Võ Động Thiên Hà

Chương 495: Trảm vĩ


Phong Lâm Độ.

Sinh ý qua lại nơi này mới phát triển hai năm trước đây, rất náo nhiệt nóng bỏng. Nơi này chính là điểm yết hầu quan trọng tiến vào Định Châu, khách thương qua lại đưa đò đội thuyền, có thương gia xem trọng vị trí này, vì vậy đã nổi lên ý muốn xây dựng thương nghiệp, chỉ trong thời gian hai năm đã náo nhiệt phồn hoa.

Nhóm người Vân Thiên Hà vượt qua nơi này, là muốn tiến về Giang Đông, tiếp tục chạy tới Long Sơn Quận Tuyên Châu, nơi đây mới xây dựng tuyến đò hai năm, vì vậy qua lại sông lớn càng tiết kiệm thời gian hơn một chút.

Vân Thiên Hà bao hẳn một con thuyền chở khách tương đối lớn, chủ thuyền và đám tiểu nhị đều nhanh chóng làm việc, đang đầu mùa hạ, nước sông chảy xiết, vừa xuôi dòng nước, vì vậy tốc độ thuyền rất nhanh.

Đứng tại đầu thuyền, gió nhẹ thổi bay vạt áo, tóc dài lay động, quan sát phong cảnh ven bờ, tâm tình một mảnh khoáng đạt, phảng phất như dung nhập vào thiên địa sông nước mênh mang.

- Thiên Hà, đám sát thủ cũng bao một chiếc thuyền, đuổi theo chúng ta!

Lúc này, Đường Linh Toa đi tới đầu thuyền, trong tay bưng một khay trái cây tươi mới dừng lại trước mặt hắn, dùng bàn tay ngọc nhỏ nhắn tách một quả nho đưa gần miệng hắn, thần tình uyển ước, ôn nhu động lòng người.

Vân Thiên Hà há miệng ăn trái cây, đưa tay nhẹ nhàng quàng qua bờ vai thon của nàng, tùy miệng phun ra mấy hột nho, nhìn dòng nước xong đang chảy xiết, nhẹ giọng nói:

- Người sống chung quy có điểm giá trị, những người này giết như vậy, có chút lãng phí, đưa bọn họ dẫn tới vùng Thanh Long Sơn, coi như bọn họ chết có ý nghĩa!

Đường Linh Toa không rõ trong lòng Vân Thiên Hà có kế hoạch gì, dù sao đi nữa chỉ cần chuyện hắn muốn làm, chính mình sẽ không để hắn thêm phần phiền phức, để hắn không có lo lắng, làm hết bổn phận của một thê tử hiền thục là tốt rồi!

Chuyện đánh đánh giết chết, mặc dù nàng không thích, thế nhưng cũng không bài xích, nàng tin tưởng nam nhân của chính mình, cho dù hắn giết người, nhất định những người đó là người xấu, đây chính là tiêu chuẩn so sánh đơn giản nhất từ đáy lòng nàng.



Bởi vì tốc độ thuyền tương đối nhanh, mọi người trên thuyền vừa nói chuyện vừa cười vui, cũng không cảm giác tịch mịch.

Sau bốn canh giờ, đã tới chính ngọ, chỉ cảm thấy thân thuyền lắc lư, hơi rung động, chủ thuyền thét to tiểu nhị hạ mỏ neo lấy dây buộc thuyền, mọi người đều biết, thuyền đã tới bờ rồi.

Lúc hạ thuyền, nơi đây là một bến tàu rất đơn sơ, xung quanh một mảnh cũ nát, cỏ dại mọc thành bụi, ngẫu nhiên có một ít ngư hộ tại phụ cận đan lưới đánh cá.

Cách đó không xa có một thôn trấn, mọi người cưỡi ngựa chạy chậm trên con đường có chút lầy lội, xung quanh từng tảng lớn đồng ruộng, có nông hộ làm nông bắt sâu tưới nước, thấy đoàn người này, đều ngừng công việc trong tay, hiếu kỳ quan sát.

