Chương 49: Giang Nam Võ Minh (1)
Việc Trình Anh cùng Lục Vô Song đang vui đùa, Tô Lâm tự nhiên là không hay biết.
Bên trong đại sảnh.
Tô Lâm rất nhanh đã gạt chuyện của hai nàng sang một bên.
Thật ra không phải hắn không để ý.
Lục Vô Song hai nàng tuy nói không có vẻ đẹp tuyệt sắc khuynh thành như Tiểu Long Nữ, thế nhưng cũng tuyệt đối là những đại mỹ nữ hiếm có trong giới võ lâm.
Chỉ là hiện tại thân phận, địa vị cùng với thực lực của Tô Lâm đã được nâng cao hơn trước rất nhiều.
Hắn cũng không cần giống như trước kia phải chủ động nữa mà thôi.
Chỉ cần hai nàng lọt vào tầm mắt của hắn, tự nhiên là trốn không thoát.
Hắn đem các nữ hiệp Giang Nam an bài ở biệt viện để các phu nhân của mình chiêu đãi, đến lúc đó các nữ hiệp thấy được những món đồ chơi mới mẻ của Vạn Bảo Sơn Trang, tự nhiên là càng thêm tâm động.
Lại thêm việc các phu nhân của hắn trợ công, trên căn bản là nắm chắc chín phần mười thành công.
Hơn nữa.
Tô Lâm hiện tại rất có lòng tin vào mị lực của mình.
Sau khi đột phá tới Thiên Nhân cảnh giới, Hoàng Đế thân thể của hắn đã đạt được sự khai phá hơn một bước, có thể thu phóng tùy ý.
Vừa rồi chỉ là hắn dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, để Lục Vô Song hai nàng thất thố trước mặt mọi người.
Dựa vào cái Hoàng Đế thân thể này.
Chỉ cần Tô Lâm không làm cái gì khiến người khác chán ghét, ác sự tình, cảm quan của phái nữ đối với Tô Lâm ít nhất cũng sẽ bắt đầu từ hảo cảm, đây tuyệt đối là thần khí trên con đường cưới vợ bé của Tô Lâm!
Không chỉ có như vậy.
Ý tứ của Lục Lập Đỉnh, Tô Lâm cũng rất rõ ràng.
Cho nên Tô Lâm căn bản không vội.
Cứ để Trình Anh cùng Lục Vô Song đi biệt viện chậm rãi cảm nhận mới là thượng sách.
Bên trong đại sảnh.
Khi rất nhiều thế gia Giang Nam chậm rãi đến, bầu không khí bỗng trở nên nhiệt liệt hơn hẳn.
Đều là đồng đạo võ lâm Giang Nam.
Trong ngày thường tuy là ở gần nhau, nhưng trên thực tế lại khó tụ hội một lần.
Lần này hoàn toàn là xem ở mặt mũi của Tô Lâm, các thế gia võ lâm Giang Nam mới đồng loạt tụ tập ở Vạn Bảo Sơn Trang.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Rất nhiều tân khách không ngừng nói chuyện phiếm, sắc trời cũng từng bước ảm đạm.
"Thiếu trang chủ, người đến đông đủ cả rồi ạ!"
Lão Trần lén lút nói bên tai Tô Lâm.
Tô Lâm chậm rãi gật đầu, sau đó cười đứng dậy, chắp tay thi lễ:
"Chư vị tiền bối, đồng đạo, hôm nay cảm tạ chư vị đã để mắt đến Tô mỗ, tề tựu tại Vạn Bảo Sơn Trang này, Tô mỗ xin được mở tiệc rượu, kính mời đại gia nhập tọa!"
Tô Lâm nhìn ra.
Những người này không hẹn mà cùng đến đây, chỉ sợ là đã sớm thương lượng xong chuyện gì đó rồi.
Đoán chừng là có chuyện gì muốn bàn bạc.
Bất quá hắn cũng không để ý.
Chỉ cần có hảo tửu thức ăn ngon để chiêu đãi là được, với tu vi hiện tại của hắn, cũng không sợ những người này gây ra chuyện gì.
"Thiếu trang chủ thực sự là quá khách khí!"
"Vậy thì ta đây mặt dày đến ăn xong một bữa vậy, đã sớm nghe nói Vạn Bảo Sơn Trang có những món mỹ thực mới mẻ độc đáo đặc biệt, ngày hôm nay nhất định phải hảo hảo được mở mang kiến thức!"
"Vậy quấy rầy thiếu trang chủ, ngày khác nhất định mời thiếu trang chủ đến phủ làm khách!"
"Chính là chính là, hôm nay chúng ta nhiều người như vậy tụ tập ở chỗ này, chỉ sợ là khiến thiếu trang chủ tốn kém quá rồi!"
...
Đám người dồn dập cười nói.
Tô Lâm chắp tay lia lịa đáp lễ, chỉ là mỉm cười.
"Mở tiệc!"
Lão Trần lớn tiếng hô, chỉ thấy từng vị người hầu lập tức nhẹ nhàng thoăn thoắt dường như những con bướm lượn trên cành hoa từ chỗ tối đi ra, trên tay bưng những chiếc bàn từ tinh mỹ, phía trên bày biện thức ăn càng là phong phú không gì sánh được.
Nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Nhìn lấy dáng vẻ thèm thuồng của đám người, Tô Lâm không khỏi cười thầm trong bụng.
Tài nấu ăn cấp tông sư cũng không phải là thứ để trưng cho đẹp, Tô Lâm chỉ là hơi chút thay đổi mấy cái phối phương rồi truyền lại cho đầu bếp của Vạn Bảo Sơn Trang, cũng đủ để xưng là nhân gian mỹ vị.
Yến hội rất nhanh bắt đầu.
Từng vị cao thủ võ lâm ăn ngấu nghiến, miệng không ngớt lời khen ngon.
Trình Anh cùng Lục Vô Song cũng từ biệt viện đi ra, còn lại các nữ quyến khác lại mở tiệc riêng ở thiên thính, cũng náo nhiệt chẳng kém.
Lúc này trong mắt hai nàng tràn đầy vẻ thán phục.
Mới vừa rồi ở trong biệt viện gặp được mấy vị phu nhân, hoàn toàn không phải là những người lục đục với nhau mà các nàng thầm nghĩ, từng người đều ôn nhu hiền lành, hơn nữa lại xinh đẹp động lòng người, khiến người ta không nhịn được muốn đến gần.
"Biểu tỷ, Long phu nhân thật là đẹp, còn có mấy vị phu nhân khác nữa, cũng đều thật xinh đẹp, thiếu trang chủ thực sự là có phúc quá!"
Lục Vô Song nhịn không được cảm thán nói.
Phải là dạng nam tử thế nào, mới có thể xứng đôi với bảy vị đại mỹ nhân kiều mị đến vậy, đồng thời cưới về một nhà.
Trình Anh cũng thán phục:
"Thế nhưng Vô Song muội có phát hiện không, trong lời nói của mấy vị phu nhân vừa rồi, ba câu cũng không thể rời thiếu trang chủ, ta còn nghe được A Chu phu nhân và A Bích phu nhân đang nói nhỏ với nhau đó, các nàng nói, được gặp thiếu trang chủ mới là phúc khí của các nàng!"
"Ừm ân, ta cũng nghe thấy, Chung Linh phu nhân cũng rất hữu hảo nữa, vừa rồi còn cùng ta chơi đùa, nàng còn cười hỏi ta có muốn gả tới luôn không kìa!"
Lục Vô Song nói đến đây, không nhịn được mà trên mặt nổi lên một vệt ửng hồng.
Trước khi tới Vạn Bảo Sơn Trang.
Nàng đối với Tô Lâm vẫn còn có những suy nghĩ phiến diện, thế nhưng sau khi gặp được Tô Lâm cùng mấy vị phu nhân, nhất thời cảm thấy, mình hoàn toàn nghĩ lầm rồi!
Tô Lâm căn bản không phải là một tên sắc quỷ háo sắc như mạng, ngược lại là một tuấn tú tiêu sái, bất phàm hơn người.
Mà những màn tranh giành tình cảm trong tưởng tượng cũng hoàn toàn không tồn tại.
Hơn nữa.
Những thứ mà các nàng vừa rồi được nhìn thấy và nghe thấy ở trong biệt viện quả thực đã đổi mới thế giới quan của các nàng, không ngờ trên đời lại có những việc hay ho đến thế.
Hai nàng liếc nhìn nhau, đều thấy được suy nghĩ trong mắt đối phương.
"E rằng... gả cho người như thiếu trang chủ mới là phúc khí thật sự!"
Hai nàng không khỏi cùng nhau cúi đầu, đã ngầm đồng ý để Lục Lập Đỉnh làm chủ.
Mà ở một bên khác.
Đám người ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Người trong giang hồ phần lớn đều là người thẳng tính.
Lục Lập Đỉnh đứng lên hướng về phía Tô Lâm nâng chén nói:
"Hôm nay được Thiếu trang chủ chiêu đãi, mới được hưởng những món mỹ thực rượu ngon đến vậy, ta kính thiếu trang chủ một ly!"
Nhất thời.
Đám người cùng nhau hưởng ứng.
"Bọn ta kính thiếu trang chủ một ly!"
Tô Lâm cười ha ha, từ xa nâng chén, miệng không ngớt lời khách sáo.
Sau khi mời rượu xong, Lục Lập Đỉnh cũng không hề có ý ngồi xuống, chỉ thấy hắn nhìn quanh đám người một vòng, tiếp đó cao giọng nói:
"Chư vị võ lâm đồng đạo, ta Lục Lập Đỉnh tính tình chính trực, hôm nay xin mạn phép được nói thẳng!"
Đám người dồn dập dừng lại động tác trong tay, nghiêng tai lắng nghe.
Tô Lâm cũng tỏ vẻ hứng thú, hắn biết màn kịch chính hôm nay sắp diễn ra.
"Hôm nay tới bái kiến thiếu trang chủ, đều là những thế gia võ lâm, hoặc là những môn phái, sơn trang có tiếng tăm ở vùng Giang Nam này, chư vị đều là những anh hùng hào kiệt số một số hai!"
"Nhìn khắp cả Đại Tống, Giang Nam ta giàu có, võ lâm Giang Nam cũng có thể được coi là nơi sản sinh ra những nhân tài kiệt xuất!"
"Nhưng sự thật là võ lâm Giang Nam ta quanh năm suy yếu, chư vị khi hành tẩu ở bên ngoài hẳn đều đã từng bị người xem thường!"
Giang hồ, kỳ thực cũng chỉ là một cái vòng tròn.
Toàn bộ Đại Tống, vùng Giang Nam chính là một cái võ lâm thu nhỏ, ra khỏi Giang Nam, mọi người tự nhiên đều là người của võ lâm Giang Nam, là một thể cộng đồng.
Lời này vừa nói ra.
Lập tức nhận được sự đồng tình của mọi người.
"Không sai, võ lâm Giang Nam ta vốn nên dẫn đầu và độc chiếm vị thế ở Đại Tống, nhưng lại vẫn luôn ở vào tầng dưới chót, thực sự khiến người ta đau lòng!"
"Ấy là vì Giang Nam ta không có người gánh vác!"
"Năm bè bảy mảng thì làm sao có thể tranh đấu với người khác."
"Võ lâm Tây Vực có Tây Độc Âu Dương Phong, phía bắc có Kiều Phong và Bắc Cái Hồng Thất Công, vùng Tương Dương thành có Quách Tĩnh Quách đại hiệp, vùng Chung Nam Sơn có Trung Thần Thông Vương Trùng Dương..."
"Còn chúng ta đây? Cũng là chẳng có gì cả."
...
Đám người nghị luận ầm ĩ, càng nói càng thêm bất mãn.
Lục Lập Đỉnh hét lớn một tiếng, cắt đứt tất cả những lời bàn tán.
"Chư vị, đó là chuyện của trước kia rồi!"
"Trước đây võ lâm Giang Nam ta thế yếu, là bởi vì không có người gánh vác, nhưng bây giờ, đã có rồi!"
"Thiếu trang chủ ngày xưa một chỉ điểm sát Mộ Dung Ác Tặc, một chén rượu khiến Cái Bang Kiều Phong tâm phục khẩu phục, với chiến tích như vậy mà còn trẻ tuổi như vậy, có thể làm người đứng đầu của võ lâm Giang Nam!"
"Năm bè bảy mảng chỉ có thể mặc người chém giết, bị người xem thường! Võ lâm Giang Nam ta sẽ vĩnh viễn không có ngày nổi danh!"
Lục Lập Đỉnh hít sâu một hơi, xoay người hướng về phía Tô Lâm cung kính ôm quyền:
"Hôm nay vừa hay rất nhiều thế gia môn phái của võ lâm Giang Nam đều có mặt ở đây, ta Lục Lập Đỉnh mạo muội kiến nghị, chúng ta từ nay về sau sẽ công thủ tương trợ, có thể thành lập Giang Nam Võ Minh, kính mời thiếu trang chủ đảm nhiệm chức Võ Minh Minh chủ!"
Lời vừa dứt.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều trong nháy mắt sáng lên.