Thanh âm này chính là do Mộng Ly phát ra, sau khi Vân Thiên Hà nghe được, trong lòng nghi hoặc.
Thấy song đầu xích quan xà lúc này đột nhiên thu đầu lại, không tiếp tục phun độc về phía hắn, đồng thời hạ cả hai đầu về phía cửa động, đối với thanh âm vừa phát ra có vẻ mười phần sợ hãi.
Lúc này, Mộng Ly từ trong Huyễn Long Động bước ra, nàng hướng về phía đại thụy thú xua tay, đại thụy thú liền lui lại một bên rồi nằm úp sấp xuống, nhưng con mắt vẫn đề phòng nhìn chằm chằm vào linh xà.
Vân Thiên Hà nghi hoặc, hỏi:
- Mộng Ly, đây là có chuyện gì, thế nào lại xuất hiện nhiều linh xà như vậy?
Mộng Ly nói:
- Vừa tiến vào có một đầu thất thải thôn thiên giao, đúng là cũng làm cho chúng ta hoảng sợ, đầu thất thải thôn thiên giao này đã đạt tới thời điểm hóa hoàng rồi, vì vậy nó muốn tiến vào trong Huyễn Long Trì hoàn thành duệ biến, tiến hóa thành giao hoàng, bất quá đối với chúng ta cũng không có địch ý gì, thậm chí còn sợ tỷ muội chúng ta, vì vậy ta liền cho hắn xuống Huyễn Long Trì, bên ngoài có chút linh xà như vậy, coi như là hộ vệ của thất thải thôn thiên giao, tất cả đều đến từ Yên Liên Phong!
- Đến từ Yên Liên Phong, bọn chúng muốn đến Hương Tuyết Cốc làm gì?
Trong lòng Vân Thiên Hà lúc này rất hiếu kỳ.
Mộng Ly trừng mắt nói:
- Muốn truyền đến ta một tin tức, Ngả Khả Phạm Ny đã xuất thế rồi, đồng thời thất thải thôn thiên giao mang theo đàn xà đến Hương Tuyết Cốc, cũng là vì muốn lấy đi thứ gì đó Ngả Khả Phạm Ny lưu lại Hương Tuyết Cốc, còn có Huyễn vụ thiên liên trong Huyễn Long Động!
Nói đến đây, Mộng Ly liếc nhìn Vân Thiên Hà:
- Có khối Cổ Vu Thiên Ngọc, ngươi không dùng được, nhưng ngươi thu lại, cũng nên trả lại cho người ta đi!
- Thời gian đã trôi qua mấy trăm năm, Ngả Khả Phạm Ny mới niết bàn xuất thế?
Trong lòng Vân Thiên Hà kinh hãi:
- Hơn nữa những hộ vệ xà này cũng quá mức đi!
Mộng Ly nói:
- Như vậy cũng không có gì, trong Cổ Vu bí thuật có phương pháp Mộng Xà Hồi Khống, bọn họ có thể dùng Vu thuật điều khiển sinh vật! Mà hiện tại những linh xà này đều bị hạ Vu cấp, làm ra việc này có tính là gì, ngươi cũng đừng quá ngạc nhiên. Theo đi vào đi, Linh Toa đã đột phá, muội muội đang trợ giúp nàng củng cố vững chắc, qua đêm nay, chúng ta chỉ sợ có rất nhiều việc cần phải hoàn thành!
Mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, bất quá Vân Thiên Hà đã trải qua rất nhiều chuyện lạ kỳ, vì vậy lần này cũng không mang tới cho tâm tình hắn bất cứ gợn sóng đáng kể nào, liền đi theo Mộng Ly tiến vào Huyễn Long Động.
Có Tầm Nguyệt phụ trợ, Đường Linh Toa trải qua quá trình đột phá Tiên Thiên rất thuận lợi, thân thể trải qua một lần tẩy mao phạt tủy, tiếp tục củng cố vững chắc cảnh giới, coi như là chân chính trải qua một lần thoát thai hoán cốt!
Khi Vân Thiên Hà tiến vào, Đường Linh Toa mới dùng nước ao vệ sinh toàn thân, đang mặc quần áo lên người.
Đột nhiên thấy Vân Thiên Hà xuất hiện, Đường Linh Toa có chút cảnh xuân tiết ra ngoài, đỏ mặt kinh hô một tiếng, hướng về phía Mộng Ly sẵng giọng:
- Mộng Ly tỷ tỷ, tỷ lại trêu đùa ta, không phải tỷ nói chờ ta mặc y phục xong mới dẫn Thiên Hà vào sao?
- Yêu yêu, tiểu nương tử ngươi trước đó đã bị hắn nhìn qua rồi, huống hồ trước đó tại Nguyệt Miểu Sơn, muội đã là tiểu thê tử rồi, vậy còn ngại cái gì! Cùng lắm thì muội lột hắn ra nhìn trả lại không phải là hòa nhau sao?
Vẻ mặt Mộng Ly đắc ý, sau đó liếc mắt nhìn Vân Thiên Hà, cười xấu xa nói.
Lúc này Đường Linh Toa vừa thẹn vừa vội, thân thể nóng lên, cũng không quản được nhiều như vậy, cắn răng cấp tốc mặt quần áo, liền đánh về phía Mộng Ly, cùng với Mộng Ly loạn thành một đoàn, không tập kích ngực thì là thọc lét, nhị nữ kinh hô liên tục.
Mà Vân Thiên Hà đứng đó, cái trán mướt mồ hôi!
Hắn phát hiện, từ khi long hồn triệt để chia lìa, trên người cả hai nữ nhân này bất luận là ưu điểm hay là mao bệnh nho nhỏ trên cơ bản đều tập trung vào Mộng Ly, mà Tầm Nguyệt an tĩnh đứng một bên, vẻ mặt tươi cười hồn nhiên nhìn hai nàng đùa nháo, tâm linh thuần khiết không hề có một điểm tỳ vết, đối với tich cách của đôi tỷ muội cộng sinh này, đã hình thành hai thái độ hoàn toàn khác biệt.
Đường Linh Toa và Mộng Nguyệt đùa qua giỡn lại hồi lâu rốt cuộc cũng ngừng lại, lúc này Mộng Ly mới nói:
- Ta có chút đói bụng, chúng ta đi ăn cái gì đi, thất thải thôn thiên giao tiến vào Huyễn Long Trì, chúng ta cũng không nên quấy rối, đêm nay phải ngủ một giấc thật tốt, ngày mai hạ sơn!
Nói xong, quay sang nhìn Vân Thiên Hà:
- Uy, đã làm xong thức ăn chưa, bản tiểu thư đói bụng!
- Nếu như các nàng tiếp tục dừng lại một hồi, sợ là bị Tiểu Bạch và tiểu thụy thú ăn trộm hết rồi!
Vân Thiên Hà cười cười nói.
- A, vậy còn chờ cái gì, chúng ta nhanh nhanh một chút!
Đường Linh Toa đối với mao bệnh ham ăn của tiểu bạch viên mười phần lý giải, vừa nghe lời Vân Thiên Hà nói, lúc này liền đi đầu lôi kéo Tầm Nguyệt ra khỏi động.
Mà Mộng Ly là người đi sau cùng, đột nhiên dừng lại, phong tình vạn chủng liếc nhìn Vân Thiên Hà, nói:
- Tên ghê tởm, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ cái gì, hừ hừ.
Thân ảnh xẹt qua trước mặt Vân Thiên Hà, để làn làn gió thơm.
Vân Thiên Hà sửng sốt, lại toát mồ hôi hột, vừa rồi hắn nhìn thấy Đường Linh Toa phát tiết cảnh xuân, vóc người đầy đặn mê người, âm thầm nuốt một miếng nước bọt, nghĩ thầm có nên ngắt lấy quả thủy mật đào thành thục này hay không, vậy mà không ngờ tới Mộng Ly lại cảm ứng được tâm tư dâm đãng trong sát na vừa rồi của chính mình, quả nhiên là một tiểu hồ ly trêu người mà!
Vân Thiên Hà sờ sờ mũi, thực sự không nghĩ ra vì sao chính mình lại đột nhiên có phản ứng sinh lý mãnh liệt như vậy, không khỏi cười khổ một tiếng, xoay người rời khỏi Huyễn Long Động.
Chỉ là lúc hắn rời khỏi động, trong Huyễn Long Động đột nhiên lộ ra một cái đầu rắn có chút như ẩn như hiện, mười phần quỷ dị, đôi con ngươi màu xanh kia tập trung quan sát xung quanh vài lần, sau khi thật sâu hít vào một ngụm khí tức, lập tức hạ xuống đáy nước, xô lên một chút thủy hoa.
