu hơn rất nhiều, Vân Thiên Hà không cần xuất thủ, trực tiếp dùng thần hồn ý chí công kích, liền có thể đơn giản đánh tan được hình thái ý thức thể của Vu hồn thú, thế nhưng khi bọn họ đi tới đầu cùng ảo cảnh, lúc sắp bước ra khỏi vùng ảo cảnh, lúc này tiểu bạch viên lại một lần nữa kêu to lên, hơn nữa bộ dạng có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Không chỉ có tiểu bạch viên, khi Vân Thiên Hà cảm thụ được một cỗ ý chí cường đại phô thiên cái địa ập tới, nhất thời biến sắc, Nam Minh Khai cũng ngưng trọng nói:
- Không tốt, là Vu linh vương…