Chương 27: Sự Tình Bất Ngờ!
“Đại Tây châu đội!”
Sắc mặt Sở Hạo thâm trầm ngồi nguyên trên ghế: “Kẻ cướp căn cứ thử vũ khí hạt nhân hẳn là Đại Tây châu đội. Chỉ có người xâm nhập và thành viên tiểu đội luân hồi mới có thực lực ấy.”
Sau khi chính phủ tiến vào tiểu trấn, Sở Hạo thông qua ảnh hưởng của mình yêu cầu phái ra các đội tìm kiếm, nhằm thu thập thông tin về những kỳ nhân như Ares hay Bailey. Hắn lấy lý do, đó là tín đồ được Thần Hạo che chở, cần tập hợp lại để tăng cường sức mạnh đối kháng với Tà Thần… Nhưng đáng tiếc, Đại Tây châu đội vẫn một mực không xuất hiện. Mặc dù thỉnh thoảng thu được ít tin đồn, song lúc nhân viên chính phủ đến tìm thì bọn họ cũng đã rời đi.
Sở Hạo vẫn luôn cho rằng, Chủ thần không bao giờ đưa ra nhiệm vụ tất tử. Với thực lực của người xâm nhập trước mắt thì sức mạnh cần thiết để khắc chế bọn chúng, hoặc là nằm sẵn tại thế giới này, hoặc ở trong tay ba tiểu đội luân hồi. Nhưng chưa tập hợp được cả ba đội, nên Sở Hạo không thể xác định, mà vũ khí hạt nhân lại là thứ có khả năng cao nhất. Vì vậy hắn mới tận lực thúc đẩy việc phóng thứ vũ khí chung cực của nhân loại này.
Nhưng hết thảy lại bị Đại Tây châu đội ngăn cản!
“Bọn họ rốt cuộc nghĩ sao mà lại làm như thế? Chẳng lẽ mấy người đó không biết nếu chúng ta đủ sức cứng đối cứng với người xâm nhập thì đã không động dụng đến vũ khí hạt nhân!”
Sở Hạo nói đến đây, ít nhiều lộ ra một tia tức giận. So với ngày thường vẫn treo nụ cười mỉm trên môi thì tình trạng như bây giờ phải nói là rất hiếm.
Thành viên Nam Mĩ châu đội có mặt trong cuộc họp vẫn chỉ gồm ba người, dẫn đầu là Nại KHả Nhĩ. Nàng tỏ vẻ thế nào cũng được: “Nói không chừng đội trưởng Đại Tây châu đội cũng giống với đội trưởng của bọn tôi, là người tốt? Hắn thậm chí còn cực đoan hơn nhiều, lo vũ khí hạt nhân làm ô nhiễm Địa cầu nên mới ra tay ngăn cản. Một nhà bảo vệ môi trường siêu cấp chăng?”
Sở Hạo thoáng phát tiết được một chút thì thấy bình tĩnh hơn nhiều, khẽ gật đầu: “Có khi thế thật. Thế giới luân hồi khác thế giới thực ở chỗ, những giấc mơ tưởng rằng không bao giờ thực hiện được lại có thể hoàn thành. Cho nên, người thiện càng thiện mà người ác thì càng ác. Nếu thật sự tên kia là một kẻ cuồng bảo vệ môi trường, vậy không loại trừ khả năng hắn vì thế mà lao ra ngăn cản. Thế nhưng tôi nghĩ chuyện đó hẳn tỷ lệ không lớn. Lý do rất đơn giản. Việc chủ thần an bài ba đội chúng ta tham chiến với người xâm nhập lần này, mấu chốt cũng nằm ở đây.”
Mọi người quay đầu về phía Sở Hạo, chờ nghe hắn giải thích: “Từ những gì Chủ thần thông báo, có thể thấy người xâm nhập mới là kẻ địch chung của chúng ta, thậm chí là địch nhân của chủ thần. Cho nên, tuy mang danh đoàn chiến, nhưng nếu chúng ta chém giết lẫn nhau thì cũng không thu được bất cứ lợi ích gì cả. Điều kiện ấy đã ngăn cản ba tiểu đội luân hồi nội chiến. Theo lý thuyết là vậy. Nhưng nếu trong chúng ta lại xuất hiện tiểu đội ‘chăn nuôi’ hoặc kẻ thập ác bất xá như Trung Châu đội thì sao bây giờ? Vô luận Nam Mĩ châu đội hay Bắc Băng châu đội gặp phải, các vị nói chúng ta là chiến hay hoà đây? Chủ thần sẽ không làm ra chuyện hồ đồ như vậy. Cho nên, đối mặt với người xâm nhập, hoặc cả ba đội đều là kẻ ác, hoặc đều là người tốt, thậm chí trung lập, việc thiện ác hỗn tạp rất khó xảy ra. Chủ thần muốn chúng ta phải hợp tác với nhau chống lại người xâm nhập. Cho nên, tính chất của Đại Tây châu đội cơ bản có thể nhìn ra, bọn họ cũng giống chúng ta, có chung quan điểm.”
Ares lập tức hỏi: “Đã như vậy thì tại sao bọn họ lại ngăn cản việc phóng đạn hạt nhân? Nói đúng hơn là bọn họ định làm gì?”
Sở Hạo nghe vậy không khỏi nôn nống, đứng bật dậy đi tới đi lui: “Từ thông điệp Đại Tây châu đội gửi cho chính phủ thì bọn họ hẳn là muốn đối đầu trực tiếp với người xâm nhập, nói thẳng ra là cứ thế giết thẳng lên. Có hai khả năng. Một, mấy người ấy tự tin vào năng lực của mình, tự cho bản thân là chúa cứu thế, có thể nhẹ nhàng tiêu diệt toàn bộ người xâm nhập. Đây là khả năng bết bát nhất.”
“Còn thứ hai?” Cả đám trăm miệng một lời hỏi.
“Đội ngũ này có thực lực cường hãn không chê vào đâu được, sức chiến đấu cực mạnh, đương đầu trực diện với người xâm nhập cũng không hề hấn gì. Nếu thật là vậy thì cũng có thể giải thích được hành vi của bọn họ!”
Cùng lúc đó, trên một chiếc trực thăng, đội trưởng Đại Tây châu đội Roger đang tươi cười hớn hở nhìn đám đội viên của mình loay hoay đeo dù, trong khi hắn vẫn một thân áo vải, giầy rơm cùng thanh kiếm châu Âu cổ giắt trên lưng, còn trang bị để nhảy xuống thì chẳng thấy cái nào.
Từ khoang điều khiển bỗng truyền tới tiếng hét: “Đội trưởng, chừng 5 phút nữa là tới… Anh thật sự không muốn dùng dù sao?”
Roger cười ha hả: “Ta không cần, đeo dù sẽ làm chậm tốc độ tiếp đất. Nếu bị thứ vũ khí năng lượng kia oanh kích từ trên không thì chỉ sợ ngay cả ta cũng tiêu luôn. Cho nên nhất định phải có người dùng tốc độ nhanh nhất đáp xuống, nhằm kiềm chế cái đám đó. Chút độ cao này vẫn chưa làm khó được ta, không cần dù đâu.”
Gã thiếu niên đứng bên cạnh khẽ thở dài: “Roger, ngươi thật không định liên lạc với hai đội kia sao? Tin tức chúng ta thu được trong căn cứ cho thấy bọn họ đang ở tiểu trấn bên dưới. chúng ta hoàn toàn có thể trước liên lạc với bọn họ một chút mà, dù sao…”
Roger cười hằng hặc, vỗ bồm bộp vào vai thiếu niên khiến hắn suýt cắm đầu xuống mặt sàn, thấy hắn phẫn nộ nhìn lại thì cười nói: “Ai bảo là chúng ta chưa liên lạc nào? Không phải chúng ta đã gửi tin đi rồi hay sao?”
Thiếu niên cơ hồ gào lên: “Tên đội trưởng ngu ngốc nhà ngươi! Đấy mà là liên lạc à? Còn nữa, ta nói cả trăm lần, nghìn lần rồi, không được hơi một tí là vỗ vai ta như thế. Lần trước còn bị ngươi đập cho gãy luôn xương quai xanh, may mà chủ thần chữa trị tốt chứ không thì ta đã liều mạng với ngươi rồi!”
Roger không tim không phổi cười ha ha, đồng thời theo thói quen giơ tay lên định vỗ tiếp nhưng thiếu niên thấy thế đã vội lui về phía sau, cách xa cả đoạn mới phẫn nộ quát: “Lại nữa? Ngươi bị ngốc à? Mà cái tuyên ngôn ngươi phát ra từ căn cứ, vậy cũng gọi là thông điệp liên lạc hả???”
