Võ Hiệp: Con Cháu Đầy Đàn, Từ Cưới Tiểu Long Nữ Bắt Đầu

Chương 54_2: Kỳ Môn Độn Giáp!

Chương 54_2: Kỳ Môn Độn Giáp!
"Minh chủ, ty lễ vừa rồi nói, không sai biệt lắm có thể bắt đầu rồi."
Lục Lập Đỉnh nhỏ giọng nói bên tai Tô Lâm.
Tuy rằng luận về bối phận, bây giờ Tô Lâm xem như con rể của Lục Lập Đỉnh, nhưng ở nơi công cộng, Lục Lập Đỉnh vẫn xưng Tô Lâm là Minh chủ. Lúc này, khuôn mặt Lục Lập Đỉnh kích động đỏ bừng.
Hôm nay không chỉ là ngày vui của Tô Lâm, mà còn là thời khắc Lục Lập Đỉnh được nở mày nở mặt.
Rất nhiều cao thủ giang hồ, những người mà ngày thường so với chính mình còn hiếu thắng, giờ đều tươi cười đón chào, thậm chí có chút cung kính với mình, cái tư vị kia quả thực làm cho Lục Lập Đỉnh sướng đến tận trời!
Hắn đương nhiên biết nguyên nhân là gì.
Chẳng phải bởi vì hôm nay Tô Lâm nạp hai phòng tiểu thiếp, mà lại chính là con gái và cháu gái ngoại của hắn hay sao. Lục Lập Đỉnh vô cùng may mắn.
Ban đầu chính mình đã cường ngạnh mang theo nữ nhi và cháu gái ngoại đến bái trang, Tô Lâm liền cười gật đầu đồng ý.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, ty lễ bắt đầu xướng:
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!"
"Phu thê đối bái!"
Lễ nghi hoàn thành, Tô Lâm trong ánh mắt ước ao vô cùng của mọi người, bước vào động phòng.
Bên trong động phòng.
Lục Vô Song mặc bộ đồ cưới màu đỏ, vô cùng kiều diễm, kết hợp với đôi mắt ngọc mày ngài, càng thêm làm người ta xao xuyến. Lúc này nàng vô cùng thẹn thùng.
Hoàn toàn không còn vẻ hoạt bát hiếu động ngày thường, các ngón tay bấu chặt vào nhau, đứng ngồi không yên.
"Ai da, lát nữa ta nên làm gì bây giờ? Cứ ngồi im như vậy thôi sao?"
Lục Vô Song tự lẩm bẩm.
Nói đến phu quân, nàng vẫn còn chút tiếc nuối, chưa hoàn toàn chuyển đổi từ thân phận thiếu nữ. Tô Lâm nhịn không được cười nói: "Ngốc Vô Song, nàng cứ ngồi yên là được rồi."
Lục Vô Song nghe thấy thanh âm đột ngột vang lên, không khỏi giật mình, tim đập liên hồi như trống. Nàng còn chưa kịp phản ứng.
Liền cảm thấy mình ngã vào một vòng ôm ấm áp, chiếc khăn trùm đầu cô dâu trên đầu, lại được nhẹ nhàng vén lên. Một khuôn mặt tuấn tú tuyệt thế vô song đập vào mắt nàng.
Tô Lâm cúi đầu hôn, Lục Vô Song nhất thời cảm thấy mình được bao quanh bởi hạnh phúc. Giờ khắc này.
Nàng chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thiên hạ.
Nhìn Lục Vô Song nhắm nghiền hai mắt, gò má ửng hồng, Tô Lâm không kìm được mà thèm thuồng. Sau một canh giờ.
Lục Vô Song ngủ say sưa, Tô Lâm mới lặng lẽ đứng dậy, đi tới một gian động phòng khác. Lúc này Trình Anh đã sớm ngượng ngùng không thôi.
Trên khuôn mặt trắng nõn là một màu đỏ ửng, vành tai cũng đỏ lên trong suốt, vẻ anh khí vốn có giờ bị thay thế bởi sự quyến rũ, càng thêm tuyệt mỹ vô song.
