Đầu thụy thú lớn nhảy tới, mang theo kình phong rít gào, cùng với tiếng gầm như tiếng sấm nổ vang, đất rung núi chuyển.
Vũ Phương Khinh Thần nắm lấy tiểu thụy thú cũng không quá lâu, thấy Vân Thiên Hà đã vào động, liền thả tiểu thụy thú ra bỏ chạy, nhưng đầu thụy thú lớn vẫn tập trung về phía hắn đuổi theo không bỏ.
Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng đàn, linh động mờ ảo, Đường Linh Toa thấy thụy thú lớn đuổi theo Vũ Phương Khinh Thần, liền nói:
- Đóa Đóa tỷ tỷ, mau ra tay, không nên để thụy thú lớn đuổi theo Vũ Phương đại ca!
Nói xong, nàng buông tiểu bạch viên ra, để tiểu bạch viên mang theo tiểu thụy thú đuổi theo ngăn cản thụy thú lớn.
Thấy Thần Hoa Đóa Đóa đã sớm phát động Vạn Linh Dẫn, tại lúc thụy thú lớn đuổi theo Vũ Phương Khinh Thần không rời, nàng liền cấp tốc gỡ vòng hoa bên hông, hướng về phía thụy thú lớn ném đi, liền thấy xung quanh băng tâm thụ đột nhiên ong ong rung động, cành cây lắc lư, có một cỗ ba động thần kỳ. lúc này, tại xung quanh cấp tốc lan tràn, vòng hoa kia giống như đột nhiên sống dậy, khi bay tới gần thụy thú lớn, đột nhiên quấn chặt, rằng buộc thụy thú lớn.
Thụy thú lớn truy đuổi tới rừng băng tâm thụ, lúc này đột nhiên bị vòng hoa trói buộc, sau đó một cỗ mùi vị từ vòng hoa cấp tốc phát ra chui vào trong mũi, tốc độ đại thụy thú chợt giảm, phẫn nộ rít gào, nghĩ muốn thoát khỏi vòng hoa đang tỏa mùi hương kỳ dị, mà lúc này tiếng đàn của Nam Minh Tuyết cũng hình thành một loại ba động, cùng lúc đánh tới thụy thú lớn, cước bộ của thụy thú lớn rốt cuộc chậm rãi rừng lại, nó không cam lòng hướng về phía Vũ Phương Khinh Thần đang chạy trối chết trong rừng cây, sau đó quay đầu nhìn huyệt động một chút, lại cấp tốc chạy về phía huyệt động, chậm rãi nằm úp sấp tại chỗ, trừng mắt đề phòng nhìn xung quanh, canh gác trước cửa huyệt động không chịu rời nửa bước.
Lúc này, tiếng đàn của Nam Minh Tuyết chậm dần rồi dừng lại, Đường Linh Toa thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:
- Công pháp của hai tỷ tỷ thực là lợi hại a, thực làm người ta ước ao!
Nam Minh Tuyết nghe được tiếng lẩm bẩm của Đường Linh Toa, lúc này thấy tiểu thụy thú cũng đã chạy tới bên người, tiếp tục cùng với tiểu bạch viên chơi đùa vui vẻ, thụy thú lớn rốt cuộc đã bị trấn an, liền thu đàn đứng lên, đi tới gần Đường Linh Toa, nói:
- Linh Toa muội muội, muội không cần phải ao ước chúng ta, Du Long Vũ của muội đạt tới trình độ như chúng ta, sẽ không kém hơn bao nhiêu, vũ đạo này có thể ảnh hưởng tới tâm thần người khác, đồng thời có công phòng nhiều mặt, cùng với khúc âm của ta có hiệu quả tương đối giống nhau, nhưng còn có phần càng thực tế hơn so với khúc âm của ta!
- Thật vậy chăng?
Nghe được Nam Minh Tuyết cổ vũ, trong lòng Đường Linh Toa nhất thời hài lòng, lúc đầu là nàng muốn Vân Thiên Hà nhìn ngắm nàng nhảy, bộ dáng say sưa mê mẩn của hắn, lòng nàng phảng phất ngọt như mật, tràn đầy hạnh phúc, thật muốn hiện tại lại nhảy cho hắn nhìn.
Thấy biểu tình hạnh phúc của Đường Linh Toa, còn có dung nhan tuyệt sắc kia, lúc này nàng phóng xuất ra một loại mỹ lệ cuốn hút, thậm chí ngay cả Nam Minh Tuyết nhìn thấy, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ước ao.
Mà Thần Hoa Đóa Đóa nhìn thấy biểu tình của Đường Linh Toa, cái miệng nhỏ không khỏi chu lên, bộ dạng đố kỵ, nhỏ giọng nói thầm:
- Tên đầu gỗ ghê tởm, hận chết hắn!
Huyệt động là do thiên nhiên hình thành, rất sâu, cũng có chút tối đen.
Lúc Vân Thiên Hà đi vào, vẫn theo thông động tiến sâu, thỉnh thoảng nghe được thanh âm động tĩnh bên ngoài gián đoạn truyền tới, trong lòng hắn tính toán, khoảng chừng thâm nhập vào sâu năm trăm mét, nhưng vẫn còn chưa nhìn thấy đầu cùng.
Có tam vĩ thụy thú thủ hộ huyệt động này, bên ngoài cũng không có linh thú nào khác, quanh thân vách động có một ít thực vật kỳ dị sinh trưởng, có một số Vân Thiên Hà chưa từng gặp qua, lúc hắn đi qua cũng không dám động chạm, để tránh khỏi bị trúng độc.
Tiến vào sâu trong thời gian khoảng chừng nửa nén hương, mới thấy đỉnh đầu có một động thính mở rộng. Bên trong cũng tương đối rộng rãi thông thoáng, trên vách có một số địa phương giống hình thành nhũ thạch, thực giống như thủy tinh.
Nhưng ở đây cũng không có cái gì là Huyễn Long Trì tồn tại, Vân Thiên Hà quan sát xung quanh một chút, ở đây ngược lại giống như là nơi ở của tam vĩ thụy thú. Bất quá khi hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy bên trong động thính, trên góc bên phái có một cửa động khác, vì vậy thân thể bật nhẹ, giống như long hồng, tiến vào cửa huyệt động kia.
Mới tiến vào cửa huyệt động liền cảm thấy có hơi lạnh tràn ra, còn có một cỗ ba động rất kỳ dị liên tục lan tràn.
Đi vào trong động khoảng chừng mười mét, liền nhìn thấy có hai con đường trái phải, Vân Thiên Hà trực tiếp lựa chọn con đường bên phải tiến vào, đi thêm được vài chục mét, mới phát hiện ra hai con đường nối thông với nhau.
Lúc tiến vào trong huyệt động, hoàn cảnh bên trong không giống như bên ngoài, vách đá nơi đây phảng phất như băng cứng, rất trơn trượt, tựa như thủy tinh có chứa tạp chất. Vân Thiên Hà có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình in trên vách động. Đi thêm ước chừng khoảng hai mươi mét, liền thấy phía trước có rất nhiều sương trắng lạnh lẽo bao phủ, không thấy rõ đầu cùng là gì.
Bất quá nhiệt độ của màn sương trắng này cực thấp nhưng lại không ngưng kết thành băng, có vẻ mười phần thần kỳ.
Khi đi qua sương mù, bên trong tuy rằng sương trắng mông mông, nhìn không rõ xung quanh, thế nhưng coi như sáng đường.
Xoạt…
Ngay lúc Vân Thiên Hà đi ra khỏi sương trắng, đột nhiên dưới chân hụt hẫng đập vào khoảng không, thân thể vừa trượt, liền rơi xuống dưới.
Lúc ngã xuống, lúc này Vân Thiên Hà mới nhìn thấy quanh thân, nơi đây là một động thính rộng mở, chỉ bất quá ngẩng đầu nhìn trên đỉnh, thậm chí có thể xuyên thấu qua sương trắng bốc lên, tuy rằng không rõ, thế nhưng có thể nhận ra được đó chính là bầu trời xanh thẳm.
Mà cúi đầu xuống dưới, liền thấy phía trước hơn mười bước, có một hàn đàm, còn có sương trắng, sương trắng dày đặc nơi đây chính là do hàn đàm bốc lên.
Bất quá nhìn xa hơn một chút, chú ý chính là phía sau hàn đàm, nơi này sinh trưởng một loại cây mười phần kỳ dị cổ quái, lá cây màu lam nhạt, chỉ có hai phiến, lá dài nhỏ, kéo dài tới tận thân cây, giống như là nụ hoa kéo vào trong đóa hoa, chỉ mở ra mấy cái khe, nhưng bên trong phóng xuất ra một cỗ quang mang thần dị, mười phần thần kỳ.
Nguồn: http://truyen360.comChỉ là thực vật bên ngoài còn chưa chắc nở hoa kết quả, huống hố là sinh trưởng trong khe đá hàn đàm, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, Vân Thiên Hà cũng không có hứng thú nghiên cứu, bởi vì hắn căn bản không biết đây là loại thực vật gì, có lợi ích ra sao.
Lúc đến gần, chỉ thấy nước hàn đàm không bị kết băng, mà hàn khí tỏa ra làm hắn có chút cảm giác lạnh, nước tại hàn đàm trong suốt, thỉnh thoảng bên dưới còn có một chút điểm ngân quang chiết xạ ra, tổ hợp nên một bức tranh, giống như bên trong ẩn chứa một chân long tinh xảo mỹ lệ, tỏa ra một cỗ mị lực thần bí.
Đây hẳn là Huyễn Long Trì rồi, Vân Thiên Hà nhanh chóng cởi y phục trên người ra, một mình một người lặn xuống dưới Huyễn Long Trì, hướng về phía sâu dưới đáy.
Chỉ là nước trong ao lạnh tới cực điểm, cho dù Vân Thiên Hà dùng tinh linh chi khí hộ thể, tại lúc càng lặn sâu xuống bên dưới, cỗ hàn khí kia xâm nhập vào trong cơ thể, hận không chui vào trong tâm thần hắn, làm hắn không khỏi rùng mình liên tục.
Băng hàn cực độ, Vân Thiên Hà khẽ cắn môi, ngược lại có thể chịu đựng được, chỉ là hắn không ngờ tới, tại lúc sắp lặn tới đáy áo, một cỗ lực lượng thần bí cấp tốc bắt đầu hướng về phía hắn, lan tràn quanh thân, khi cỗ lực lượng kia áp bách tới gần, tại đáy áo sinh ra một cỗ bọt nước, muốn mạnh mẽ áp súc thân thể hắn.
Vân Thiên Hà cảm giác bị cỗ lực lượng thần dị kia đè ép thẩm thấu, bụng dưới có chút sưng trước, lập tức cảm thấy, lỗ chân lông toàn thân chính mình đột nhiên mở ra, phun ra một cỗ khí bẩn, trong ao nước sinh ra rất nhiều bọt nước bốc lên trên.
Mà lúc này bụng dưới sung trướng làm hắn cảm giác có chút khó chịu, sau khi Vân Thiên Hà thực sự không thể chịu được nữa, liền nghe ùm một tiếng, cái mông của hắn đột nhiên phun khí (đánh rắm đó), càng nhiều bọt khí bắt đầu bốc lên.
Cảm giác sau khi bài trừ khí bẩn ra bên ngoài cơ thể, cảm giác thư sướng, mười phần sảng khoái, Vân Thiên Hà thử vận dụng tạng tức, đột nhiên phát hiện, cỗ lực lượng thần dị trong ao nước tại lúc hắn vận dụng tạng tức, liền từ các lỗ chân lông chui vào trong thân thể hắn, lập tức tiến nhập vào hải dương tinh tú trong cơ thể, bồi dưỡng tinh khiếu tại các tinh tú.