Trước động Hàn Trúc, trên đống lửa vẫn còn tỏa ra một ít khói xanh, lúc này Đường Linh Toa và Mộng Ly đều ngồi bên cạnh đống lửa, hướng về phía con thỏ trên bếp lửa người tranh ta đoạt, không có một chút ý vị rụt rè của nữ tử, cắn từng ngụm lớn.
Vân Thiên Hà trở về, thấy thịt nướng trên giá cơ bản đã sắp bị chia cắt xong, tiểu thụy thú nằm bên cạnh, trong miệng còn đang gặm một miếng thịt lớn tỏa mùi hương ngào ngạt.
Mà tiểu bạch viên đối với thịt nướng tựa hồ không có bao nhiêu hứng thú, nhưng lại dùng thìa vụng trộm uống canh trong nồi, uống đến mức phát nghiền, chỉ là khi thấy Vân Thiên Hà liền sợ hãi thiếu chút nữa quẳng thìa đi, chui ra phía sau Đường Linh Toa, len lén nhìn hắn, còn liếm đầu lưỡi, phe phẩy đuôi, mười phần khả ái.
Thấy một màn như vậy, Vân Thiên Hà không khỏi mỉm cười, sau khi đi tới, Đường Linh Toa lấy khối thịt Mộng Ly cướp được trong tay phân cho Vân Thiên Hà, lại tiếp tục ăn thịt trong tay, mà lúc này Tầm Nguyệt từ trong động đi ra ngoài, cầm mấy chiếc bát gỗ Vân Thiên Hà tỉ mỉ dùng gỗ khắc thành, phân biệt múc cho mỗi người một bát canh, tựa như một tiểu thê tử ôn nhu hiền lành. Tình cảnh này không khỏi làm cho Vân Thiên Hà sửng sốt.
- Uy, nhìn cái gì vậy?
Mộng Ly cảm giác được Vân Thiên Hà đang nhìn Tầm Nguyệt, lúc này mắt hạnh nộ trừng, hung ác liếc nhìn hắn, cầm thịt nướng, hung hăng cắn một ngụm thật lớn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comMà lúc này Tầm Nguyệt vừa mặt mang bát canh qua đưa cho Vân Thiên Hà, nghe được lời Mộng Ly nói, trên mặt tức thì hiện lên hai đóa hoa ửng hồng, vội vã giao bát vào tay Vân Thiên Hà, liền xoay người, đưa lưng về phía hắn và Đường Linh Toa, tự cầm bát của chính mình, không biết đang ngẩn ngơ suy nghĩ cái gì.
Vân Thiên Hà uống ngụm canh, ăn thịt nướng, trong lòng không khỏi nghĩ đến một màn diễn ra trong Huyễn Long Động, trong lòng chung quy cảm thấy cổ quái, vì sao chính mình lại sinh ra tâm tư như vậy, không khỏi ngẩng đầu lên, lại vừa lúc Đường Linh Toa nhìn hắn, bốn mắt giao lưu, Đường Linh Toa lập tức cúi gằm đầu xuống dưới, nhưng khuôn mặt của nàng đã hồng thấu mang tai.
Một cỗ khí tức kiều diễm tựa hồ bắt đầu tỏa khắp không gian, lúc này, cả bốn người đều lâm vào trầm mặt, không ai nói câu nào, Mộng Ly cũng an tĩnh khó có được.
Đợi khi Đường Linh Toa và Mộng Ly ăn đến mức cái bụng căng tròn, tiến vào trong động nghỉ ngơi, Tầm Nguyệt nán lại thu thập đồ dùng ăn uống.
Vân Thiên Hà nói:
- Bộ đồ ăn này phỏng chừng sau này không dùng đến nữa rồi, có lẽ không cần phải thu thập nữa, nàng đi nghỉ ngơi sớm đi!
- Uhm!
Tầm Nguyệt thấp giọng đáp một tiếng, nhưng vẫn tiếp tục thu thập tốt và cất vào chỗ cẩn thận, nhưng khi nàng đi vào trong động, vốn định nói với Vân Thiên Hà điều gì đó, nhưng muốn nói lại thôi, không biết mở miệng như thế nào, cuối cùng nói:
- Khi đi ngủ, hãy để tiểu bạch viên và tiểu thụy thú canh gác bên ngoài cửa động!
Nói xong, Tầm Nguyệt liền vội vã chạy vào động, Vân Thiên Hà có vẻ rất không giải thích được những lời này của Tầm Nguyệt, thế nhưng hắn chung quy cảm thấy bầu không khí ngày hôm nay luôn luôn có gì đó là lạ, nhưng rốt cuộc là chỗ nào lạ, hắn lại không nghĩ ra.