Có một sức hút rung động lòng người! Hai gian động phòng lại ở sát vách nhau.
Sự khẩn trương trong lòng Trình Anh tự nhiên càng rõ rệt hơn.
"Anh nhi, để nàng phải chờ lâu rồi."
Tô Lâm ôn nhu vén chiếc khăn trùm đầu cô dâu của Trình Anh, có chút áy náy. Đây cũng là một trong những điểm không tốt khi đồng thời nạp hai thiếp thất.
Dù sao cũng có thứ tự trước sau.
Nhưng Trình Anh từ trước đến nay hiểu ý người khác, lúc này sao có thể trách cứ gì, trong lòng nàng tràn ngập hình bóng Tô Lâm.
"Có thể gả cho phu quân đã là phúc lớn nhất đời của Anh nhi rồi, sao dám mong cầu gì hơn? Dù sau này phu quân không để ý tới ta, chỉ cần có hồi ức đêm nay, Anh nhi cũng không hối tiếc!"
Thần sắc mê ly ấy khiến Tô Lâm trong lòng trào dâng một nỗi thương tiếc.
Đây vốn là một cô gái ngoài mềm trong cứng, nhưng ở bên Tô Lâm, nàng đã hoàn toàn trở nên dịu dàng.
"Ngốc Anh nhi, phu quân sao có thể không để ý tới nàng."
Tô Lâm ôn nhu vuốt ve mái tóc Trình Anh, ánh mắt càng thêm trìu mến. Cúi đầu nhìn xuống.
Liền phát hiện trong mắt Trình Anh ngập nước. Tô Lâm sao không biết ý tứ của Trình Anh.
Không do dự nữa.
Đêm đẹp ngắn ngủi, tự nhiên phải trân trọng từng giây từng phút.
« Keng! Chúc mừng kí chủ nghênh cưới Lục Vô Song, nhận được tu vi ba mươi năm, Tông sư cấp Kỳ Môn Độn Giáp thuật! »
« Keng! Chúc mừng kí chủ nghênh cưới Trình Anh, nhận được tu vi ba mươi năm, Phong Hoa Tuyết Nguyệt Thiên Địa Huyền Hoàng bát đại tông sư cấp sát thủ! »
Một đêm trôi qua.
Tô Lâm tinh thần sảng khoái bước ra khỏi động phòng.
Còn Lục Vô Song và Trình Anh, tự nhiên vẫn còn đang ngủ say.
Với sức lực thịnh vượng hiện tại của Tô Lâm, chỉ hai người thì chưa đủ thỏa mãn. Đừng nói là hai người.
Chính là chín vị phu nhân cùng nhau liên thủ, cũng sẽ bị Tô Lâm đánh cho tan tác. Thân thể Hoàng Đế, thêm vào cảnh giới Thiên Nhân.
Thật khủng bố! Tô Lâm cười ha hả.
Phân phó nha hoàn không được quấy rầy hai nàng nghỉ ngơi, luôn luôn chờ lệnh sai bảo, sau đó liền đi về phía Đông viện. Cùng các vị phu nhân dùng bữa sáng.
Tô Lâm một mình đi tới võ viện. Võ viện rất lớn.
Chỉ có Tô Lâm mới được phép bước vào, bình thường hắn luyện võ và lĩnh phần thưởng hệ thống ở đây. Vốn có hạ nhân hầu hạ.
Nhưng sau đó Tô Lâm nghĩ, nhỡ đâu lúc lĩnh phần thưởng hệ thống, lại lĩnh phải thứ gì đó kinh thiên động địa, thì không hay.
Vì vậy, hắn đơn giản xua hết hạ nhân đi, mỗi lần cần lĩnh thưởng, liền một mình đến đây. Không cần vội.
Tô Lâm rút một thanh trường kiếm bằng thép xanh từ trên giá vũ khí, ung dung tự tại bắt đầu múa kiếm. Khởi động làm nóng người, cảm thấy trạng thái đã điều chỉnh đến đỉnh phong.
Hắn mới thầm nghĩ trong lòng: "Hệ thống, lĩnh tu vi!"
Ngay lập tức.