Lúc đoàn người Vân Thiên Hà chậm rãi tiến vào trong trấn, một lát sau, tại bến thuyền cũ nát vừa rồi lại có một con thuyền dừng lại, người từ trên thuyền nhảy xuống đều có vẻ tương đối cấp bách, vừa mới xuống thuyền liền nhảy lên lưng ngựa phi nhanh. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lúc này Khuê Trễ đã sớm ngứa ngáy khó chịu, thời điểm hắn ngồi trên thuyền, từ xa xa nhìn thấy được nhóm người Vân Thiên Hà, chính là một nam năm nữ, khuôn mặt nam nhân có điểm thành thục nhưng hơi mông lung, tạm thời nghĩ không ra, nhưng nhìn các nữ nhân, xác thực đẹp tựa thiên tiên, có thể lấy cái mạng già.

Hắn tà ác suy nghĩ, năm nữ nhân có một già và nam nhân kia tìm cơ hội trực tiếp giết chết, còn bốn tiểu nương tử đến lúc đó có thể sảng khoái một hồi, tiếp tục để các huynh đệ chơi đã nghiền, cuối cùng mang thi thể của tên tiểu tử về lĩnh thưởng…

Nghĩ như vậy, dâm tâm trong lòng Khuê Trễ càng như lửa nóng bốc cao, càng lúc càng xao động.

Lúc t*ng trùng lên não, cái gì cũng bỏ qua, hắn quyết định trực tiếp động thủ tại trấn nhỏ phía trước, vừa lúc có một địa phương thư thích hưởng dụng tiểu mỹ nhân.

Chỉ là đoàn tuấn mã bọn họ chạy vội, lúc vừa mới đuổi vào trong trấn, chỉ thấy đám người kia chậm rãi mua đồ ăn vặt, thản nhiên tự đắc đi lại trên đường.

Càng nhìn bộ dáng nhởn nhơ ăn uống, càng nhìn nhóm người vui vẻ nói cười, càng để Khuê Trễ nóng ruột bốc cao lửa dục, tiếp tục phi nước đại điên cuồng đuổi theo, hắn căn bản không nghĩ tới điều gì khác.

Mà trên đường đuổi theo, một tên thủ hạ rốt cuộc không nhịn được, đáy lòng sinh nghi vấn, nói:

- Đầu lĩnh, bất luận tốc độ, chúng ta luôn luôn bị đám người kia bỏ lại phía sau, việc này không đúng, có kỳ quặc a!

- Có đại gia ngươi, còn nói nhiều lời phế thải làm gì, không mau đuổi theo…

Trong lòng Khuê Trễ hiện tại lửa dâm cường liệt, đâu còn nghĩ tới cái gì gọi là kỳ quặc, hắn thầm nghĩ nhanh một chút bắt tiểu nương tử vào trong tay, thoải mái hưởng thụ một phen, càng đuổi càng nóng ruột, đâu còn nghe thấy thủ hạ chính mình nói cái gì.

- Thế nhưng đầu lĩnh, mục tiêu đã sớm phát hiện ra chúng ta…

Ba!

Vị thủ hạ kia còn muốn tiếp tục nhăc nhở, nhưng không để hắn nói xong, Khuê Trễ đã quất một roi ngựa, quát:

- Câm miệng cho lão tử, không muốn đuổi theo thì cút trở về tìm lão đầu, thuận tiện gửi thư tới Thanh Châu!

- Thuộc hạ hiểu rõ, thuộc hạ liền trở lại!

Lúc tên thủ hạ nghe xong lời này, liền quay đầu ngựa, cấp tốc theo phương hướng khác giục ngựa phi nhanh.

Khuê Trễ không để ý đến, tiếp tục điên cuồng đuổi theo.

Nhưng trong lòng mấy tên thủ hạ khác đều mười phần không giải thích được, hướng đầu lĩnh hỏi:

- Đại ca, ngươi để lão Lục trở về tìm Tả lão đầu, có phải đã có kế hoạch gì hay không?

Khuê Trễ nhìn tên huynh đệ bề ngoài có vẻ như thô man, nhưng kỳ thực rất cẩn thận, gật đầu nói:

- Lão tử còn chưa ngu ngốc như vậy, cần phải có lão Lục nhắc nhở. Ngựa của đám người phía trước kia, vừa nhìn chính là cực phẩm, thế gian khó cầu, ngựa của ba người phía sau hơi bình thường một chút, nhưng tốc độ không hề kém chút nào, nói rõ bọn họ đều là cao thủ, chuyện lão tử không nắm chặt, đương nhiên muốn cho Tả lão đầu tới tham gia náo nhiệt mới được!