Roger gãi đầu, cười hằng hặc: “Dù sao ta cũng đã phát tin nhắn đi rồi, còn bọn họ có hiểu hay không chẳng phải chuyện ta quan tâm. Tóm lại, nhiệm vụ của ta rất đơn giản… cứ đập đám xâm nhập kia một trận là được, ha ha ha.”
“Ngu ngốc…”
Thiếu niên chán nản vỗ vỗ trán mình, sau đó trực tiếp quay sang một nam một nữ bên cạnh: “Hạ Phỉ, Ai Harsh, hai người vất vả một chuyến, hiện nhảy luôn từ chỗ này rồi đi tới sơn cốc đằng kia liên lạc với hai đội Bắc Băng và Nam Mĩ. Nói cho bọn họ biết, đạn hạt nhân không thể uy hiếp được người xâm nhập. Đám đó có đạo cụ phòng ngự vũ khí công nghệ cao cỡ lớn, đồng thời mời hai đội ấy tham gia lần chiến đấu này. Người xâm nhập rất có thể còn một đội nữa, y theo những gì chúng ta gặp phải trước kia thì có bao nhiêu tiểu đội luân hồi sẽ ứng với bấy nhiêu nhóm xâm nhập. Nếu vậy thì khi chúng ta chiến đấu với đối phương mà lại gặp phải nhóm tiếp viện của chúng, vậy rất nguy hiểm. Hy vọng hai đội kia có thể giúp chúng ta kéo dài thời gian một chút là được. Cứ vậy đi, phải nhanh lên..”
Từ đó có thể thấy uy tín của gã thiếu niên trong nhóm vô cùng cao, khi hắn sắp xếp đội ngũ thì mọi người đều không ý kiến gì, ngay cả đội trưởng Roger cũng mặc nhiên thừa nhận. Hai người nhận lệnh từ gã thiếu niên liền gật đầu định nhảy xuống….
Nhưng đúng lúc này, Roger lại đưa tay kéo bọn họ lại khiến cả hai không khỏi cả kinh. Đột nhiên từ phía chân trời xẹt qua mấy quả tên lửa, tốc độ của chúng còn nhanh hơn trực thăng nhiều, chẳng mấy chốc đã vượt qua nhóm Đại Tây châu đội, mục tiêu trực chỉ toà phế thành trước mặt…
“Đạn hạt nhân… bắn rồi!”
Sắc mặt Roger băng lãnh liếc nhìn tiểu trấn ở phía xa, tiếp đó rống lớn, bàn tay nắm chặt đấm thẳng một quyền. Không gian ngăn cách giữa trực thăng và thành phố đột nhiên vặn vẹo, kết dính như một quả cầu cao su bao bọc lấy trực thăng. Vừa làm xong chuyện ấy, phía trước bùng lên cường quang kịch liệt, cả thiên địa đều ảm đạm thất sắc. Nối tiếp là mười mấy khoả quang cầu tương tự như vậy cũng lần lượt xuất hiện… Một đám mây hình nấm khổng lồ bay thẳng lên trời…
Cùng lúc đó, trong căn cứ, nơi nhóm Roger chiếm lĩnh trước đây, mười mấy người dáng vẻ kỳ quái đang đứng bên trong. Đặc biệt còn xuất hiện hai gã thanh niên trên lưng mang cánh dơi, chỉ có điều ánh mắt ngốc trệ, thoạt nhìn chẳng giống người bình thường.
Cầm đầu là một thanh niên luôn nhắm mắt, hắn đang khẽ lẩm bẩm gì đó, tựa hồ đang thực hiện một cuộc liên lạc tầm xa.
“… Đã xác nhận, không chỉ nước Mĩ thông qua đợt bỏ phiếu sử dụng đạn hạt nhất, tất cả các nước sở hữu vũ khí nguyên tử đều tiến hành chưng cầu dân ý. Tất cả đều đã gật đầu nên có thể nhận định, chủ thể văn minh của thế giới này xác nhận muốn sử dụng đạn hạt nhân. Ý chí văn mình trùng với ý chí của Vị diện. Việc phóng đạn hạt nhân trở thành tiếng nói chung của cả vị diện…”
“… Đúng vậy, đại nhân, rất nhanh thôi, văn minh chi lý của thế giới này sẽ bị huỷ diệt. Chúng ta trở thành người cứu thế chủ đạo của cả vị diện, thế lực Chủ thần…”
“… Sẽ bị trục xuất triệt để!”
Vô Hạn Thự Quang
Zhttty
www.dtv-ebook.com
Quyển 5