Vân Thiên Hà nghĩ không ra, nước ao này cư nhiên còn có công năng cường hiệu giống như tinh lọc, mà ao nước đã không còn đơn giản là nước nữa rồi, bên trong ẩn chứa khôn linh chi tức, so với lúc hắn bình tường tu luyện tinh quyết thu nạp tinh thần lực chuyển hóa thành khôn linh chi tức còn tinh thuần hơn gấp mấy lần. Khôn tức trạng thái dịch trong cơ thể hắn sau khi nhận được cỗ khí tức tinh thuần này bồi dưỡng, tựa hồ mang theo hoạt tính, tạo cho hắn thể nghiệm một loại luật động vô cùng thích thú.
Nhưng chuyện càng làm cho Vân Thiên Hà không thể tưởng được chính là, trải qua tác dụng cường hiệu của nước ao, gân cốt da thịt thân thể hắn, còn có các khí quan khác nhau càng thêm mềm dẻo co dãn, tràn ngập cảm giác lực lượng.
Từng cỗ cảm giác tuyệt vời truyền tới, khiến Vân Thiên Hà hồn nhiên quên mất chính mình đang ở trong nước ao, thực giống như bên ngoài có một đoàn mây mù nhẹ nhàng bao phủ xung quanh hắn, linh hồn bé nhỏ của hắn cảm giác như đang trên chín tầng trời.
Bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, đột nhiên nghĩ chính mình còn có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy không thể tiếp tục lưu luyến loại cảm giác ngay cả linh hồn nhỏ bé đều được tẩy rửa này, liền tiếp tục lặn xuống.
Rốt cuộc lặn xuống đáy áo, lúc này Vân Thiên Hà lại đột nhiên mở to hai mắt nhìn, há miệng, thiếu chút nữa sặc nước, hắn thấy được một thứ làm cho trong lòng kinh ngạc không gì sánh được.
Đó chính là một cụ giống như làm từ thủy tinh tạo thành, dài bảy thước, bề rộng chừng bốn thước, bốn đỉnh thủy tinh quan huyền phù giữa đáy ao, trên bốn góc có bốn vòi nước chỉ thẳng lên trên, thỉnh thoảng sẽ phun ra một chút bọt nước.
Mà trong thủy tinh quan kia có một người đang nằm!
Một nữ nhân có dung nhan tuyệt thế, vóc người ma quỷ, lãnh thanh ngọc khiết, không thể khinh nhờn dù chỉ một chút!
Mà nữ tử này toàn thân xích lõa, tựa như đã chết nghìn năm, nhưng thân thể da dẻ lại giống như trẻ con mới sinh, tràn đầy hoạt tính, giống như một người đang say ngủ.
Nàng là ai? Ngả Khả Phạm Ny?
Lập tức trên đầu Vân Thiên Hà chú ý tới trên đầu nàng có hai chiếc long giác mọc dài ra, nhưng không một chút phá hư đến vẻ đẹp của nàng, ngược lại càng phụ trợ tạo cho nàng một loại cảm giác mỹ lệ thần thánh.
Đây không phải là Ngả Khả Phạm Ny, nàng là một long nữ!
Vân Thiên Hà hãm sâu vào trong cảm giác kinh ngạc đờ đãn, nhãn thần hắc mở to nhìn chằm chằm vào long nữ, có chút không thể rút ra được.
Không phải là bị dung nhan tuyệt thế của nàng làm kinh sợ, không phải là bị sự mỹ lệ thánh khiết của nàng hấp dẫn, mà là chuyện quỷ dị ly kỳ như thế này đã phủ định đánh vỡ nhận định của hắn đối với thế giới này.
Không chỉ có như vậy!
Lúc này, bên trên thủy tinh quan, có một cây cột trụ dài chừng một cánh tay, giống như đoản côn, tản mát ra quang mang chín màu, bên trong trấn thụ có một không gian trống rống bị bao phủ trong màn quang mang chín màu, bên trong lại có huyền phù một viên cầu tựa hư mà thực, giống như ảo như mộng.
Bên trong viên cầu, có một con người nhỏ bé, cuồn mình thành một đoàn, chỉ lớn chừng bàn tay, giống như vừa mới dựng dục thành hình, có đầu có thân thể, có mắt có mũi, cũng giống như thực như ảo!