“Bọn họ sao lại đến đây?“ Diệp Vô Ưu tự lẩm bẩm.
“Không được nói nữa!“ Hoa Nguyệt Lan trừng mắt nhìn Diệp Vô Ưu, rồi lập tức lại nén giọng lại hỏi: “Ngươi biết bọn họ?“
“Mấy ngày trước vừa mới gặp qua, ả tên là Lâm Lông Nguyệt đó, còn muốn tìm ta quấy rầy!“
Diệp Vô Ưu kề bên tai Hoa Nguyệt Lan nói, dáng vẻ hai người lúc này thật là nồng ấm.
“Nguyệt Lan, muội có đang nghe không?“ Thấy Hoa Nguyệt Lan không trả lời, Lam
Đồng Đồng nhịn không được bèn lên tiếng: “Tỷ vào trước đây!“
“Ai, tỷ đừng vào...“ Hoa Nguyệt Lan vội vã kêu. Thế nhưng, nàng la hơi trễ
một chút, Lam Đồng Đồng đã từ cửa sổ nhảy vào, bởi vì cửa phòng đang
đóng.
Sau đó, Lam Đồng Đồng liền thấy được Diệp Vô Ưu và Hoa
Nguyệt Lan lúc này đang ở sát bên nhau, điệu bộ nồng ấm khác thường,
không khỏi ngẩn ra.
“Chào Lam tỷ tỷ“ Diệp Vô Ưu thì một chút cảm