- Đại ca cao minh, huynh đệ còn tưởng rằng đại ca sắc lệnh đến ấm đầu rồi đây…

Tên phó thủ lĩnh cộc lốc cười, cũng không nói gì nữa.

Câu nói vỗ mông ngựa này khiến cho trong lòng Khuê Trễ đắc ý, vẻ mặt hèn mọn, nói:

- Bất quá càng là đàn bà mạnh mẽ, lão tử càng thích, như vậy chơi đùa mới có hứng thú chinh phục, a a…



Ra bến tàu thôn trấn, Vân Thiên Hà giữ khoảng cách với đám người Khuê Trễ, không nhanh không chậm, thẳng cho tới khi chạng vạng, xa xa, Long Sơn Quận đã hiện rõ trong tầm nhìn.

Khi nhìn thấy một cánh rừng tương đối thưa thớt, Mộng Ly thúc ngựa chạy song song với Vân Thiên Hà, nói:

- Thiên Hà, mấy con mồi theo chúng ta đã một ngày rồi, ngươi muốn để bọn chúng theo tới đâu?

Vân Thiên Hà chậm rãi thả tốc độ ngựa, thản nhiên nói:

- Ngay tại rừng cây phía trước đập chết bọn chúng, lưu lại một tên đi báo tin, đêm nay chúng ta dừng lại tại Long Sơn Quận, chính ngọ ngày mai lên Thanh Long Sơn!

Mộng Ly vừa nghe, nhất thời hứng thú, nói:

- Ta đi chơi đùa với mấy con ruồi này nha!

Vân Thiên Hà lắc đầu:

- Những người này đều là sát thủ, bọn họ một kích không trúng, khẳng định sẽ trốn chạy tới chỗ tối mưu đồ, chúng ta tiên hạ thủ vi cường, một người một con, trực tiếp đập chết, để cho một con chạy trốn giữ mạng là được, đỡ cho buổi tối chúng ta ngủ không thoải mái!

Dứt lời, Vân Thiên Hà vỗ mặt ngựa, Vân Bôn thấp giọng tê rống một tiêng, cấp tốc chạy vào trong rừng cây, những người khác cũng theo sau tiến vào rừng, rất nhanh biến mất thân hình, không còn hình bóng.

Tà dương bao phủ, thiên địa bắt đầu ảm đạm mờ ảo.

Khuê Trễ mang theo thủ hạ một đường đuổi theo, khi phía trước gặp phải rừng cây, Khuê Trễ đột nhiên dừng ngựa lại, quát lớn:

- Dừng!

Những người khác dừng lại, phó thủ lĩnh nói:

- Đại ca, truy đuổi gặp rừng đừng vào, chúng ta có nên đi đường vòng?

- Vòng qua rừng cây, vào thành bố trí mai phục!

Sau khi Khuê Trễ quan sát phiến rừng cây một lúc, không hề do dự đưa ra quyết định, mấy người liền chuyển đầu ngựa, dọc theo bên cạnh rừng cây chuyển qua con đường nhỏ, chạy nhanh theo hướng Long Sơn Quận.

Lúc vòng qua rừng cây, tiếp tục đi về phía trước chính là giải đất bằng phẳng hoang dã.

Phó thủ lĩnh nhìn sắc trời đã hôn ám, lại nhìn vết tích trên đường, nói:

- Đại ca, xung quanh không có vết chân ngựa, đám người kia thực sự mai phục trong rừng cây, chúng ta vào thành bố trí mai phục, nếu như đám người này cũng đi đường vòng… Ách…

- Cẩn thận…

Tên phó đầu lĩnh còn chưa nói xong, đột nhiên thần sắc Khuê Trễ cảnh giác, hét lớn một tiếng nhắc nhở, nhưng vẫn chậm một chút, chỉ thấy một thân gỗ vót nhọn giống như mũi tên rời khỏi cung, tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ trong thời gian chưa tới một lần hô hấp, thân gỗ đã từ trong rừng cây lao ra, xuyên qua lồng ngực tên phó đầu lĩnh.