Một cỗ nội lực khổng lồ như hồng thủy xuất hiện trong cơ thể Tô Lâm.
Tuy rằng so với lần trước lĩnh được trăm năm nội lực thì vẫn kém một chút, nhưng 60 năm tu vi vẫn vô cùng hùng hậu. Cũng may.
Giờ đây, trải qua nỗ lực không ngừng của Tô Lâm, điên cuồng song tu, Cửu Âm Cửu Dương Thần Công rốt cục đã đạt đến cảnh giới đại thành. Tiêu hóa những nội lực này trở nên vô cùng nhanh chóng.
Oanh! Từng đợt tiếng sấm vô hình từ trong cơ thể Tô Lâm truyền ra.
Chỉ thấy khí tức Tô Lâm điên cuồng tăng vọt, trong nháy mắt đã đột phá bình cảnh. 60 năm nội lực.
Vừa vặn đột phá Thiên Nhân nhị trọng!!
Cảnh giới Thiên Nhân, mỗi khi thăng lên một trọng, sự nắm giữ đối với đại thế của thiên địa lại càng thêm nhuần nhuyễn. Nếu thực sự đạt đến cảnh giới Thiên Nhân viên mãn.
Thì chỉ cần đứng đó, một ánh mắt cũng đủ để miểu sát những người như Đại Tông Sư, bởi vì đại thế của thế giới đó sẽ bị thao túng. Sức người sao có thể chống lại trời?
"Thiên Nhân nhị trọng! Thích thật!"
Tô Lâm thoải mái cười lớn.
Có hệ thống gia tộc thịnh vượng, hắn chỉ cần không ngừng cưới vợ bé, tu vi sẽ tự nhiên tăng vù vù lên. Không cần khổ tu như những người khác.
"Hôm nay ta, tu vi đạt đến Thiên Nhân nhị trọng, Cửu Âm Cửu Dương Thần Công cũng đại thành, còn có Thiên Ý Tứ Tượng Quyết, Kim Cương Bất Hoại Thần Công và Hạo Nhiên Kiếm Ý, sức chiến đấu quả thực mạnh đến nổ tung!"
Bây giờ.
Ngay cả Tô Lâm cũng không biết sức chiến đấu của mình mạnh đến đâu. Lần trước chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Thậm chí ngay cả một thành uy lực của Hạo Nhiên Kiếm Ý còn chưa phát huy được, Cưu Ma Trí đã không chịu nổi, hóa thành huyết vụ. Hắn không dám tưởng tượng.
Nếu mình thực sự toàn lực ứng phó, sẽ khủng bố đến mức nào.
"Tốt nhất là không nên toàn lực ứng phó, người lăn lộn trong giang hồ, vĩnh viễn không nên để người khác nhìn thấu lá bài tẩy của mình mới là tốt nhất."
"Nếu không, nếu người khác có cách đối phó, tu vi cao đến đâu cũng có thể lật thuyền trong mương."
Đây là nguyên tắc mà Tô Lâm luôn tuân thủ.
Có thể dùng ba phần lực thì tuyệt đối không dùng bảy phần, chết cũng không để người khác biết giới hạn của mình ở đâu. Giống như lần trước.
Tứ Đại Ác Nhân tự cho rằng Tô Lâm chỉ mới sơ nhập Đại Tông Sư cảnh giới.
Cho rằng có Bi Tô Thanh Phong, lại liên kết với Cưu Ma Trí, thì đã nắm chắc phần thắng. Nhưng vạn vạn không ngờ.
Tô Lâm đã sớm đạt đến cảnh giới Thiên Nhân, thế nên mới rơi vào kết cục bị xóa tên khỏi giang hồ. Trong đầu Tô Lâm chuyển động đủ loại ý niệm.
Tô Lâm lắc đầu bật cười: "Hệ thống, lĩnh Tông sư cấp Kỳ Môn Độn Giáp thuật!"
Kỳ Môn Độn Giáp thuật, có thể nói là trận pháp trong thế giới võ hiệp, vô cùng kỳ dị. Trong mắt Tô Lâm ánh lên vẻ chờ mong.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất