Mây đen che phủ bầu trời thành Ngân Thản…
Trời còn chưa tối, rất nhiều địa phương đã bắt đầu châm đèn làm cho tòa thành trì bị vây trong tuyết địa này rực rỡ hẳn lên, tỏa sáng năm màu ban lan.
Mộng Ly và Đường Linh Toa đi dạo một hồi, đùa vui coi như hài lòng tận hứng, sau khi mua một ít y phục thay đổi, liền trở về khách sạn.
Vừa mới vào cửa, Mộng Luy liếc mắt nhìn thấy cây cột bên cạnh có khắc ký hiệu kỳ quái, đồng thời cũng cảm giác được có chút dị dạng, liền dể Đường Linh Toa về phòng trước, đi tới trước cây cột, Mộng Ly quan sát đồ án, thần sắc có vẻ rất cổ quái.
Vèo!
Ngay lúc nàng đan suy nghĩ, đột nhiên có thanh âm xé rách không gian truyền tới.
Mộng Ly vừa chuyển mặt, chỉ thấy đó là một thanh tiểu đao, thế bay tới lại mang theo một long đầu hư huyễn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyen360.comTại lúc long đầu tiếp cận, Mộng Ly nhẹ nhấc tay, bàn tay khép lại, liền tinh chuẩn không gì sánh được bắt được tiểu đao trong lòng bàn tay, sau đó mở ra nhìn thoáng qua.
Chỉ là khi mới nhìn thoáng qua, thần sắc Mộng Ly khẽ biến, cũng không tiến vào khách sạn, chỉ bước về phía trước vài bước, thân ảnh rất nhanh trở thành hư huyễn, chớp mắt đã biến mất không còn tung tích.
Trong khách sạn.
Sau khi Đường Linh Toa trở về, cất những thứ mua được vào trong phòng, còn lấy ra vài bộ quần áo để Vân Thiên Hà thay đổi, Vân Thiên Hà không muốn từ chối, chiều lòng nàng, khi thay vào quả thực rất vừa vặn.
Vốn định cởi ra, nhưng Đường Linh Toa lại nói:
- Không được cởi ra, đây là muội đặc biệt mua cho huynh!
Vân Thiên Hà đưa tay kéo eo thon của nàng tiến vào trong lòng, cười nói:
- Không cởi ra, lẽ nào một lúc nữa đi ngủ cũng mặc sao?
Trên khuôn mặt thanh lệ của Đường Linh Toa rất thời hiện lên hai đóa hoa hồng, vỗ vỗ lồng ngực hắn, nói:
- Thiên Hà, lần đó tại sơn cốc, huynh và Tầm Nguyệt tỷ tỷ đã như vậy rồi, vì sao cuối cùng không muốn Tầm Nguyệt tỷ tỷ?
Nghe vậy, thần sắc Vân Thiên Hà cứng lại, nói:
- Lần đó muội và Mộng Ly chậm chạp không trở về là do cố ý hay sao?
Đường Linh Toa dùng đầu ngón tay ôn nhu quay tròn lồng ngực hắn, thần sắc buồn bã, nói:
- Thiên Hà, huynh biết, từ khi muội tu luyện Huyền Nữ Thiên Kinh, trước khi luyện thành tam huyền biến không thể nào sinh bảo bảo, muội thực hối hận trước kia đã chấp nhận tu luyện Huyền Nữ Thiên Kinh!
- Nàng oán Mộng Ly sao?
Đường Linh Toa lắc đầu:
- Muội không oán tỷ tỷ, nàng tốt với muội, muội nhớ tận đáy lòng, kỳ thực lúc đầu các nàng cũng không biết chuyện này, chỉ là sau đó Hoa tiền bối đưa cho chúng ta trang tàn phiến thứ ba, chúng ta mới biết được, còn có một chuyện khác nữa!
- Linh Toa, có một số việc nếu như bọn muội không muốn nói, ta cũng không truy hỏi nhiều!
- Thế nhưng, cho dù là huynh không muốn truy hỏi, nhưng muội lại muốn nói cho huynh!
Đường Linh Toa thoát khỏi vòng tay của Vân Thiên Hà, đứng trước mặt hắn, nói:
- Thiên Hà, nếu không huynh hãy cưới tỷ tỷ, mau chóng sinh ra một tiểu hài tử, cho dù sau này trở về, huynh nạp thiếp muội cũng không oán trách!
- Vì sao?
Vẻ mặt Vân Thiên Hà vô cùng kinh ngạc, hỏi:
- Lẽ nào đây là một việc khác Hoa tiền bối nói sao?
- Uhm, Hoa tiền bối nói, điều này có quan hệ với đặc thù huyết mạch Vân Ly trong người huynh, Vân Ly thị là một chủng tộc thần bí đặc thù, mệnh lý nam tử chỉ có tám mươi mốt tuổi, ngoại trừ một ít nguyên nhân đặc thù không muốn người biết, cho dù là dược vật thần kỳ kéo dài sinh mệnh, thủy chung cuối cùng cũng chỉ có thọ mệnh tám mươi mốt tuổi, tại lúc thiên phú của bọn họ mở ra sẽ dần dần mất đi năng lực sinh dục, Vân Sách thúc thúc vẫn không muốn đưa nửa khối huyết phách thanh long ngọc cho huynh mở ra thiên phúc cũng là vì hy vọng huynh có thể sinh hài tử trước mới mở ra!
Vân Thiên Hà trầm mặc không nói, việc này cho tới bây giờ không người nào nói cho hắn, hắn không rõ vì sao bọn họ lại giấu chuyện này đối với hắn.
Lúc này vành mắt Đường Linh Toa có chút đỏ lên:
- Thiên Hà, vốn muội cũng không thể sinh bảo bảo rồi, thế nhưng lần trước chúng ta sử dụng huyễn hư tinh phách, mệnh lý của muội kéo dài thêm năm trăm năm, nhưng huynh lại không như vậy, mấy ngày nay mỗi lần muội nghĩ tới việc này luôn hối hận chính mình, không thể thực hiện nghĩa vụ thê tử, muội…
- Muội không cần phải nói nữa, chỉ cần chúng ta vui vẻ cùng một chỗ, cho dù chỉ có thể sống tám mươi mốt năm thì cũng không có gì tiếc nuối, huống hồ, chỉ cần nỗ lực, thiên phú huyết mạch kia cũng không phải là quá cần thiết, chờ khi muội luyện thành công công pháp đó, chúng ta lại sinh cũng không muộn, đến lúc đó chúng ta cũng có năng lực để bảo hộ con cái chính mình không bị bất cứ điều gì khi dễ!
- Không!
Đường Linh Toa nhào vào lòng hắn, khóc lên, nói:
- Cho dù chỉ có tám mươi mốt năm, khi đó huynh cũng không thể bỏ lại muội, muội sẽ đi cùng với huynh, nhưng huyết mạch tử tôn của huynh phải kéo dài xuống, Thiên Hà, huynh để muội tác chủ một lần được không?
Đường Linh Toa khóc rất thương tâm, lời nói chân thành, Vân Thiên Hà không muốn nhìn bộ dạng này của nàng, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận.
- Đã như vậy, muội làm chủ đi vậy, ta nghe lời muội!
- Như vậy còn không sai biệt lắm!
Lúc này Đường Linh Toa mới dừng khóc, rạng rỡ mỉm cười.
Dưới hoàng hôn, gió tuyết dã ngoại hoang vu đã dừng, xa vời xuyên thấu một tia hồng quang ngày tàn, khiến cho đại địa nổi bật một mảnh huyết sắc.
Lúc này, hai đạo thân ảnh kéo dài trong dưới ánh mặt trời hoàng hôn, sừng sững trên một ngọn núi hoang cách thành Ngân Thản không xa, giống như hai tuyệt thế cao thủ chuẩn bị quyết đấu, tạo cảm giác thần bí mờ ảo.
Nhưng trên thực tế lại không như vậy, Mộng Ly đứng sừng sững trên ngọn núi cao, nhìn chằm chằm vào nam nhân thưởng thức tiêu đao trong tay, thần sắc ngưng trọng, nhãn thần một mảnh băng hàn, nói:
- Không cần phải nói lời vô ích, ngươi hẹn ước ta tới đây rốt cuộc là muốn làm gì?
- Mông Tô chỉ là một người hầu mà thôi, sao dám bất kính đối với tiểu thư, chỉ là đại nhân rất tưởng niệm tiểu thư, hi vọng có thể cùng tiểu thư nói chuyện một lần!
- Ta với hắn không có điều gì để nói chuyện hết. Các ngươi có thể đã biết hết chuyện của ta, từ ngày đầu tiên bị tộc nhân vứt bỏ, ta với Thiên Long tộc đã nhất đao lưỡng đoạn!
- Đoạn được sao?
Đúng lúc này, một thanh âm giống như trầm chung từ trong hư không truyền đến, chỉ thấy phía chân trời xuất hiện một đạo điện quang quỷ dị, sau đó là một đạo thân ảnh quỷ dị, giống như u linh xuất hiện bên cạnh Mộng Tô, dần dần từ hư huyễn trở nên chân thực.
Đây là một vị nam nhân nhìn không ra tuổi tác, nhưng tương mạo có chút anh tuấn, mặc một bộ bạch sam, đầu đội bàn long quan, trên đỉnh bàn long quan có địa phương giống như hai đầu, nhưng trên thực tế chính là chỗ để che đôi long giác đặc biệt của Thiên Long tộc.
- Thương Giáo đại nhân!
Mông Tô nhìn thấy vị nam nhân này, lập tức khom người hành lễ.
Nam nhân không nhìn Mông Tô một lần, chỉ hơi đưa tay lên trên đầu của hắn, chỉ thấy một đạo thanh quang nhàn nhạt từ đỉnh đầu Mông Tô lóe lên, sau đó truyền vào trong cánh tay nam nhân, dần dần biến mất trong thân thể.
Mà Mông Tô lúc này toát mồ hôi hột, thân thể một mực run run, có vẻ rất thống khổ.
Mộng Ly nhìn một màn này, nhãn thần lạnh lùng, có chút coi thường nói:
- Nghĩ không ra ngươi lại dùng tới Hồi Long Phệ, loại phương pháp bỉ ổi hấp thu nguyên lực của người hầu để duy trì cực hạn mệnh lý của chính mình!
Lúc Thương Giáo dừng tay lại, Mông Tô mềm oại ngồi phịch dưới đất, hắn cũng không để ý tới tên người hầu này, vẫn dùng loại nhãn thần ái mộ nhìn Mộng Ly.
- Tiểu thư, nghĩ không ra ngươi cư nhiên thành công chia lìa long hồn rồi, nếu như tộc trưởng biết việc này, nói vậy chắc chắn người sẽ không ngại để thuộc hạ mang tiểu thư trở về đoàn tụ với người nhà, tiểu thư cần gì phải chống cự lại ý tốt của thuộc hạ đây?
- Hãy bớt nói lời nhảm nhí đi, từ khi đám cẩu trệ các ngươi từ Di Sinh Giới truy đuổi tới đây, ta đều biết rõ ràng, không nên bày ra loại bộ dáng như vậy trước mặt ta!
- Đã như vậy, tiểu thư có phải cũng nên lấy cửu thải vân long châu ra trả lại?
- Vọng tưởng, trừ phi giết ta, bằng không tuyệt đối không có khả năng!
- Tiểu thư, tiểu thư phải biết rằng, thọ mệnh của mẫu thân tiểu thư đã sắp đến điểm cuối, lẽ nào tiểu thư không định trở về nhìn người một lần hay sao, trả lại cửu thải vân long châu, nói không chừng tộc trưởng sẽ ban cho mẫu thân tiểu thư một khối huyễn hư tinh phách để kéo dài sinh mệnh, tiểu thư cần gì phải cố chấp như vậy?
- Ha ha, hoang đường, nếu như ta giao ra cửu thải vân long châu, mẫu thân căn bản không thể sống tới bây giờ, tên súc sinh ghê tởm đó từ khi rời bỏ mẫu thân ta, ta đã từng phát thệ, nhất định sẽ trở lại trả thù, mà cửu thải vân long châu bất quá chỉ là một điểm bắt đầu nho nhỏ mà thôi!
Thương Giáo tựa hồ đã mất đi kiên trì, lúc này rốt cuộc lộ ra nụ cười dữ tợn, nói:
- Tiểu thư, theo như thuộc hạ biết, tiểu thư đã thích một tiểu tử nhân tộc trong cái thế giới hoang dã này, có đúng hay không?
Mộng Ly vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời căng thẳng, nhưng thần sắc không đổi, lạnh lùng nói:
- Cẩu trệ ngươi muốn uy hiếp bản tiểu thư?
- Uy hiếp tự nhiên thuộc hạ không dám, bất quá tiểu thư cần phải rõ ràng, sau khi chia lìa long hồn, công lực tất nhiên sẽ giảm xuống, sợ rằng hiện tại tiểu thư còn không có thực lực Phá Hư, thuộc hạ sao lại dùng thủ đoạn uy hiếp đây, nếu như tiểu thư không muốn trả lại cửu thải vân long châu, hoặc là cùng thuộc hạ trở lại, như vậy thuộc hạ chỉ có thể đắc tội rồi!
Dứt lời, chỉ thấy đỉnh núi chợt lóe điện quang, một cái bóng đỏ đậm giống như mũi tên ngọn, mang theo tàn ảnh quỷ dị, cốc tốc biến ảo thành một đạo hư ảnh hỏa long, nhào thẳng về phía Mộng Ly.
Mộng Ly không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng, tại lúc hỏa long ập tới, thân thể đạp nhẹ, nhảy lên cao, tại lúc đuôi hỏa long lướt qua, bàn tay ngưng tụ, giữa chưởng cấp tốc ngưng hóa thành một long đầu màu xanh, rít gào đánh thẳng về phía hỏa long.
Ầm…
Hỏa long do Thương Giáo đánh ra đã bị Long Ảnh Tập của Mộng Ly trong một tiếng nổ vang vọng khắp ngọn núi, giống như một đoàn pháo hoa bị đập nát vụn, lóe lên hỏa hoa rồi tắt lịm.
Mà huyễn ảnh hỏa long sau khi bị tán loạn biến mất, lúc này đột nhiên ngưng tụ lại thành một huyễn ảnh hỏa long mới, rít gào một tiếng, tiếp tục đánh ngược về phía Mộng Ly.
Theo sau là thanh âm của Thương Giáo truyền đến:
- Tiểu thư, tiểu thư không phải là đối thủ của thuộc hạ, hãy thúc thủ chịu trói đi, thuộc hạ thực không đành lòng thương tổn tiểu thư!
- Cho dù chết ta cũng không để ngươi thực hiện được mục đích!
Mộng Ly lạnh giọng nói một câu, bắt đầu cấp tốc ngưng kết lực lượng, chỉ thấy xung quanh thân thể nàng lúc này có một loại lực lượng chín thuộc tính khác nhau, lấy trung tâm lòng chưởng của nàng tụ tập lại, đủ để hủy thiên diệt địa.
- Thiên Long Cửu Biến!
Thương Giáo cảm thụ được cỗ lực lượng cường đại này bắt đầu ngưng tụ lại, thần sắc hơi đổi, cả kinh nói:
- Tiểu thư cư nhiên đã lĩnh ngộ được tinh túy Thiên Long diễn tụ trong cửu thải vân long châu, như vậy thuộc hạ cũng không khách khí nữa!
Lúc này, trong thiên địa phảng phất như ngưng kết toàn bộ lực lượng về một chỗ, Thương Giáo phóng ra phân thân hóa thành hỏa long, tại lúc Thương Giáo rót vào cỗ năng lượng thiên địa càng mạnh, hỏa long liền bành trướng lớn hơn, khiến cho tuyết xung quanh bắt đầu hòa tan, thậm chí cây cối cũng bắt đầu héo rũ, có một số bốc lên liệt hỏa hừng hực, giống như luyện ngục xích hỏa.
Mộng Ly cảm thụ được cỗ ý áp thiên hỏa ập tới, càng có vẻ cật lực, khó có thể chống lại.
Thực lực của Thương Giáo là Thiên Cảnh, mà thực lực của nàng hiện tại là Địa cảnh hậu kì, chênh lệnh vô cùng rõ ràng, cho dù ý cảnh thiên long cửu biến chiếm ưu thế cực lớn, có thể khắc chế được đối phương, thế nhưng cấp độ chênh lệch quá lớn, không thể bù đắp nổi.
Nguy cơ, đang ở trước mắt!