Thiên địa mênh mang, tuyết trắng trải dài, nơi đây quanh năm suốt tháng chỉ một màu tuyết trắng, không còn thấy màu sắc nào khác, giống như là một bức họa cuộn tròn vẽ cảnh cực Bắc tuyết địa. Trong đó có một con sông giống như thắt lưng màu trắng, ngạo nghễ sừng sững bao quanh ngọn núi lớn, giống như long xà đang ngủ đông.
Diện tích Tuyết vực vô cùng rộng lớn, cũng có người cứ trú. Con nơi đây sinh hoạt trong phiến băng thiên tuyết địa quanh năm suốt tháng, rất tự nhiên có bản lĩnh sinh tồn trong cái giá lạnh khủng khiếp này.
- Đi qua phiến Tuyết vực đằng trước, tiếp tục về phía bắc gần nghìn dặm là có thể đến cực bắc, nơi giá lạnh khủng khiếp nhất trong thiên địa. Phiến Tuyết vực này thuộc về tuyết phân cách, vô số tuyết lâm, nhưng không thuộc về bất luận quốc gia nào, chỉ có một ít tông phái võ đạo đặt chân nơi này, lại chiếm giữ rất nhiều thổ địa rộng lớn. Đám vương giả nhân tộc ngu ngốc bên ngoài chưa từng kẻ nào biết nơi đây chính là điểm phát nguyên của vô số dược liệu quý giá, kỳ trân dị bảo!
Bước đi trên Tuyết Vực, đôi lông mi thật dài lộ ra khỏi khăn che mặt của Mộng Ly bao phủ một tầng băng sương, nàng mặc bộ quần áo bó sát người, phụ trợ tôn thêm vóc dáng thon dài, lưng mặc một chiếc áo choàng tuyết hồ. Nàng lúc này tựa hồ không chịu ngồi yên, cùng với Vân Thiên Hà song song đi trước, chậm rãi nói.
- Địa phương nào có người thì sẽ có tranh đấu, địa phương có tranh đấu thì có quốc gia, cho dù Tuyết vực này không thuộc sở hữu của bất kỳ quốc gia nào, thế nhưng nơi đây lại có những môn phái to nhỏ khác nhau, cũng có thể so sánh được với quốc gia rồi. Hơn nữa tranh đấu giữa bọn họ lại càng kịch liệt hơn, mặc dù là những đế vương bên ngoài kia cũng không có lực nhẫn nại và thực lực để tham dự vào trong trò chơi này!
Vân Thiên Hà nói, cảm giác tiểu gia hỏa trong lòng tựa hồ đã tỉnh ngủ rồi, liền thả nàng xuống ngồi trước người hắn.
Một đường liên tục ôm nàng trong lòng tới giờ, cánh tay của Vân Thiên Hà đã sớm đau nhức, nhưng tiểu gia hỏa lại ngủ tới vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng lọt vào mắt Đường Linh Toa bên cạnh, nhãn thần không khỏi toát lên vẻ cắn răng đố kỵ.
Tiểu Phạm Ny đã có một giác mộng đẹp, lúc này sau khi tỉnh lại, cánh tay nhỏ ro rụt vào trong lòng, thanh âm non nớt nói:
- Thực lạnh nha, chúng ta còn chưa tới Tuyết Vực sao?
- Tiểu gia hỏa, ngươi ngủ quên, chúng ta đã sớm vào Tuyết vực, hơn nữa còn đi hai ngày rồi!
Mộng Ly tức giận trắng mắt liếc nhìn tiểu Phạm Ny, nhưng vẻ trìu mến trong nhãn thần cũng không giảm.
Lúc này, tiểu Phạm Ny chà sát đôi bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng lại, biến thành hồng hồng, chỉ là nàng xoay mặt nhìn thấy tiểu bạch viên trốn trong áo choàng của Đường Linh Toa, liền mừng rỡ vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé nói:
- Tiểu Bạch, qua đây!
- Chi chi…
Tiểu bạch viên nghe được tiếng gọi của tiểu Phạm Ny, sau khi vò đầu bứt tai nhìn Đường Linh Toa một chút, liền chui ra khỏi áo choàng, vèo một tiếng đã nhảy lên trên vai Vân Thiên Hà, sau đó trốn vào trong áo choàng của Vân Thiên Hà, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ bé, cùng với tiểu Phạm Ny chơi đùa vui vẻ.
Tựa hồ là số mệnh, tiểu bạch viên và tiểu Phạm Ny tuy rằng đều là trẻ con, thế nhưng khi bọn họ vừa mới gặp nhau lần đầu, tiểu bạch viên liền vô cùng thân thiết với tiểu Phạm Ny, thậm chí vượt quá xa so với Vân Thiên Hà và Đường Linh Toa. Lúc này, tiểu bạch viên nhìn thấy tiểu Phạm Ny, lại một lần nữa trở thành bạn chơi đùa của tiểu Phạm Ny.
Bất quá điều này đối với những người khác mà nói cũng không hề kỳ quái, dù sao cửu phách thiên viên cũng từng là sủng vật của Ngả Khả Phạm Ny trước kia, coi như nó ruồng bỏ người chủ cũ Đường Linh Toa mà đầu nhập vào vòng ôm ấp của tiểu Phạm Ny, trong lòng Đường Linh Toa cũng không thèm để ý.
Nhìn tiểu Phạm Ny và tiểu bạch viên chơi đùa, những người khác đều hiểu ý cười cười, hiện tại tiểu Phạm Ny mới có bộ dáng của một tiểu hài tử chân chính.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyen360.comNhưng mà mọi người đều biết, trong thân thể bé nhỏ của nàng còn cất giấu một linh hồn có mấy trăm năm kinh nghiệm từng trải và ký ức hoàn cảnh tạm thời rơi vào ngủ say.
Tiểu Phạm Ny biến thành bộ dáng tiểu hài tử thiên chân vô tà như ngày hôm nay, hoàn toàn là bởi vì thời điểm còn tại Nguyệt Miểu Sơn, tiểu Phạm Ny đã không thể dùng Hồi Mộng Tâm Pháp tiếp thu và dung hợp với linh phách chi thần nàng từng ký thác trên người thất thải thôn thiên giao, sau đó được Mộng Ly và Tầm Nguyệt một lần nữa trợ giúp ngưng tụ lại, cảnh trong mơ của nàng thủy chung không thể cởi bỏ được nút thắt mà lâm vào bóng đè, sau đó được Vân Thiên Hà tiến vào trong mơ của tiểu Phạm Ny, dùng hết các phương pháp mới lôi nàng ra khỏi giấc mộng.
Mà lúc tiểu Phạm Ny ra khỏi giấc mộng, khi linh phách phân thần và nàng dung hợp chặt chẽ với nhau, có thể tự do nắm trong tay, nàng lại dồn toàn bộ ký tức trước khi chính mình niết bàn chuyển thế vào trong linh phách phâ thần, cũng khiến cho Ngả Khả Phạm Ny chân chính tạm thời ngủ say, mà nàng lúc không có ký ức đã hoàn toàn biến thành một tiểu hài đồng chân chính, một lần nữa bắt đầu trải nghiệm nhân sinh đời người của nàng sau khi niết bàn.
Chỉ là sau chuyện này, trong lòng mọi người đều có một nghi vấn, mấy người Mộng Ly đã hỏi Vân Thiên Hà dùng phương pháp gì lôi tiểu Phạm Ny ra khỏi giấc mơ, nhưng Vân Thiên Hà không chịu nói.
Cho dù Mộng Ly uy hiếp, Vân Thiên Hà cũng vẫn giữ thái độ đánh chết không nói, hỏi tiểu Phạm Ny đã không có khả năng nữa rồi. Ký tức của tiểu Phạm Ny đã bị phủ bụi, Mộng Ly không khỏi hận tới nghiến răng phát ngứa, các nàng không biết tại quá trình vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Đi vào Tuyết Vực, khí trời tuy rằng giá lạnh, thế nhưng trên những ngọn núi và cánh đồng tuyết hoang vu xa xa, vẫn còn có thể nhìn thấy một chút màu xanh đậm xen lẫn màu trắng của băng tuyết mang mang.
Chân trời xa xời, tuyết sơn trắng bạc kéo dài mấy nghìn dặm, nghìn trượng cao, thẳng đâm vào mây, bao la hùng vĩ to lớn, tạo ra một loại ý cảnh trong thiên nhiên khắc nghiệt vẫn luôn ẩn hàm sinh ý.
Ngay lúc mọi người đang nói chuyện, đi qua một con dốc thoải, chỉ thấy đường chân trời cách đó không xa, xuất hiện một trấn nhỏ băng tuyết tọa lạc.
Tất cả nhà cửa nơi đây đều do gỗ chắc dựng thành, tương đối thấp bé, thậm chí như hầm ngầm, xung quanh bao lấy từng tầng băng tuyết dày nặng, tựa như thủy tinh, sặc sỡ lóa mắt, thoạt nhìn giống như là gian nhà xây từ những khối băng.
Diện tích trấn băng tuyết nhỏ này cũng không rộng lắm, bên cạnh là một mảnh sơn lâm, bên cạnh là một mảnh sơn lâm, vừa lúc có thể dùng để chống đỡ tuyết bạo tập kích, kiến trúc phòng ốc trong trấn nhỏ hỗn loạn không quy luật, mà nhìn nhìn con người ở đây không hề thiếu.
Có thể là phòng ngừa mãnh thú trong Tuyết vực tập kích, bốn phía xung quanh trấn đều có hàng rào, chỉ có phía nam kiến tạo thành một cánh cửa lớn cao ước chừng hơn trượng, trước cửa có hai hán tử mặc áo da, đầu đội mũ da thú, cả hai đang vây xung quanh một đống củi lửa sưởi ấm, bên cạnh đống lửa còn có một nồi thức ăn đang tỏa hơi nghi ngút, trong nồi tỏa ra mùi thịt thơm ngát.
Vân Thiên Hà đi tới trước cửa trấn, chỉ thấy bên cạnh có một khối đá lớn cao chừng nửa thân người sừng sững, tảng đá tựa như khối băng lạnh lẽo cứng rắn nhất, bên trên không có một chút băng tuyết nào, nhưng lại không có vết tích được quét dọn, còn có bốn chữ lớn dùng mực màu đỏ tươi viết lên:
"Khách đến xuống ngựa!"
Vân Thiên Hà xuống ngựa, lúc này hai hán tử tráng kiện liền đứng dậy, liếc mắt quan sát mấy người, ngữ khí có vẻ rất khách khí nói:
- Các vị lai khách đến đây không biết có chuyện gì? Hãy xưng tên ra, bản trấn không tiếp đãi người đi đường lai lịch không rõ ràng!
Nghe nói như thế, Vân Thiên Hà hơi chút kinh ngạc, nói:
- Chúng ta tới từ Xuất Vân quốc, một đường bôn ba tới tận đây, muốn tá túc một đêm, tiếp tế vật phẩm cần thiết, ngày mai liền rời đi!
- Đi theo ta!
Một vị tráng hán trong hai người nhìn thấy đằng sau Vân Thiên Hà là ba nữ nhân, trong đó có một người còn ôm tiểu cô nương trong lòng, đoán rằng có thể là người một nhà, liền hạ lòng cảnh giác, dẫn mấy người vào trong trấn.
Lúc mấy người tiến vào trong trấn, kiến trúc trong trấn giống như đào hầm, thỉnh thoảng có người mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đánh giá mấy người Vân Thiên Hà, có vẻ rất hiếu kỳ.
Vị tráng hán dẫn đường nói:
- Ta là Thạch Lão Lục, ngươi có thể xưng hô ta Thạch Lục là được. Cửa hàng và nhà dân trong trấn không thu hoàng kim gì đó, ngươi nếu muốn vào trấn tiếp tế mà nói, chỉ có thể dùng vật phẩm đồng giá để trao đổi, nếu như không có, vậy thì chỉ còn cánh tự mình đi săn trong cánh đồng tuyết bên ngoài, nhưng những con mồi săn bắn được, trong trấn sẽ lấy đi bốn thành, dụng cụ săn bắn chúng ta sẽ cung cấp miễn phí!
Đường Linh Toa nghe được cảm giác rất mới mẻ, thuận miệng nói:
- Nếu không thu vàng bạc, vậy vật phẩm ngang giá bao gồm những cái gì?
- Tinh thú đan, thảo dược, khoáng mạch, binh khí, ngựa… Chỉ cần là thứ trong trấn cần dùng, hoặc là thứ thực dụng gì đó, tất cả đều có thể lấy ra trao đổi thức ăn nước uống tiếp tế!
Trong lúc Thạch Lục giải thích, rất nhanh liền đưa mấy người tới trước một chuồng ngựa, để mấy người dắt ngựa vào trong chuồng, liền dẫn theo bọn họ đến trước một gian nhà khá rộng rãi trong trấn.
Trên đường, Mộng Ly truyền âm với Vân Thiên Hà nói:
- Thiên Hà, trong trấn có ẩn chưa mấy người thực lực không kém, ngoài hai người đại khái có thực lực trên dưới Tông Sư, một người đạt tới Võ Thánh Nhân cảnh, còn những trấn dân khác, phần lớn đều biết võ công. Xem ra trấn nhỏ này cũng không hề đơn giản!
- Uhm, ta đã biết, tạm thời không cần để ý tới!
Vân Thiên Hà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại một câu.
Lúc vào phòng, gian nhà tương đối kín đáo, bên trong ngược lại rất ấm áp, trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài, một chiếc giường, ngoài ra không còn bài biện gì khác, trên vách tường có treo vài dụng cụ săn bắn và áo da. Chỉ thấy trong nhà có một vị lão giả tuổi chừng lục tuần, khuôn mặt khô gầy, có cỗ khí tức nho nhã, hiện đang ngồi tại phòng chính uống trà, chính giữa gian phòng có treo một bức tranh tuyết sơn ý cảnh cao nhã, phong cách nhẹ nhàng.
Sau khi Thạch Lục dẫn mấy người vào trong phòng, liền hướng về phía lão giả cung kính nói:
- Triệu bá, mấy người này tới đây ký túc và tiếp tế!
Triệu bá gật đầu, ánh mắt lướt qua mấy người Vân Thiên Hà, chỉ là khi nhìn thấy tỷ muội Mộng Ly và tiểu Phạm Ny, không khỏi nhíu nhíu lông mày, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười ôn hòa nói:
- Các vị đường xa tới trấn nhỏ đơn sơ, có chỗ chậm trễ xin thứ lỗi, bất quá bản trấn bình thường không tiếp đãi những người không có lai lịch rõ ràng, còn thỉnh tới đây đăng ký một chút, lão phu sẽ an bài tốt!
Nói xong, Triệu bá liền từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy, cũng lấy ra một chiếc bút, mỉm cười nhìn Vân Thiên Hà.
Nhập gia tùy tục, quy trình nho nhỏ này Vân Thiên Hà cũng không bài xích, thuận miệng nói:
- Bỉ nhân Vân Thiên Hà, từ Xuất Vân Quốc đến, bọn họ đều là thê thị của tại hạ!
Nghe nói như thế, Triệu bá cười cười, liền viết vào trong tờ giấy cái gì đó, mà lúc này Mộng Nguyệt và Tầm Nguyệt đứng sau Vân Thiên Hà thẹn đỏ mặt, Mộng Ly oán hận trừng mắt liếc nhìn tên ghê tởm dám chiếm tiện nghi của tỷ muội các nàng, nhưng không nói thêm lời nào. Sau khi vị Triệu bá kia ghi chép xong mới ngẩng đầu lên nhìn Vân Thiên Hà, cười nói:
- Họ Vân tại Xuất Vân Quốc cũng không phổ biến, lão phu ngược lại từng nghe nói tới dòng họ Vân Ly, tiểu huynh đệ còn trẻ như vậy mà đã có ba vị kiều thê xinh đẹp tựa thiên tiên, mà thực lực cũng không tầm thường, càng có một nữ nhi không tầm thường!
- Uy, lão đầu, nếu đã đăng ký rồi, nói nhiều lời vô ích như vậy làm cái gì?
Mộng Ly nghe lão nhân này càng nói càng quá mức, sắc mặt liền trầm xuống quát lên, đối với Tầm Nguyệt đỏ mặt kéo góc áo, Mộng Ly không thèm để ý tới, vẫn ngang bướng trừng mắt nhìn lão đầu.
Bị Mộng Ly hung hăng nói như vậy, sắc mặt lão giả hơi đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, vẫn nở nụ cười ôn hòa như cũ, nói:
- Lão phu thất lễ rồi!
Triệu bá nói xong, liền hướng về phía hán tử bên cạnh, căn dặn:
- Thạch Lục, dẫn bọn họ tới hai gian nhà không có người ở tại Lục Bân gia, về chuyện tiếp tế, ngươi hãi giải thích cho bọn họ một chút, xong việc đến đây để ta ghi lại là được!
- Rõ!
Thạch Lục cung kính lên tiếng, gật đầu với Vân Thiên Hà, dẫn mấy người rời đi.