Khi không thể nghĩ ra được, Vân Thiên Hà không suy tư quá nhiều, liền gọi tiểu bạch viên và thụy thú tới giao cho công việc canh giữ cửa động, chính mình tiến vào trong, đến một động thính độc lập nghỉ ngơi.
Lúc nửa đêm, Vân Thiên Hà nằm trong động thính, lật qua lật lại không làm sao ngủ được, chung quy cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn.
Nhưng bên ngoài động thính có một cỗ động tĩnh hơi lạ, Vân Thiên Hà cảm ứng một chút, phát hiện ra chính là tiểu bạch viên và tiểu thụy thú không ngủ được chạy ra ngoài chơi đùa, cũng không để ý tới.
Một lát sau, có mấy linh xà đột nhiên chiếm giữ bên ngoài cửa động, phảng phất giống như đã coi nơi này trở thành địa bàn sau này ở lại, thỉnh thoảng phun ra lưỡi rắn, phát sinh tiếng tê tê quái dị.
Lúc này Vân Thiên Hà nghĩ âm thanh có điểm kỳ lạ, hình như là loại tín hiệu đặc biệt nào đó của loài rắn, đang chuẩn bị nghiên cứu một phen, thì đột nhiên phụ cận động thính truyền tới động tĩnh, hơi cảm ứng một chút, phát hiện ra chính là Đường Linh Toa tiến vào.
- Linh Toa, nàng làm sao vậy?
Vân Thiên Hà nhìn thấy sắc mặt Đường Linh Toa đỏ hồng, vân vê tà ào, lúc tiến vào có chút mất tự nhiên, liền hỏi.
Lúc này toàn thân Đường Linh Toa khô nóng khó dừng, nhưng thiếu nữ rụt rè để nàng xấu khổ không nói ra lời, vì vậy liền tới bên người Vân Thiên Hà, thân thể dán sát vào thân thể hắn, vùi đầu vào lòng hắn, thấp giọng nói:
- Thiên Hà, muội muốn.
Vân Thiên Hà cảm thấy thân thể Đường Linh Toa hiện tại khô nóng không gì sánh được, hơi thở như lan, đôi tay nhỏ bé mềm mại kia đang rất không an phận vuốt ve khắp người hắn. Lúc này, hắn đã hoàn toàn hiểu ra Đường Linh Toa muốn cái gì, trong lòng không khỏi có chút cổ quái, đang muốn mở miệng hỏi, nhưng cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Đường Linh Toa đã đưa lên đặt vào môi hắn.
Bốn bờ môi tiếp xúc, một kích như điện giật lửa nóng, để cỗ hỏa diễm trong lòng Vân Thiên Hà phút chốc bị bốc cháy ngùn ngụt, lập tức đưa tay ôm chặt nàng vào lòng, thân thể khẽ lật, liền đẩy nàng đặt dưới thân, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mê người kia, đồng thời bắt đầu du khoạn khắp nơi trên thân thể non mềm của nàng.
Đôi mắt Đường Linh Toa hiện rõ sự mê ly, hô hấp gấp gáp, toàn thân lửa nóng khó ngăn lại, nàng dùng sức ôm chặt lấy thắt lưng hắn, hận không thể đưa hắn tiến vào trong thân thể mình.
Thẳng cho tới khi một tia cảm giác lạnh lẽo truyền đến, nàng hơi mở mắt, thấy chính mình đã hoàn toàn xích lõa, hai thân thể như lửa nóng dán sát vào nhau, nàng cảm giác hạ thân chính mình có thứ gì đó chạm vào, thân thể không khỏi mẫn cảm run lên, nàng biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, chỉ là nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Thiên Hà, vào đi!
Sau khi động tình, Vân Thiên Hà vuốt ve khắp toàn thân, mỗi một chỗ nhỏ nhất trên cơ thể nàng, rồi tìm được giải đất thánh địa đào nguyên kia, liền phá cửa xông vào.
Nàng đau nhức hô lên một tiếng, cảm giác xé rách truyền khắp toàn thân, nàng nắm chặt bờ vai hắn, nàng cảm giác toàn bộ thân thể như căng tràn, nhưng sau khi đau nhức trôi qua, liền chuyển biến thành xung động cần an ủi…
Trong động thính, bầu không khí xuân diễm không ngừng lan tràn, xuân sắc vô biên.