- Đề phòng, vào thành!

Khuê Trễ thấy phó đầu lĩnh bị một kích giết chết, lúc này hét lớn một tiếng, thúc ngựa phi nước đại thẳng phương hướng thành trì, chỉ là trong lòng hắn đã bồn chồn, qua rừng cây là giải đất hoang dã bằng phẳng, thân gỗ vừa rồi từ khá xa bay tới giết chết một người, chỉ cần bọn họ cách xa rừng cây, sẽ không chịu uy hiếp, nhưng những người đó thực sự ngu ngốc như vậy hay sao?

Ngay tại thời điểm ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, mấy người Khuê Trễ thấy chính mình càng lúc càng cách xa rừng cây, cuồn cuộn chạy về phía trước, cũng không lưu ý tới bãi cỏ dưới chân, khi bọn họ chạy được một đoạn, chỉ nghe tiếng mã kêu lớn, Khuê Trễ quay đầu liền thấy mấy tên thuộc hạ cưỡi ngựa bị rơi vào trong một cái hố phủ cỏ, ngay sau đó bầu trời đột nhiên thẳng tắp rơi xuống một cây đại thụ.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, sau khi thân đại thụ vuông góc hạ xuống, nặng nề cắm sâu vào trong hố to, dập nát thân thể mấy người dính bẫy, ép sát xuống dưới, biến thành thịt nát.

Khuê Trễ hoảng hốt, xung quanh vắng lặng, những người đó rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì để công kích bọn họ, hắn ngay cả một cái bóng nhỏ nhất cũng không nhìn thấy a.

- Đầu lĩnh, ngươi mau nhìn thân cây phía trước, thân cây này dĩ nhiên di động!

Vẻ mặt một tên thủ hạ hoảng sợ, dùng ngón tay run run chỉ về một gốc cây hoang dã có vẻ rất lẻ loi mọc riêng biệt một chỗ, tựa như thấy quỷ.

- Mẹ nó, thực sự thấy quỷ, cây thế nào di động được, những người này đang làm cái trò gì?

Khuê Trễ cũng đã phát hiện ra thân cây di động, trong lòng kinh hãi không gì sánh được, bất quá trên mặt coi như trấn định, lâp tức quát lên:

- Tản ra, ẩn núp!

Sau khi Khuê Trễ hạ lệnh, mấy tên thủ hạ còn lại cấp tốc hành động, phân tán ra, hướng về các phía khác nhau phi nước đại.

Ầm…

Ngay tại thời điểm mấy người phân tán, chỉ thấy trong hư không đột nhiên sinh ra một đạo thiểm điện, đạo thiểm điện kia đánh thẳng vào thân cây di động, nhất thời vụn gỗ bay ngang, ngay sau đó là cuồng phong thét gào, vụn gỗ giống như mưa tên ngọn, mạnh mẽ bắn về bốn phương tám hướng.

Phập phập…

Tiếng xuyên thấu da thịt vang lên, khi vụn gỗ bắn đi bốn phương tám hướng, đám thứ sát giả căn bản không thể tránh né được vụn gỗ, chỉ trong thời gian một lần hô hấp, đã có hai người bị vụn gỗ cắm thành con nhím.

- Chạy!

Trong lòng Khuê Trễ cực độ sợ hãi, hắn nhìn xung quanh, vẫn như cũ không nhìn thấy bóng dáng người nào, nhưng hiện tại đã có sáu tên thủ hạ bị giết, hắn chưa bao giờ trải qua màn phục kích quỷ dị như vậy, lúc hạ lệnh liền đi đầu phi nước đại chạy trốn.

Nhưng mà, ngay khi hắn điên cuồng phi nhanh, Khuê Trễ đột nhiên cảm giác không gian xung quanh xuất hiện ba động vặn vẹo, cỗ lực lượng này mười phần quỷ dị, cảnh giác quay đầu lại.

Thế nhưng hắn vừa mới quay đầu, nhất thời mở to hai mắt nhìn, con ngươi như muốn trừng bạo.

Chỉ thấy trong cỗ ba động vặn vẹo không gian vô hình, một đạo bóng hình màu bạc giống như thiểm điện, cư nhiên trống rỗng xuất hiện ngay bên cạnh hắn!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất